“Hơn Tần Dập ch...
2024-10-07 07:56:03
Hơn hai mươi chiếc xe việt dã màu đen đậu thành một hàng dài ngoài cửa, từ chiếc thứ hai trở đi có rất nhiều người ngồi trong đó. Tần Dập và Tống Hoài Cẩn bước ra khỏi tòa nhà chính, sắc mặt không được tốt. Vệ sĩ bên cạnh cẩn thận theo sát từng bước, sợ vô tình sẽ chọc giận hai ông lớn.
Hai phút trước, Tần Dập nhận được một cuộc điện thoại không có tiếng của ai cả. Sau khi cúp máy, anh lập tức tập hợp một đoàn người.
Không có mục tiêu rõ ràng, Tần Dập ngồi trên chiếc xe đầu tiên dẫn đường, hơn hai mươi chiếc xe xếp thành một hàng dài từ từ chạy ra khỏi cổng nhà họ Tần.
Trên lầu, Lục Duy và Kiều Tri Niệm vừa tắm xong, nghe thấy tiếng ồn ào ở dưới lầu thì vội vàng chạy đến cửa sổ ban công để nhìn.
Các cô gái nhìn dưới màn trời xanh thẳm, một hàng dài xe Mercedes-Benz màu đen lao vút đi, tiếng động cơ cũng nhỏ dần.
“Không sao đâu, chắc bọn họ có việc.” Lục Duy vỗ vai của Kiều yeutruyen.net Tri Niệm, kéo cô trở vào.
Lục Duy đã yeutruyen.net thấy những chuyện như thế này nhiều rồi, không có gì lạ lẫm nữa.
Kiều Tri Niệm bị Lục Duy kéo tay, liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt long lanh không tránh khỏi mất mát. Mỗi lần ra ngoài Tần Dập sẽ nói với cô, nhưng lần này lại chẳng kịp nói lời nào.
Cô chỉ có thể tự an ủi rằng chắc là anh có việc phải đi gấp nên chưa kịp đến gặp mình.
Kiều Tri Niệm vừa đến cửa phòng đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình vang lên, cô tưởng là Tần Dập gọi nên vội vàng chạy vào bắt máy.
Kết quả khi nhìn thấy người gọi tới, ánh mắt vừa sáng lên lại vụt tắt. Không phải Tần Dập, là bác sĩ phụ trách kiểm tra vào buổi sáng.
Cô nhấn trả lời, giọng nói dịu dàng của nữ bác sĩ truyền qua ống nghe: “Xin chào cô Kiều, buổi sáng lúc cô và chồng đến đây mà quên cầm mấy lọ dinh dưỡng cho thai kỳ về, cô có thời gian tới lấy không?”
Dừng khoảng hai giây, cô ta nói thêm: “Tốt nhất là nên đến lấy, vì nó rất tốt cho sự phát triển của đứa bé.”
Ánh nắng bên ngoài sáng trưng, Kiều Tri Niệm thấy cách thời gian mặt trời lặn còn khá xa, lại ngồi ở hồ bơi thư giãn đã lâu nên không còn thấy mệt nữa, lịch sự trả lời: “Vậy bây giờ tôi đến ngay, cảm ơn cô.”
Lục Duy đứng gần đó, nghe rõ những lời bác sĩ nói.
Cô ấy đã thay chiếc quần ống rộng và thắt lưng bó sát người, thấy Kiều Tri Niệm nói chuyện xong thì đưa sang một chiếc quần dài màu be vẫn còn mác.
“Cho thím đấy.” Lục Duy chớp mắt, khóe miệng cong lên hiện ra má lúm đồng tiền.
“Mau mặc vào đi, bây giờ không mặc thì sau này không mặc được nữa đâu.”
“Cảm ơn cậu.”
Kiều Tri Niệm nhận lấy rồi mặc vào. Chiếc quần ôm lấy đôi chân thon dài thẳng tắp, cặp mông tròn trịa được ôm sát vừa cong vừa vểnh.
Chắc Lục Duy biết Kiều Tri Niệm không thích màu tối, kiểu dáng và màu sắc đều dựa theo phong cách ăn mặc thường ngày của cô để chọn.
“Cháu nghĩ thím phải thường xuyên mặc quần đi, váy vóc không thể phô bày cặp mông đào của thím một cách hoàn hảo được.” Nói xong, nụ cười của Lục Duy đột nhiên trở nên lưu manh, nhanh chóng đưa tay ra đặt lên hai bờ mông mềm mại của Kiều Tri Niệm rồi bóp một cái.
“Ây nha, đáng ghét!” Kiều Tri Niệm kêu lên, vội vàng né tránh, cô sợ nhột vừa tránh vừa cười khanh khách.
Hai người đùa nhau một lúc rồi dừng lại, sau đó chỉ còn lại từng đợt thở hổn hển.
“Nói thật nha, nếu thím mà mặc đồ lót gợi cảm ấy, chắc chắn chú hai không thể kiềm chế được đâu.”
Ánh mắt ranh mãnh của Lục Duy vẫn đang quan sát dáng người của Kiều Tri Niệm.
“Không thèm để ý đến cậu nữa.” Kiều Tri Niệm đứng lên mặc áo sơ mi rồi vào phòng tắm sửa sang lại mái tóc rối bời do đùa giỡn. Lục Duy trước giờ nói chuyện không hề kiêng kị, thứ gì cũng dám nói. Kiều Tri Niệm ở với cô ấy hơn hai tháng đã quen luôn với việc cô ấy có thể đá sang chuyện lên giường mọi lúc mọi nơi.
Chủ yếu là Kiều Tri Niệm không có mặt mũi để nói rằng, chẳng cần mặc đồ lót gợi cảm thì Tần Dập đã không kiềm chế được rồi…
Mất mấy phút để sửa sang lại, Lục Duy cầm chìa khóa xe, Kiều Tri Niệm đi theo cô ấy ngồi vào chiếc xe thể thao màu trắng.
Lục Duy là người hầu như ngày nào cũng phải ra ngoài, xe ra cửa chưa từng bị chặn lại. Cô ấy vặn nhạc thật to, đạp chân ga rời khỏi cửa nhà họ Tần.
…
Nok mặc một bộ tây trang màu xanh đậm với chất liệu vải tinh tế, thắt một chiếc nơ màu xám bạc trên cổ áo. Anh ta dựa người vào bàn, một tay đút trong túi quần, trên khuôn mặt yêu nghiệt nở nụ cười nhẹ nhàng, mái tóc nâu xoăn cũng được chải chuốt gọn gàng. Nếu Nok không đứng trong phòng bệnh đầy mùi thuốc khử trùng, cũng không có mấy người cầm súng lục bên cạnh, có lẽ sẽ giống như chàng hoàng tử cao quý của quốc gia Châu Âu nào đó hơn.
Bác sĩ bị chĩa súng vào đầu ngồi trên ghế không dám nhúc nhích, cô ta nhìn mấy họng súng đen ngòm, mồ hôi không ngừng chảy ra trên trán.
Nỗi sợ về cái chết khiến cả người cô ta run rẩy mất kiểm soát, những giọt mồ hôi trên đầu chảy xuống theo làn da, lúc trượt vào cổ áo thì đã trở nên lạnh băng. Cảm giác lạnh lẽo kia khiến tóc gáy dựng hết cả lên, mỗi giây mỗi phút đều là dày vò.
Bác sĩ nghe lời người đàn ông gọi một cuộc điện thoại, cô Kiều cũng đã đồng ý đến đây, nhưng anh ta vẫn chưa chịu thả cô ta đi.
Nok nhìn thấy sự nghi ngờ từ trong đôi mắt sợ hãi của nữ bác sĩ.
“Đừng vội, chờ người tới đã.”
Từ đầu tới cuối nữ bác sĩ đều nghe theo những yêu cầu của Nok, sau khi nói chuyện điện thoại xong thì không nói thêm lời dư thừa nào, cũng không dám chọc giận anh ta.
Bệnh nhân mà bác sĩ tiếp nhận không giàu cũng quý, phòng bệnh rất riêng tư, mỗi khẩu súng đều được trang bị ống giảm thanh, nếu bọn họ giết cô ta ở đây thì chỉ có thể chờ nhân viên quét dọn vệ sinh tới phát hiện ra thi thể.
“Sâm, hôm nay trông tôi thế nào?”
Trình Sâm ở ngay bên cạnh Nok, nghe vậy thì lập tức đáp: “Ngày nào anh cũng đẹp trai cả.”
Anh ta nhìn chiếc gương viền vàng bên cạnh, cẩn thận sửa lại khăn cài áo, sau đó lại hỏi: “Hơn Tần Dập chứ?”
…
Tần Dập ngồi trên xe phóng như bay chạy đến vị trí mà Tần Thịnh gửi, cuối cùng loáng thoáng nghe được tiếng súng.
Đối phương đã tăng thêm mã lực, tiến tới chỗ bọn họ từ hướng ngược lại. Mấy giây sau, tiếng súng dần trở nên lớn hơn, ngay sau đó lập tức nhìn thấy mấy chiếc xe đi.
“Nhanh lên!” Người đàn ông tức giận nhìn chằm chằm vào phía trước, chỉ thấy chiếc xe Jeep đối diện đang liều mạng áp sát chiếc xe đầu tiên…
Hai phút trước, Tần Dập nhận được một cuộc điện thoại không có tiếng của ai cả. Sau khi cúp máy, anh lập tức tập hợp một đoàn người.
Không có mục tiêu rõ ràng, Tần Dập ngồi trên chiếc xe đầu tiên dẫn đường, hơn hai mươi chiếc xe xếp thành một hàng dài từ từ chạy ra khỏi cổng nhà họ Tần.
Trên lầu, Lục Duy và Kiều Tri Niệm vừa tắm xong, nghe thấy tiếng ồn ào ở dưới lầu thì vội vàng chạy đến cửa sổ ban công để nhìn.
Các cô gái nhìn dưới màn trời xanh thẳm, một hàng dài xe Mercedes-Benz màu đen lao vút đi, tiếng động cơ cũng nhỏ dần.
“Không sao đâu, chắc bọn họ có việc.” Lục Duy vỗ vai của Kiều yeutruyen.net Tri Niệm, kéo cô trở vào.
Lục Duy đã yeutruyen.net thấy những chuyện như thế này nhiều rồi, không có gì lạ lẫm nữa.
Kiều Tri Niệm bị Lục Duy kéo tay, liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt long lanh không tránh khỏi mất mát. Mỗi lần ra ngoài Tần Dập sẽ nói với cô, nhưng lần này lại chẳng kịp nói lời nào.
Cô chỉ có thể tự an ủi rằng chắc là anh có việc phải đi gấp nên chưa kịp đến gặp mình.
Kiều Tri Niệm vừa đến cửa phòng đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình vang lên, cô tưởng là Tần Dập gọi nên vội vàng chạy vào bắt máy.
Kết quả khi nhìn thấy người gọi tới, ánh mắt vừa sáng lên lại vụt tắt. Không phải Tần Dập, là bác sĩ phụ trách kiểm tra vào buổi sáng.
Cô nhấn trả lời, giọng nói dịu dàng của nữ bác sĩ truyền qua ống nghe: “Xin chào cô Kiều, buổi sáng lúc cô và chồng đến đây mà quên cầm mấy lọ dinh dưỡng cho thai kỳ về, cô có thời gian tới lấy không?”
Dừng khoảng hai giây, cô ta nói thêm: “Tốt nhất là nên đến lấy, vì nó rất tốt cho sự phát triển của đứa bé.”
Ánh nắng bên ngoài sáng trưng, Kiều Tri Niệm thấy cách thời gian mặt trời lặn còn khá xa, lại ngồi ở hồ bơi thư giãn đã lâu nên không còn thấy mệt nữa, lịch sự trả lời: “Vậy bây giờ tôi đến ngay, cảm ơn cô.”
Lục Duy đứng gần đó, nghe rõ những lời bác sĩ nói.
Cô ấy đã thay chiếc quần ống rộng và thắt lưng bó sát người, thấy Kiều Tri Niệm nói chuyện xong thì đưa sang một chiếc quần dài màu be vẫn còn mác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cho thím đấy.” Lục Duy chớp mắt, khóe miệng cong lên hiện ra má lúm đồng tiền.
“Mau mặc vào đi, bây giờ không mặc thì sau này không mặc được nữa đâu.”
“Cảm ơn cậu.”
Kiều Tri Niệm nhận lấy rồi mặc vào. Chiếc quần ôm lấy đôi chân thon dài thẳng tắp, cặp mông tròn trịa được ôm sát vừa cong vừa vểnh.
Chắc Lục Duy biết Kiều Tri Niệm không thích màu tối, kiểu dáng và màu sắc đều dựa theo phong cách ăn mặc thường ngày của cô để chọn.
“Cháu nghĩ thím phải thường xuyên mặc quần đi, váy vóc không thể phô bày cặp mông đào của thím một cách hoàn hảo được.” Nói xong, nụ cười của Lục Duy đột nhiên trở nên lưu manh, nhanh chóng đưa tay ra đặt lên hai bờ mông mềm mại của Kiều Tri Niệm rồi bóp một cái.
“Ây nha, đáng ghét!” Kiều Tri Niệm kêu lên, vội vàng né tránh, cô sợ nhột vừa tránh vừa cười khanh khách.
Hai người đùa nhau một lúc rồi dừng lại, sau đó chỉ còn lại từng đợt thở hổn hển.
“Nói thật nha, nếu thím mà mặc đồ lót gợi cảm ấy, chắc chắn chú hai không thể kiềm chế được đâu.”
Ánh mắt ranh mãnh của Lục Duy vẫn đang quan sát dáng người của Kiều Tri Niệm.
“Không thèm để ý đến cậu nữa.” Kiều Tri Niệm đứng lên mặc áo sơ mi rồi vào phòng tắm sửa sang lại mái tóc rối bời do đùa giỡn. Lục Duy trước giờ nói chuyện không hề kiêng kị, thứ gì cũng dám nói. Kiều Tri Niệm ở với cô ấy hơn hai tháng đã quen luôn với việc cô ấy có thể đá sang chuyện lên giường mọi lúc mọi nơi.
Chủ yếu là Kiều Tri Niệm không có mặt mũi để nói rằng, chẳng cần mặc đồ lót gợi cảm thì Tần Dập đã không kiềm chế được rồi…
Mất mấy phút để sửa sang lại, Lục Duy cầm chìa khóa xe, Kiều Tri Niệm đi theo cô ấy ngồi vào chiếc xe thể thao màu trắng.
Lục Duy là người hầu như ngày nào cũng phải ra ngoài, xe ra cửa chưa từng bị chặn lại. Cô ấy vặn nhạc thật to, đạp chân ga rời khỏi cửa nhà họ Tần.
…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nok mặc một bộ tây trang màu xanh đậm với chất liệu vải tinh tế, thắt một chiếc nơ màu xám bạc trên cổ áo. Anh ta dựa người vào bàn, một tay đút trong túi quần, trên khuôn mặt yêu nghiệt nở nụ cười nhẹ nhàng, mái tóc nâu xoăn cũng được chải chuốt gọn gàng. Nếu Nok không đứng trong phòng bệnh đầy mùi thuốc khử trùng, cũng không có mấy người cầm súng lục bên cạnh, có lẽ sẽ giống như chàng hoàng tử cao quý của quốc gia Châu Âu nào đó hơn.
Bác sĩ bị chĩa súng vào đầu ngồi trên ghế không dám nhúc nhích, cô ta nhìn mấy họng súng đen ngòm, mồ hôi không ngừng chảy ra trên trán.
Nỗi sợ về cái chết khiến cả người cô ta run rẩy mất kiểm soát, những giọt mồ hôi trên đầu chảy xuống theo làn da, lúc trượt vào cổ áo thì đã trở nên lạnh băng. Cảm giác lạnh lẽo kia khiến tóc gáy dựng hết cả lên, mỗi giây mỗi phút đều là dày vò.
Bác sĩ nghe lời người đàn ông gọi một cuộc điện thoại, cô Kiều cũng đã đồng ý đến đây, nhưng anh ta vẫn chưa chịu thả cô ta đi.
Nok nhìn thấy sự nghi ngờ từ trong đôi mắt sợ hãi của nữ bác sĩ.
“Đừng vội, chờ người tới đã.”
Từ đầu tới cuối nữ bác sĩ đều nghe theo những yêu cầu của Nok, sau khi nói chuyện điện thoại xong thì không nói thêm lời dư thừa nào, cũng không dám chọc giận anh ta.
Bệnh nhân mà bác sĩ tiếp nhận không giàu cũng quý, phòng bệnh rất riêng tư, mỗi khẩu súng đều được trang bị ống giảm thanh, nếu bọn họ giết cô ta ở đây thì chỉ có thể chờ nhân viên quét dọn vệ sinh tới phát hiện ra thi thể.
“Sâm, hôm nay trông tôi thế nào?”
Trình Sâm ở ngay bên cạnh Nok, nghe vậy thì lập tức đáp: “Ngày nào anh cũng đẹp trai cả.”
Anh ta nhìn chiếc gương viền vàng bên cạnh, cẩn thận sửa lại khăn cài áo, sau đó lại hỏi: “Hơn Tần Dập chứ?”
…
Tần Dập ngồi trên xe phóng như bay chạy đến vị trí mà Tần Thịnh gửi, cuối cùng loáng thoáng nghe được tiếng súng.
Đối phương đã tăng thêm mã lực, tiến tới chỗ bọn họ từ hướng ngược lại. Mấy giây sau, tiếng súng dần trở nên lớn hơn, ngay sau đó lập tức nhìn thấy mấy chiếc xe đi.
“Nhanh lên!” Người đàn ông tức giận nhìn chằm chằm vào phía trước, chỉ thấy chiếc xe Jeep đối diện đang liều mạng áp sát chiếc xe đầu tiên…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro