Chương 17
Zhihu
2025-02-22 20:32:00
Bây giờ hắn gầy đi rất nhiều, Lại có vài phần bóng dáng của thời niên thiếu. Nhưng dù hắn tha thiết bày tỏ bao lâu, ta vẫn im lặng. Thấy ta không hề dao động, Lúc đầu, trong mắt Cố Cẩn Ngạn còn le lói tia hy vọng yếu ớt. Ánh sáng trong mắt hắn dần dần ảm đạm xuống. Trong ngôi miếu hoang vắng, tiếng khóc nghẹn ngào vang lên từng đợt. "Lúc đầu ta lấy Kiều Nương, là vì nàng nghe được bí mật, uy hiếp ta phải chuộc thân cho nàng... Ta thực sự không còn cách nào khác." "Ta biết con đường này gian nan hiểm trở, cũng từng nghĩ đến việc từ bỏ, muốn cùng nàng nắm tay đầu bạc, hoặc sinh một trai một gái, ngày ngày con cháu quây quần bên gối, hưởng thú vui gia đình..." “Nói cho cùng, cũng chỉ là tham luyến nhất thời..." Như nhớ ra điều gì đó, hắn bỗng nhiên thò tay vào trong ngực, lấy ra một tờ giấy đỏ: "Nàng xem, ta biết mình có lỗi với nàng, đã sớm viết cho nàng tờ giấy hoà li..." Thấy ta không nhận, Cố Cẩn Ngạn đành tự mở ra, nhẹ nhàng đọc lên: "Phu thê đối diện nhau, tựa như uyên ương.” "Cùng bay cùng gối, ân nghĩa nặng tình.” "Cùng chung chăn gối trên giường ngủ, ch-ếc cùng quan tài dưới mồ.” "Nhớ lại năm xưa, một năm định mệnh, vợ chồng hòa thuận, ba năm oán hận, thì thành thù hận..." Lúc đầu, Cố Cẩn Ngạn đọc đầy nhịp điệu. Ai ngờ, chưa đọc đến hết, vị Nhiếp Chính Vương uy quyền này ôm lấy tờ giấy hoà li, lại dần dần nức nở không thành tiếng.Ta thực sự không hiểu hắn đang khóc vì điều gì. "Quả thật, nam nhân chỉ cần say ba phần, là có thể diễn đến mức khiến người khác rơi lệ." Lặng hồi lâu, ta khẽ thở dài: "Ngươi đã hối hận, vậy sao không dứt khoát xuống núi nhận tội với triều đình? Biết đâu..." Biết đâu, còn có thể giữ được toàn thây. Cố Cẩn Ngạn ngẩng đầu lên, vẻ nho nhã tuấn tú ngày xưa giờ đã hoàn toàn biến mất, giờ đây hiện ra trước mặt ta chỉ là một gã nam nhân trung niên hoảng sợ yếu đuối. "Không, ta không thể quay về." Hắn lắc đầu, đưa tờ giấy hoà li cho ta. "Nàng cầm lấy tờ này, xuống núi, sau này có lẽ có thể cầu xin thái hậu tha mạng cho nàng." Nghe vậy, ta liền đưa tay ra đón. Nào ngờ, hắn lại nhìn khắp khuôn mặt nhơ nhác của ta hai lượt, rồi nhanh chóng rụt tay lại, trên mặt hiện rõ tia tham lam. "Nhưng ta thực sự không nỡ rời ra nàng." "Nếu không..." "Tần Ngọc Khanh, chi bằng nàng ở lại cùng ta đi." Hắn vỗ tay, lập tức có hai tên sát thủ xông lên, nhấc thùng gỗ lên, tạt một lượng lớn chất lỏng sền sệt lên người chúng ta. Ngửi thấy mùi hăng nồng, ta nhíu mày. "Dầu hỏa!" Nỗi hoảng sợ nhanh chóng lan khắp cơ thể, ta liều mạng giãy giụa. "Không!" "Ta không muốn ch-ếc chung với ngươi!" "Cố Cẩn Ngạn, buông ta ra!" Hắn mặc kệ sự phẫn nộ của ta, ôm chặt ta vào lòng, say mê hít hà vài hơi: "Kính yêu của ta, chính là vì nàng." "Tất cả những gì đã qua đều là quá khứ, Tần Ngọc Khanh, chúng ta hãy cùng nhau đến địa ngục, vẫn sẽ là một đôi phu thê hạnh phúc." Tiếng thở dài vang vọng bên tai ta. Giống như tiếng thở dài từ địa ngục. "Vi phu xin cùng nàng chung quan tài, cùng chung m-ộ huyệt."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro