"Chào mừng em,...
Cửu Ngũ Đích Mạch Điền
2024-11-04 01:39:39
Trong xe, hai người hôn môi rất nồng nhiệt, âm thanh gặm cắn và tiếng nuốt nước bọt vô cùng rõ rệt.
Lâm Dịch Phong hận không thể nuốt cô trong bụng, lưỡi anh hung hăng thăm dò miệng cô, muốn từ cổ họng xuyên qua ngũ tạng lục phủ, khảm mỗi tấc thịt trên người cô gái nhỏ vào cơ thể anh.
Lúc đầu, anh ôm cô ngồi trên đùi mình, sau lại đè cô lên nệm xe, vẫn không biết thỏa mãn, mười ngón tay anh nâng đầu cô mà độc ác hôn.
Bùi Yên hòa theo nhịp điệu của anh, dục vọng bị anh nhiệt tình đánh thức, cầm lòng không đậu đáp trả anh, bao dung anh...
Nụ hôn kéo dài đến khi xe dừng trước cửa Cục Dân Chính, cô gái nhỏ thiếu oxy được anh ôm xuống xe, đầu óc cô vụng về không nhớ gì hết.
Bùi Yên như một đóa hoa mọc trên người anh, thầm nghĩ ngợi trong lòng, lần sau hôn môi cô nhất định sẽ ở trên, nếu bị anh đè dưới thân, mạng nhỏ cô khó mà giữ được.
Có vài đôi tới sớm, đứng chờ ở Cục Dân Chính, một đám người nháo nhào tạo nên bầu không khí vui sướng, hạnh phúc.
Quay lại nhìn cặp tân hôn phía sau, mọi người sôi nổi hẳn lên, họ kinh ngạc chú ý hai người.
Thân hình người đàn ông cao lớn, khí chất mạnh mẽ, cô gái nhỏ duyên dáng yêu kiều, khuôn mặt phấn hồng đào hoa, cảnh đẹp ý vui, họ lại được ngắm một đôi bích nhân thực thụ.
Đám người nhìn thêm vài lần, phát hiện môi cô sưng đỏ, chợt nhấp môi cười đùa, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm đôi uyên ương vừa bước vào.
Bùi Yên ngờ nghệch, cô cúi đầu, ngẩng đầu... Còn đang nhìn cô... Cúi đầu một hồi... Sau đó ngẩng lên... Sao có người nhìn cô nữa vậy...
Thật kỳ quái, cô ngượng ngùng giật nhẹ góc áo người đàn ông, mắt hạnh dò hỏi... Bọn họ vẫn luôn để ý tới em à?
Tầm mắt Lâm Dịch Phong chuyển qua môi cô gái nhỏ, anh mỉm cười rồi dời đi.
Anh nhún vai... Biết đâu rằng... Chắc là hai ta đẹp trai xinh gái nên... Thu hút người khác...
Không biết xấu hổ, Bùi Yên bẹp miệng.
Đến lượt bọn họ đăng ký, cô gái nhỏ mới hiểu ra, nhân viên công tác sung sướng trước dung mạo của cặp vợ chồng này, hơn nữa có lãnh đạo nhắc nhở, cô ấy càng phải cố gắng hoàn thành công việc.
Có điều... cô ấy hoang mang nhìn môi cô, châm chước nói mấy câu.
"Hai người muốn giảm tiêu sưng rồi chụp ảnh không, nếu in ra sẽ rất khó coi."
Tiêu sưng? Bùi Yên khó hiểu... nghĩ đến những người ban nãy... nhớ lại lúc bọn họ ở trên xe...
Mặt tự nhiên đỏ hồng như son môi!
Cô hung hăng nhéo cánh tay người đàn ông bên cạnh, tức giận trừng anh... Anh biết từ lâu rồi phải không?
Oan uổng quá... Lâm Dịch Phong vô tội nhướng mày... Ra vẻ giờ anh mới biết.
Tin anh chỉ có quỷ thôi, Bùi Yên liếc mắt người đàn ông một cái, nhân viên công tác kiến nghị cô nên đi toilet, dùng nước sạch tẩy môi.
Cô khóc không ra nước mắt, vừa đi vừa che mặt... Vĩnh viễn không thể quên được chuyện đi đăng ký kết hôn đáng xấu hổ này.
Cuối cùng vẫn chụp hình, hai người mặc áo sơ mi trắng, cười tươi xán lạn, màu đỏ xung quanh chính là tương lai về sau, một tương lai rực rỡ lóa mắt, rạng ngời như lửa.
Từ Cục Dân Chính, Bùi Yên cầm hai quyển sổ xem đi xem lại, mấy chữ đơn giản đã chứng minh cho bọn họ ở bên nhau suốt đời suốt kiếp.
Lâm Dịch Phong... Bùi Yên...
Tâm tình cô gái nhỏ phức tạp, mắt hạnh lập lòe hơi nước... Hạnh phúc... Cảm động...
Cô còn muốn xem kỹ dòng chữ kia, bàn tay to đã che mắt cô lại.
"Đừng khóc..."
Lâm Dịch Phong thu hai quyển sổ, dỗ dành bên tai cô, lắng nghe giọng nói khàn khàn của người đàn ông, hốc mắt anh cũng đỏ ửng, nhưng không thể để bảo bối bắt gặp được.
Anh không hề bận tâm cái nhìn ái muội của người khác, hôn lên môi cô, một giọt nước mắt trong suốt tràn ra, rơi xuống nụ hôn thắm thiết.
Cảm xúc ướt át, lưu luyến làm Bùi Yên bối rối, cô đang định gỡ tay người đàn ông xem anh như thế nào, chợt nghe thấy tiếng nỉ non rung động.
"Chào mừng em, Lâm thiếu phu nhân."
Cô gái nhỏ buông tay, người đàn ông lau từng giọt nước mắt, khóe miệng cô cong lên, cười khúc khích.
"Chào mừng anh, Lâm tiên sinh."
Ngày đầu tiên của năm mới, hoa tuyết xinh đẹp điểm xuyết cho nền trời quang đãng, những thanh thiếu niên, những đứa trẻ nhảy cẫng bên đường, hoan hô tuyết đã đến.
Và đây cũng là ngày mà người đàn ông cưới được cô gái nhỏ anh yêu nhất.
Hoàn thành tâm nguyện hai kiếp mơ mộng của anh.
HOÀN CHÍNH VĂN
***
Tác giả có lời muốn nói: Lâm cẩu, chúc mừng cậu nha.
Lâm Dịch Phong hận không thể nuốt cô trong bụng, lưỡi anh hung hăng thăm dò miệng cô, muốn từ cổ họng xuyên qua ngũ tạng lục phủ, khảm mỗi tấc thịt trên người cô gái nhỏ vào cơ thể anh.
Lúc đầu, anh ôm cô ngồi trên đùi mình, sau lại đè cô lên nệm xe, vẫn không biết thỏa mãn, mười ngón tay anh nâng đầu cô mà độc ác hôn.
Bùi Yên hòa theo nhịp điệu của anh, dục vọng bị anh nhiệt tình đánh thức, cầm lòng không đậu đáp trả anh, bao dung anh...
Nụ hôn kéo dài đến khi xe dừng trước cửa Cục Dân Chính, cô gái nhỏ thiếu oxy được anh ôm xuống xe, đầu óc cô vụng về không nhớ gì hết.
Bùi Yên như một đóa hoa mọc trên người anh, thầm nghĩ ngợi trong lòng, lần sau hôn môi cô nhất định sẽ ở trên, nếu bị anh đè dưới thân, mạng nhỏ cô khó mà giữ được.
Có vài đôi tới sớm, đứng chờ ở Cục Dân Chính, một đám người nháo nhào tạo nên bầu không khí vui sướng, hạnh phúc.
Quay lại nhìn cặp tân hôn phía sau, mọi người sôi nổi hẳn lên, họ kinh ngạc chú ý hai người.
Thân hình người đàn ông cao lớn, khí chất mạnh mẽ, cô gái nhỏ duyên dáng yêu kiều, khuôn mặt phấn hồng đào hoa, cảnh đẹp ý vui, họ lại được ngắm một đôi bích nhân thực thụ.
Đám người nhìn thêm vài lần, phát hiện môi cô sưng đỏ, chợt nhấp môi cười đùa, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm đôi uyên ương vừa bước vào.
Bùi Yên ngờ nghệch, cô cúi đầu, ngẩng đầu... Còn đang nhìn cô... Cúi đầu một hồi... Sau đó ngẩng lên... Sao có người nhìn cô nữa vậy...
Thật kỳ quái, cô ngượng ngùng giật nhẹ góc áo người đàn ông, mắt hạnh dò hỏi... Bọn họ vẫn luôn để ý tới em à?
Tầm mắt Lâm Dịch Phong chuyển qua môi cô gái nhỏ, anh mỉm cười rồi dời đi.
Anh nhún vai... Biết đâu rằng... Chắc là hai ta đẹp trai xinh gái nên... Thu hút người khác...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không biết xấu hổ, Bùi Yên bẹp miệng.
Đến lượt bọn họ đăng ký, cô gái nhỏ mới hiểu ra, nhân viên công tác sung sướng trước dung mạo của cặp vợ chồng này, hơn nữa có lãnh đạo nhắc nhở, cô ấy càng phải cố gắng hoàn thành công việc.
Có điều... cô ấy hoang mang nhìn môi cô, châm chước nói mấy câu.
"Hai người muốn giảm tiêu sưng rồi chụp ảnh không, nếu in ra sẽ rất khó coi."
Tiêu sưng? Bùi Yên khó hiểu... nghĩ đến những người ban nãy... nhớ lại lúc bọn họ ở trên xe...
Mặt tự nhiên đỏ hồng như son môi!
Cô hung hăng nhéo cánh tay người đàn ông bên cạnh, tức giận trừng anh... Anh biết từ lâu rồi phải không?
Oan uổng quá... Lâm Dịch Phong vô tội nhướng mày... Ra vẻ giờ anh mới biết.
Tin anh chỉ có quỷ thôi, Bùi Yên liếc mắt người đàn ông một cái, nhân viên công tác kiến nghị cô nên đi toilet, dùng nước sạch tẩy môi.
Cô khóc không ra nước mắt, vừa đi vừa che mặt... Vĩnh viễn không thể quên được chuyện đi đăng ký kết hôn đáng xấu hổ này.
Cuối cùng vẫn chụp hình, hai người mặc áo sơ mi trắng, cười tươi xán lạn, màu đỏ xung quanh chính là tương lai về sau, một tương lai rực rỡ lóa mắt, rạng ngời như lửa.
Từ Cục Dân Chính, Bùi Yên cầm hai quyển sổ xem đi xem lại, mấy chữ đơn giản đã chứng minh cho bọn họ ở bên nhau suốt đời suốt kiếp.
Lâm Dịch Phong... Bùi Yên...
Tâm tình cô gái nhỏ phức tạp, mắt hạnh lập lòe hơi nước... Hạnh phúc... Cảm động...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô còn muốn xem kỹ dòng chữ kia, bàn tay to đã che mắt cô lại.
"Đừng khóc..."
Lâm Dịch Phong thu hai quyển sổ, dỗ dành bên tai cô, lắng nghe giọng nói khàn khàn của người đàn ông, hốc mắt anh cũng đỏ ửng, nhưng không thể để bảo bối bắt gặp được.
Anh không hề bận tâm cái nhìn ái muội của người khác, hôn lên môi cô, một giọt nước mắt trong suốt tràn ra, rơi xuống nụ hôn thắm thiết.
Cảm xúc ướt át, lưu luyến làm Bùi Yên bối rối, cô đang định gỡ tay người đàn ông xem anh như thế nào, chợt nghe thấy tiếng nỉ non rung động.
"Chào mừng em, Lâm thiếu phu nhân."
Cô gái nhỏ buông tay, người đàn ông lau từng giọt nước mắt, khóe miệng cô cong lên, cười khúc khích.
"Chào mừng anh, Lâm tiên sinh."
Ngày đầu tiên của năm mới, hoa tuyết xinh đẹp điểm xuyết cho nền trời quang đãng, những thanh thiếu niên, những đứa trẻ nhảy cẫng bên đường, hoan hô tuyết đã đến.
Và đây cũng là ngày mà người đàn ông cưới được cô gái nhỏ anh yêu nhất.
Hoàn thành tâm nguyện hai kiếp mơ mộng của anh.
HOÀN CHÍNH VĂN
***
Tác giả có lời muốn nói: Lâm cẩu, chúc mừng cậu nha.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro