Thật ngọt, miện...
Cửu Ngũ Đích Mạch Điền
2024-11-04 01:39:39
Convert: ???? Vespertine ????
Edit: Cua
***
Thang máy dừng lại ở tầng hai mươi sáu, Lâm Dịch Phong xách hành lý, đi tìm phòng. Vừa mở cửa phòng, anh mở miệng nói với cô gái nhỏ:
"Yên Yên, em vào trước đi. Anh đi dạy dỗ em ấy vài câu."
Chờ Bùi Yên vào từ cửa sau, người đàn ông đã kéo Lâm Linh đến hành lang bên kia, nhàn nhạt mở miệng:
"Đừng cho chị dâu biết là mai ông nội đến."
"Hả, anh.....?". Lâm Linh nghi hoặc, giật mình nhìn anh.
"Anh định tiền trảm hậu tấu * "
( *tiền trảm hậu tấu: ý nói trường hợp tự ý giải quyết, xong rồi mới báo cáo, không xin ý kiến trước)
Ông nội cũng biết anh trai có bạn gái, cho nên lần này đến Tây Cương cũng coi như là đến xem cháu dâu.
Mẹ cùng mấy người kia chuẩn bị rất long trọng, lễ gặp mặt cũng rất đầy đủ sung túc. Tư thế đến cứ như đi đánh trận vậy.
Kết quả, nữ chính còn không hề biết chuyện này.
"Anh không sợ đến lúc đó chị dâu tức giận à?"
Lâm Linh tưởng tượng đến khi Bùi Yên bất thình lình đối mặt với người nhà, bèn sợ đến mức nuốt nước miếng.
Anh trai cô cũng quá phúc hắc đi, đây có được coi là lừa hôn không nhỉ?
"Không liên quan đến em."
Lâm Dịch Phong liếc cô, thấy em gái mình còn đang trong bộ dáng kinh ngạc, bèn mở miệng nhắc nhở:
"Nhớ quản cho tốt cái miệng!"
- --
Phòng thiết kế theo kiểu Âu, Bùi Yên đánh giá một vòng, nhanh chân đi đến ban công. Nhìn lướt qua, thấy toàn bộ thế giới lúc này đều là màu trắng.
Những hạt tuyết trắng muốt từng chút từng chút dựa trên cành cây bạch dương. Đem những nhánh cây nặng nề áp vào trong, mà tuyết rơi đậu trên nóc nhà khách sạn. Dường như nơi này đã thành một tòa lâu đài cổ kính.
Nhìn xa xa, bốn phía nơi này đều được núi rừng vây quanh, thật an tĩnh biết bao....
Bùi Yên thích đến mức híp híp mắt, ngửi mùi không khí mới mẻ, thật sự rất thoải mái đó nha!
Bỗng, một bàn tay to từ phía sau lưng vòng qua cô gái nhỏ, hương vị mát lạnh quen thuộc ập đến.
"Dịch Phong..."
Cô gái nhỏ lười nhác dựa vào trong lồng ngực người đàn ông, yên tĩnh nhìn bầu trời đang dần dần ảm đạm.
Rừng cây phác họa những hình dáng, mà đèn trong khách sạn hiện lên một luồng ánh sáng dịu nhẹ mờ nhạt. Càng nhìn càng thấy mộng ảo...
"Không lạnh sao? Lúc trước ai đó ở sân bay còn ăn vạ đòi anh sưởi ấm thế?"
Xung quanh toàn mùi hương cơ thể của cô gái nhỏ, tự nhiên đến mức khiến lòng người say đắm.
Lâm Dịch Phong dán mặt vào khuôn mặt lạnh lẽo nhỏ xinh của cô gái, cọ cọ một chút, dùng bản thân để làm ấm cho cô.
Thân thể nam nữ trời sinh đã có sự khác biệt. Trời tuy rất lạnh, nhưng mặt người đàn ông vẫn duy trì được độ ấm, mà cô gái nhỏ đã lạnh thấu xương.
Lâm Dịch Phong đặt cánh tay bên hông Bùi Yên, kéo lại một chút. Bàn tay to nắm chặt hai bàn tay nhỏ của cô gái. Còn mặt anh lại dán vào cằm, khuôn mặt cô, chóp mũi chạm chóp mũi, vuốt ve không biết bao nhiêu lần.
"Ngứa.... Đừng cọ mà...."
Bùi Yên không kìm được mà bật cười, nhìn khuôn mặt tuấn tú đang áp sát vào, bèn trốn xin tha.
Khi cằm anh như có như không lướt qua da cô. Bản thân Bùi Yên không ngăn được mà có chút run rẩy, cả người mềm nhũn, tựa như đang cào ngứa vào lòng vậy.
Trong lòng người đàn ông liền nổi lên một ý nghĩ, bèn duỗi tay nắm chặt cằm cô gái nhỏ, môi mỏng lại gần ăn cái miệng nhỏ đến đỏ bừng.
Thật mềm, anh đoạt lấy hương vị đã chiếm trong suy nghĩ anh nửa ngày. Nhưng đang ở phía trước mặt mọi người, mà da mặt cô gái nhỏ lại mỏng nên lúc này cô không có động tĩnh nào chống trả.
Cho nên giờ phút này anh không kiêng nể gì.
Lâm Dịch Phong mút cái lưỡi nhỏ của cô gái, không quan tâm đến sự kháng cự mà đem nó vào miệng mình.
Trời lạnh rét buốt, trong miệng lại đầy ôn hương nhuyễn ngọc *, so với mút mật thì càng giống nhau hơn khiến người đàn ông không khỏi yêu thích.
( *ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp)
Thật ngọt.... Miệng cô gái nhỏ là đường sao?
Thấy người đàn ông bá đạo như ăn cả miệng mình.
Bùi Yên chỉ cảm thấy cánh môi mình đều bị anh nuốt vào trong bụng, lưỡi thì bị anh cho vào miệng trêu đùa.
Dần dần không chống đỡ được, cô gái nhỏ hơi hơi thở dốc. Tay nhỏ vòng qua cổ anh, oanh oanh liệt liệt hôn lại.
Môi lưỡi giao nhau triền miên khiến thanh âm càng vang. Hai người hung mãnh nuốt đầu lưỡi nhau cùng nước bọt.
Lâm Dịch Phong cảm nhận được cô gái nhỏ, tình nguyện cùng cô trầm luân.
Bàn tay to của người đàn ông lần tìm ngực cô gái, dùng một chút lực bao bọc xoa nắn.
Mà cách một lớp quần áo dày như vậy vẫn không giảm xúc cảm non mềm. Người đàn ông càng ngày càng không cảm thấy thỏa mãn.
Bàn tay to bế cô gái nhỏ lên, đi vào trong phòng.
***
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai chắc là có bể bơi play đó nhaa!
Edit: Cua
***
Thang máy dừng lại ở tầng hai mươi sáu, Lâm Dịch Phong xách hành lý, đi tìm phòng. Vừa mở cửa phòng, anh mở miệng nói với cô gái nhỏ:
"Yên Yên, em vào trước đi. Anh đi dạy dỗ em ấy vài câu."
Chờ Bùi Yên vào từ cửa sau, người đàn ông đã kéo Lâm Linh đến hành lang bên kia, nhàn nhạt mở miệng:
"Đừng cho chị dâu biết là mai ông nội đến."
"Hả, anh.....?". Lâm Linh nghi hoặc, giật mình nhìn anh.
"Anh định tiền trảm hậu tấu * "
( *tiền trảm hậu tấu: ý nói trường hợp tự ý giải quyết, xong rồi mới báo cáo, không xin ý kiến trước)
Ông nội cũng biết anh trai có bạn gái, cho nên lần này đến Tây Cương cũng coi như là đến xem cháu dâu.
Mẹ cùng mấy người kia chuẩn bị rất long trọng, lễ gặp mặt cũng rất đầy đủ sung túc. Tư thế đến cứ như đi đánh trận vậy.
Kết quả, nữ chính còn không hề biết chuyện này.
"Anh không sợ đến lúc đó chị dâu tức giận à?"
Lâm Linh tưởng tượng đến khi Bùi Yên bất thình lình đối mặt với người nhà, bèn sợ đến mức nuốt nước miếng.
Anh trai cô cũng quá phúc hắc đi, đây có được coi là lừa hôn không nhỉ?
"Không liên quan đến em."
Lâm Dịch Phong liếc cô, thấy em gái mình còn đang trong bộ dáng kinh ngạc, bèn mở miệng nhắc nhở:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhớ quản cho tốt cái miệng!"
- --
Phòng thiết kế theo kiểu Âu, Bùi Yên đánh giá một vòng, nhanh chân đi đến ban công. Nhìn lướt qua, thấy toàn bộ thế giới lúc này đều là màu trắng.
Những hạt tuyết trắng muốt từng chút từng chút dựa trên cành cây bạch dương. Đem những nhánh cây nặng nề áp vào trong, mà tuyết rơi đậu trên nóc nhà khách sạn. Dường như nơi này đã thành một tòa lâu đài cổ kính.
Nhìn xa xa, bốn phía nơi này đều được núi rừng vây quanh, thật an tĩnh biết bao....
Bùi Yên thích đến mức híp híp mắt, ngửi mùi không khí mới mẻ, thật sự rất thoải mái đó nha!
Bỗng, một bàn tay to từ phía sau lưng vòng qua cô gái nhỏ, hương vị mát lạnh quen thuộc ập đến.
"Dịch Phong..."
Cô gái nhỏ lười nhác dựa vào trong lồng ngực người đàn ông, yên tĩnh nhìn bầu trời đang dần dần ảm đạm.
Rừng cây phác họa những hình dáng, mà đèn trong khách sạn hiện lên một luồng ánh sáng dịu nhẹ mờ nhạt. Càng nhìn càng thấy mộng ảo...
"Không lạnh sao? Lúc trước ai đó ở sân bay còn ăn vạ đòi anh sưởi ấm thế?"
Xung quanh toàn mùi hương cơ thể của cô gái nhỏ, tự nhiên đến mức khiến lòng người say đắm.
Lâm Dịch Phong dán mặt vào khuôn mặt lạnh lẽo nhỏ xinh của cô gái, cọ cọ một chút, dùng bản thân để làm ấm cho cô.
Thân thể nam nữ trời sinh đã có sự khác biệt. Trời tuy rất lạnh, nhưng mặt người đàn ông vẫn duy trì được độ ấm, mà cô gái nhỏ đã lạnh thấu xương.
Lâm Dịch Phong đặt cánh tay bên hông Bùi Yên, kéo lại một chút. Bàn tay to nắm chặt hai bàn tay nhỏ của cô gái. Còn mặt anh lại dán vào cằm, khuôn mặt cô, chóp mũi chạm chóp mũi, vuốt ve không biết bao nhiêu lần.
"Ngứa.... Đừng cọ mà...."
Bùi Yên không kìm được mà bật cười, nhìn khuôn mặt tuấn tú đang áp sát vào, bèn trốn xin tha.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi cằm anh như có như không lướt qua da cô. Bản thân Bùi Yên không ngăn được mà có chút run rẩy, cả người mềm nhũn, tựa như đang cào ngứa vào lòng vậy.
Trong lòng người đàn ông liền nổi lên một ý nghĩ, bèn duỗi tay nắm chặt cằm cô gái nhỏ, môi mỏng lại gần ăn cái miệng nhỏ đến đỏ bừng.
Thật mềm, anh đoạt lấy hương vị đã chiếm trong suy nghĩ anh nửa ngày. Nhưng đang ở phía trước mặt mọi người, mà da mặt cô gái nhỏ lại mỏng nên lúc này cô không có động tĩnh nào chống trả.
Cho nên giờ phút này anh không kiêng nể gì.
Lâm Dịch Phong mút cái lưỡi nhỏ của cô gái, không quan tâm đến sự kháng cự mà đem nó vào miệng mình.
Trời lạnh rét buốt, trong miệng lại đầy ôn hương nhuyễn ngọc *, so với mút mật thì càng giống nhau hơn khiến người đàn ông không khỏi yêu thích.
( *ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp)
Thật ngọt.... Miệng cô gái nhỏ là đường sao?
Thấy người đàn ông bá đạo như ăn cả miệng mình.
Bùi Yên chỉ cảm thấy cánh môi mình đều bị anh nuốt vào trong bụng, lưỡi thì bị anh cho vào miệng trêu đùa.
Dần dần không chống đỡ được, cô gái nhỏ hơi hơi thở dốc. Tay nhỏ vòng qua cổ anh, oanh oanh liệt liệt hôn lại.
Môi lưỡi giao nhau triền miên khiến thanh âm càng vang. Hai người hung mãnh nuốt đầu lưỡi nhau cùng nước bọt.
Lâm Dịch Phong cảm nhận được cô gái nhỏ, tình nguyện cùng cô trầm luân.
Bàn tay to của người đàn ông lần tìm ngực cô gái, dùng một chút lực bao bọc xoa nắn.
Mà cách một lớp quần áo dày như vậy vẫn không giảm xúc cảm non mềm. Người đàn ông càng ngày càng không cảm thấy thỏa mãn.
Bàn tay to bế cô gái nhỏ lên, đi vào trong phòng.
***
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai chắc là có bể bơi play đó nhaa!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro