(H nhẹ): Phòng...
Cửu Ngũ Đích Mạch Điền
2024-11-04 01:39:39
Ngay lập tức..... Trong phòng... Lặng ngắt như tờ....
Sắc mặt Bùi Yên trong nháy mắt liền đỏ, hai bên tai cũng thi nhau phiếm hồng, cô gắt gao rũ đầu xuống, rất muốn đem cảm giác tồn tại hạ đến mức thấp nhất, hận không thể chui vào khe đất trốn đi.
Trong đầu đem Lâm Dịch Phong mắng đến không chịu được, cặn bã cũng không thể so được với anh, người đàn ông đáng chết này, anh xong rồi! Anh xong đời rồi!
Từ nay về sau, đừng có mơ tưởng cô lại để ý đến anh, mơ tưởng cô... Trong đầu cô gái nhỏ lúc này đã đem anh mắng đến trăm lần...
Mấy người phụ nữ trong phòng tràn đầy xấu hổ, trên mặt đều hiện lên một tầng ửng đỏ, cái này đâu phải là đánh người... Này rõ ràng là....
Sau đó cô hận sắt không biến thành thép nhìn Lâm Linh, các người đã giáo dục đứa nhỏ này như nào vậy? Mà đứa nhỏ lại vô tâm vô phế như thế?
(Vô tâm vô phế: không tim không phổi, chỉ những con người suy nghĩ đơn giản)
Vẫn là Lâm lão phu nhân có kiến thức rộng rãi nên đã phản ứng lại rất nhanh, bà "Khụ" một tiếng để điều hòa không khí, trấn an vỗ vỗ Lâm Linh, tỏ vẻ bà đã biết, sẽ đòi lại công đạo từ anh trai.
Sau đó lão phu nhân nhìn về phía Lâm Dịch Phong, kết quả phát hiện người này da mặt dày dựa vào trên sô pha, đáy mắt mỉm người nhìn cô vợ nhỏ của mình đang lúng túng muốn trốn.
Cô gái nhỏ hai chân đan vào nhau, vậy mà anh nhìn đến vui vẻ, đâu có một chút nào mà hổ thẹn với người ta.
Thật là gia môn bất hạnh!
Vì thế, ngay lúc này, Lâm lão phu nhân bèn dạy dỗ anh. Bà cầm cây gậy của mình lên, đánh vài cái vào lưng Lâm Dịch Phong, mắng: "Cháu đừng có khi dễ người ta!"
*****
Sau đó, Bùi Yên liền kiên quyết muốn chuyển đến phòng em họ để ngủ cùng, trong ngàn vạn cái "mơ tưởng" cô tự nêu ra, tất nhiên là có "mơ tưởng được tiếp tục ngủ cùng cô!".
Phòng Lâm Linh là giường đôi tiêu chuẩn, thiếu nữ vừa nghe được cô sắp tới ngủ cùng đã nhảy cẫng lên vui sướng. Lâm Linh bèn nhanh chóng thu dọn lại phòng ngủ, chứa chấp chị dâu tương lai đến tị nạn.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, tình cảm của hai chị em tiến triển một cách thần tốc, tuổi hai cô gái cũng không hơn kém gì nhau, hai người tâm sự về thần tượng vũ đạo, nói chuyện ăn uống cùng du lịch, đề tài chung có một đống lớn, ngày càng thêm thân mật với nhau.
Bùi Yên rất vui vẻ, nên đã vứt bạn trai ra sau đầu, đáng đời, ai bảo anh cứ ăn hiếp cô.
Lúc nào cô cũng tay trong tay với Lâm Linh, như hình với bóng, không để lại bất cứ cơ hội trộm người nào cho bạn trai của mình.
Lúc liên hoan hoặc cùng nhau ngồi chơi đùa, đối diện với ánh mắt u oán của anh, cô chỉ coi như không nhìn thấy, quay đầu tiếp tục trêu chọc vui vẻ với Lâm Linh.
Người đàn ông đáng ghét này hại cô bị mọi người giễu cợt, đáng đời anh ngồi một mình!
Vì thế, cô cùng người bạn cùng phòng mới - Lâm Linh đi ngủ càng lúc càng sớm, càng ngày càng quy luật, sẽ không có cái quy định gì đó của người đàn ông kia.. Cái gì mà vận động rồi mới ngủ... Thật dọa người...
Hơn 9 giờ, cô liền thoải mái nằm ở trên giường, mở máy sưởi, gót chân nhỏ trần trụi đung đưa, xem video hài hước.... Mỹ tư tư.
Bùi Yên mới vừa xem xong một cái talk show, trong đầu đột nhiên lại nhớ tới cái hôm vừa nhìn thấy người lớn trong nhà anh, có một đôi mắt không tốt đẹp lắm ở trên sô pha.
Tuy rằng mấy ngày nay cô cũng có gặp thoáng qua, vẫn chưa có liên quan gì nhau, nhưng hôm đó vì sao lại....
Cô nhìn về phía cô gái đang nằm trên giường, Lâm Linh đang cầm điện thoại si mê nhìn thần tượng của mình, Bùi Yên bèn chậm rãi mở miệng hỏi:
"Linh linh, em có nhớ ngày mà chị gặp ông nội bà nội, có một người ngồi đối diện sô pha, mặc một cái váy dài?"
"Thư Vân?" Lâm Linh buông di động xuống, quay đầu buồn bực nói: "Chị dâu sao lại hỏi đến cô ta?"
Lâm Linh thành thành thật thật đem hoàn cảnh của Thư Vân kể ra, Thư Vân rất kiêu ngạo, ở trong nhà đều hướng mặt lên trời, Lâm gia cùng Thư gia cũng là hai gia tộc thân thiết, đứa nhỏ của hai gia tộc cũng sớm quen biết và chơi chung với nhau từ bé.
Vì thế Thư Vân từ bé đã thích anh họ cô, trong tối ngoài sáng thầm gợi ý rất nhiều thứ, thậm chí còn cổ vũ ba mẹ đến Lâm gia nói chuyện liên hôn, ám chỉ có thể thử.
"Em không thích cô ta! Cực kì không thích!" Lâm Linh từ trên giường ngồi bật dậy, khuôn mặt nhỏ tức giận, nhìn ánh mắt nghi hoặc của Bùi Yên thì tiếp tục giải thích.
"Mục đích của cô ta rất rõ ràng, trước kia muốn kết giao với em để thông qua em tiếp cận anh họ, đối với em rất tốt, có cái gì ngon cũng thường thường đưa qua cho em. Kết quả sau mười năm, một ánh mắt anh họ cũng lười cho cô ta, cô ta liền thay đổi thái độ, rất đáng ghét!"
"Hơn nữa cô ta rất cao ngạo, luôn tự cảm thấy mình ưu tú nhất, mình là thiên hạ đệ nhất....."
Lâm Linh mải mê nói một đống những lời không tốt về Thư Vân, chớp chớp mắt nghịch ngợm mà nhìn Bùi Yên.
"Không ngờ chị dâu lại đẹp hơn cô ta gấp nhiều lần, chỗ nào cũng tốt hơn cô ta..."
Cô gái nhỏ vốn không nghiêm túc học ngữ văn, nên lúc này chỉ biết dùng những từ ngữ thông dụng như "Rất nhiều lần, rất rất nhiều" để khen ngợi Bùi Yên, khen đến mặt mũi cô đỏ bừng, vội vàng kêu dừng lại.
"Đừng nói nữa, coi chừng khát nước". Cô tắt đèn phòng, tựa đầu vào gối.
"Mau ngủ đi, ngày mai chúng ta đi ra ngoài chơi."
Bùi Yên lười nhác nằm ở trên giường, ánh mắt nhìn vào khe hở bức màn thấy được ánh trăng lập lòe, trong đầu vẫn còn suy nghĩ đến Thư Văn trong lời nói của Lâm Linh.
Cô ấy thích Dịch Phong, thích tận mười năm.... Khó trách ngày đó cô ấy lại dùng ánh mắt địch ý như vậy nhìn mình...
Lúc này cô không nói rõ được trong lòng mình là loại cảm giác gì, cô vẫn biết bạn trai mình rất được người khác hoan nghênh. Trong trường, mỗi khi đi ngang qua, nữ sinh đều dùng ánh mắt hâm mộ mà nhìn cô, thậm chí còn hành động ngang nhiên cạy góc tường cũng không phải chưa từng phát sinh qua.
(Cạy góc tường: chen chân vào mối quan hệ người khác đó)
Nhưng bạn trai cô ở phương diện này lại làm rất tốt, chưa bao giờ cho phép một chút ám muội nào khác nảy sinh giữa mối quan hệ hai người.
Lâu dần, cô xém chút nữa cũng đã quên... sức ảnh hưởng của bạn trai mình.
Nhưng Thư Vân làm cô có chút không thoải mái, những năm tháng đó của anh cô đều không có tham dự, nếu lỡ như trong một nháy mắt nào đó anh có cảm giác khác thường với Thư Vân....
Một đống loạn thất bát tao trong đầu, Bùi Yên ngay lập tức lắc lắc, cô sao lại nghĩ tới những chuyện đó? Chẳng lẽ đêm tối càng làm con người ta thêm suy nghĩ lung tung sao?
(Loạn thất bát tao: lộn xộn, mất trật tự)
Nhưng mà... Cô thở dài... Sao lại có chút nhớ anh chứ?
Chẳng lẽ là đột nhiên phát hiện anh là một cái bánh thơm ngon, Bùi Yên không tiếng động cười, đôi mắt trong trẻo nhìn ra ngoài cửa sổ chớp chớp vài cái....
Nếu không thì... Ngày mai lén lút thân mật cùng anh... Trộm hôn một cái... Rốt cuộc mình cũng rất nhớ anh...
Nghĩ nghĩ một lúc.. Trong đầu dần dần bình ổn lại, mí mắt cô gái nhỏ từng chút từng chút nặng nề.
Nửa đêm, đang say giấc ngủ ngon, cô gái cảm thấy mình bị cái gì đó rất nặng bao phủ, chân cô cong lại để lộ ra một bên đùi, nghiêng người, lưng lại dựa vào một lồng ngực nóng bỏng
Trước ngực bị bàn tay to chặt chẽ nắm lấy, vừa nặng vừa nhẹ nắn bóp, trong cơ thể cũng giống đang được cắm một cự vật no đủ, khi thì đâm vào toàn bộ, khi thì trống rỗng...
Là mơ sao? Cảm giác được dương v*t anh đang cắm vào trong cô...
"Ách a! A ân! Ách a!..."
Thân thể mềm mại không tự chủ được rùng mình, trong miệng theo hành động ra vào phía dưới mà tràn ra âm thanh rên rỉ, từng tiếng, vang lên ngày càng nhiều, ngày càng quyến rũ.
Thật thoải mái... Thật thoải mái a...
Khuôn mặt nhỏ đột nhiên bị nâng ngửa ra sau, một nụ hôn được đặt lên đôi môi mềm mại, lấp kín những tiếng rên rỉ đứt quãng.
Ơ? Vì sao lại chân thật như vậy nhỉ?
Bùi Yên mơ hồ mở mắt ra, từ ánh trăng mông lung nhìn được sườn mặt của người đàn ông đang ở phía sau, là người mà cô quen thuộc nhất. Mà phía dưới, "òm ọp" một tiếng, côn th*t không bị cản trở gì mà đâm thẳng vào trong.
Sắc mặt Bùi Yên trong nháy mắt liền đỏ, hai bên tai cũng thi nhau phiếm hồng, cô gắt gao rũ đầu xuống, rất muốn đem cảm giác tồn tại hạ đến mức thấp nhất, hận không thể chui vào khe đất trốn đi.
Trong đầu đem Lâm Dịch Phong mắng đến không chịu được, cặn bã cũng không thể so được với anh, người đàn ông đáng chết này, anh xong rồi! Anh xong đời rồi!
Từ nay về sau, đừng có mơ tưởng cô lại để ý đến anh, mơ tưởng cô... Trong đầu cô gái nhỏ lúc này đã đem anh mắng đến trăm lần...
Mấy người phụ nữ trong phòng tràn đầy xấu hổ, trên mặt đều hiện lên một tầng ửng đỏ, cái này đâu phải là đánh người... Này rõ ràng là....
Sau đó cô hận sắt không biến thành thép nhìn Lâm Linh, các người đã giáo dục đứa nhỏ này như nào vậy? Mà đứa nhỏ lại vô tâm vô phế như thế?
(Vô tâm vô phế: không tim không phổi, chỉ những con người suy nghĩ đơn giản)
Vẫn là Lâm lão phu nhân có kiến thức rộng rãi nên đã phản ứng lại rất nhanh, bà "Khụ" một tiếng để điều hòa không khí, trấn an vỗ vỗ Lâm Linh, tỏ vẻ bà đã biết, sẽ đòi lại công đạo từ anh trai.
Sau đó lão phu nhân nhìn về phía Lâm Dịch Phong, kết quả phát hiện người này da mặt dày dựa vào trên sô pha, đáy mắt mỉm người nhìn cô vợ nhỏ của mình đang lúng túng muốn trốn.
Cô gái nhỏ hai chân đan vào nhau, vậy mà anh nhìn đến vui vẻ, đâu có một chút nào mà hổ thẹn với người ta.
Thật là gia môn bất hạnh!
Vì thế, ngay lúc này, Lâm lão phu nhân bèn dạy dỗ anh. Bà cầm cây gậy của mình lên, đánh vài cái vào lưng Lâm Dịch Phong, mắng: "Cháu đừng có khi dễ người ta!"
*****
Sau đó, Bùi Yên liền kiên quyết muốn chuyển đến phòng em họ để ngủ cùng, trong ngàn vạn cái "mơ tưởng" cô tự nêu ra, tất nhiên là có "mơ tưởng được tiếp tục ngủ cùng cô!".
Phòng Lâm Linh là giường đôi tiêu chuẩn, thiếu nữ vừa nghe được cô sắp tới ngủ cùng đã nhảy cẫng lên vui sướng. Lâm Linh bèn nhanh chóng thu dọn lại phòng ngủ, chứa chấp chị dâu tương lai đến tị nạn.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, tình cảm của hai chị em tiến triển một cách thần tốc, tuổi hai cô gái cũng không hơn kém gì nhau, hai người tâm sự về thần tượng vũ đạo, nói chuyện ăn uống cùng du lịch, đề tài chung có một đống lớn, ngày càng thêm thân mật với nhau.
Bùi Yên rất vui vẻ, nên đã vứt bạn trai ra sau đầu, đáng đời, ai bảo anh cứ ăn hiếp cô.
Lúc nào cô cũng tay trong tay với Lâm Linh, như hình với bóng, không để lại bất cứ cơ hội trộm người nào cho bạn trai của mình.
Lúc liên hoan hoặc cùng nhau ngồi chơi đùa, đối diện với ánh mắt u oán của anh, cô chỉ coi như không nhìn thấy, quay đầu tiếp tục trêu chọc vui vẻ với Lâm Linh.
Người đàn ông đáng ghét này hại cô bị mọi người giễu cợt, đáng đời anh ngồi một mình!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì thế, cô cùng người bạn cùng phòng mới - Lâm Linh đi ngủ càng lúc càng sớm, càng ngày càng quy luật, sẽ không có cái quy định gì đó của người đàn ông kia.. Cái gì mà vận động rồi mới ngủ... Thật dọa người...
Hơn 9 giờ, cô liền thoải mái nằm ở trên giường, mở máy sưởi, gót chân nhỏ trần trụi đung đưa, xem video hài hước.... Mỹ tư tư.
Bùi Yên mới vừa xem xong một cái talk show, trong đầu đột nhiên lại nhớ tới cái hôm vừa nhìn thấy người lớn trong nhà anh, có một đôi mắt không tốt đẹp lắm ở trên sô pha.
Tuy rằng mấy ngày nay cô cũng có gặp thoáng qua, vẫn chưa có liên quan gì nhau, nhưng hôm đó vì sao lại....
Cô nhìn về phía cô gái đang nằm trên giường, Lâm Linh đang cầm điện thoại si mê nhìn thần tượng của mình, Bùi Yên bèn chậm rãi mở miệng hỏi:
"Linh linh, em có nhớ ngày mà chị gặp ông nội bà nội, có một người ngồi đối diện sô pha, mặc một cái váy dài?"
"Thư Vân?" Lâm Linh buông di động xuống, quay đầu buồn bực nói: "Chị dâu sao lại hỏi đến cô ta?"
Lâm Linh thành thành thật thật đem hoàn cảnh của Thư Vân kể ra, Thư Vân rất kiêu ngạo, ở trong nhà đều hướng mặt lên trời, Lâm gia cùng Thư gia cũng là hai gia tộc thân thiết, đứa nhỏ của hai gia tộc cũng sớm quen biết và chơi chung với nhau từ bé.
Vì thế Thư Vân từ bé đã thích anh họ cô, trong tối ngoài sáng thầm gợi ý rất nhiều thứ, thậm chí còn cổ vũ ba mẹ đến Lâm gia nói chuyện liên hôn, ám chỉ có thể thử.
"Em không thích cô ta! Cực kì không thích!" Lâm Linh từ trên giường ngồi bật dậy, khuôn mặt nhỏ tức giận, nhìn ánh mắt nghi hoặc của Bùi Yên thì tiếp tục giải thích.
"Mục đích của cô ta rất rõ ràng, trước kia muốn kết giao với em để thông qua em tiếp cận anh họ, đối với em rất tốt, có cái gì ngon cũng thường thường đưa qua cho em. Kết quả sau mười năm, một ánh mắt anh họ cũng lười cho cô ta, cô ta liền thay đổi thái độ, rất đáng ghét!"
"Hơn nữa cô ta rất cao ngạo, luôn tự cảm thấy mình ưu tú nhất, mình là thiên hạ đệ nhất....."
Lâm Linh mải mê nói một đống những lời không tốt về Thư Vân, chớp chớp mắt nghịch ngợm mà nhìn Bùi Yên.
"Không ngờ chị dâu lại đẹp hơn cô ta gấp nhiều lần, chỗ nào cũng tốt hơn cô ta..."
Cô gái nhỏ vốn không nghiêm túc học ngữ văn, nên lúc này chỉ biết dùng những từ ngữ thông dụng như "Rất nhiều lần, rất rất nhiều" để khen ngợi Bùi Yên, khen đến mặt mũi cô đỏ bừng, vội vàng kêu dừng lại.
"Đừng nói nữa, coi chừng khát nước". Cô tắt đèn phòng, tựa đầu vào gối.
"Mau ngủ đi, ngày mai chúng ta đi ra ngoài chơi."
Bùi Yên lười nhác nằm ở trên giường, ánh mắt nhìn vào khe hở bức màn thấy được ánh trăng lập lòe, trong đầu vẫn còn suy nghĩ đến Thư Văn trong lời nói của Lâm Linh.
Cô ấy thích Dịch Phong, thích tận mười năm.... Khó trách ngày đó cô ấy lại dùng ánh mắt địch ý như vậy nhìn mình...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này cô không nói rõ được trong lòng mình là loại cảm giác gì, cô vẫn biết bạn trai mình rất được người khác hoan nghênh. Trong trường, mỗi khi đi ngang qua, nữ sinh đều dùng ánh mắt hâm mộ mà nhìn cô, thậm chí còn hành động ngang nhiên cạy góc tường cũng không phải chưa từng phát sinh qua.
(Cạy góc tường: chen chân vào mối quan hệ người khác đó)
Nhưng bạn trai cô ở phương diện này lại làm rất tốt, chưa bao giờ cho phép một chút ám muội nào khác nảy sinh giữa mối quan hệ hai người.
Lâu dần, cô xém chút nữa cũng đã quên... sức ảnh hưởng của bạn trai mình.
Nhưng Thư Vân làm cô có chút không thoải mái, những năm tháng đó của anh cô đều không có tham dự, nếu lỡ như trong một nháy mắt nào đó anh có cảm giác khác thường với Thư Vân....
Một đống loạn thất bát tao trong đầu, Bùi Yên ngay lập tức lắc lắc, cô sao lại nghĩ tới những chuyện đó? Chẳng lẽ đêm tối càng làm con người ta thêm suy nghĩ lung tung sao?
(Loạn thất bát tao: lộn xộn, mất trật tự)
Nhưng mà... Cô thở dài... Sao lại có chút nhớ anh chứ?
Chẳng lẽ là đột nhiên phát hiện anh là một cái bánh thơm ngon, Bùi Yên không tiếng động cười, đôi mắt trong trẻo nhìn ra ngoài cửa sổ chớp chớp vài cái....
Nếu không thì... Ngày mai lén lút thân mật cùng anh... Trộm hôn một cái... Rốt cuộc mình cũng rất nhớ anh...
Nghĩ nghĩ một lúc.. Trong đầu dần dần bình ổn lại, mí mắt cô gái nhỏ từng chút từng chút nặng nề.
Nửa đêm, đang say giấc ngủ ngon, cô gái cảm thấy mình bị cái gì đó rất nặng bao phủ, chân cô cong lại để lộ ra một bên đùi, nghiêng người, lưng lại dựa vào một lồng ngực nóng bỏng
Trước ngực bị bàn tay to chặt chẽ nắm lấy, vừa nặng vừa nhẹ nắn bóp, trong cơ thể cũng giống đang được cắm một cự vật no đủ, khi thì đâm vào toàn bộ, khi thì trống rỗng...
Là mơ sao? Cảm giác được dương v*t anh đang cắm vào trong cô...
"Ách a! A ân! Ách a!..."
Thân thể mềm mại không tự chủ được rùng mình, trong miệng theo hành động ra vào phía dưới mà tràn ra âm thanh rên rỉ, từng tiếng, vang lên ngày càng nhiều, ngày càng quyến rũ.
Thật thoải mái... Thật thoải mái a...
Khuôn mặt nhỏ đột nhiên bị nâng ngửa ra sau, một nụ hôn được đặt lên đôi môi mềm mại, lấp kín những tiếng rên rỉ đứt quãng.
Ơ? Vì sao lại chân thật như vậy nhỉ?
Bùi Yên mơ hồ mở mắt ra, từ ánh trăng mông lung nhìn được sườn mặt của người đàn ông đang ở phía sau, là người mà cô quen thuộc nhất. Mà phía dưới, "òm ọp" một tiếng, côn th*t không bị cản trở gì mà đâm thẳng vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro