Tình Đắng, Tổng Tài Tìm Lại Vợ Yêu
Check camera
Anna thỏ bông
2024-07-24 13:31:44
- Ài, Lăng Trạch Hàn, người trùng tên trên đời này nhiều lắm, không phải cậu nghĩ rằng là Thẩm Tuyết thật đấy chứ.
Tống Thiên Lỗi lên tiếng cắt ngang. Mặc dù chỉ là một cái tên thôi nhưng Tống Thiên Lỗi biết Lăng Trạch Hàn chắc chắn lại nghe tên nhớ người rồi. Thôi thì đằng nào cũng xem lại camera thì chi bằng tất cả cùng xem,như vậy đỡ phải làm cho Lăng Trạch Hàn tò mò hại chết con bò. Nghĩ vậy Tống Thiên Lỗi liền nói:
- Chúng ta cùng đi xem camera, đằng nào thì hôm nay tôi cũng đang rảnh rỗi.
Lăng Trạch Hàn cũng không phản đối. Cuối cùng ba người cùng đến phòng giám sát xem lại camera.
Nhân viên kĩ thuật bắt đầu chỉnh camera ở trong phòng rửa bát. Hình ảnh một cô gái đeo tạp dề, đi găng tay kia không ai khác mà chính là Thẩm Tuyết.
Mặc dù trong phòng rửa bát bề bộn nhưng từng góc nghiêng hay chính diện của Thẩm Tuyết đều cực kỳ xinh đẹp, khuôn mặt của cô đúng kiểu ba trăm sáu mươi độ không góc chết.
- Ôi, đúng là em gái Thẩm Tuyết này.
Tống Thiên Lỗi cũng nhận ra Thẩm Tuyết liền hô lên.
- Sao cô ấy vào làm ở trong quán của tôi từ bao giờ mà tôi không biết vậy?
Tần Quyên nhanh nhẹn trả lời:
- Dạ, cô ấy đi làm mới được nửa tháng.
Chị ta không ngờ Thẩm Tuyết lại là người quen của hai ông lớn này. May cho chị ta đã không bao che cho La Tiểu Cẩm.
Lăng Trạch Hàn chăm chú nhìn vào màn hình không nói câu gì. Anh cũng chỉ nghĩ là một cô gái nào đó trùng tên với Thẩm Tuyết thôi. Không ngờ lý trí cứ thôi thúc anh tò mò đi xem lại camera, thế mà lại là cô thật. Cô còn đi làm công việc rửa bát này, anh có bạc đãi cô sao?
Màn hình camera vẫn tiếp tục phát đến đoạn La Tiểu Cẩm bê chén đĩa đi vào rồi quăng mạnh xuống đất đánh xoảng một cái. Camera có cả ghi âm nên đã ghi lại cuộc đối thoại của hai người Thẩm Tuyết và La Tiểu Cẩm từ đầu đến cuối, cả đoạn Tần Quyên bước vào thành cuộc đối thoại của ba người.
Tần Quyên xem đến đoạn La Tiểu Cẩm quăng chén đĩa xuống sàn thì há hốc mồm, kinh ngạc nhìn một màn này. Chị ta không ngờ La Tiểu Cẩm lại là con người như vậy,vừa ăn cướp lại vừa la làng, chị ta cũng suýt nữa thì bị cô ta lừa. Đúng như Thẩm Tuyết đã nói biết người,biết mặt mà không biết lòng.
Lăng Trạch Hàn hừ lạnh:
- Tống Thiên Lỗi, nhân viên của cậu đúng là đã ăn cắp lại còn la làng, mặt không đổi sắc ngậm nước tiểu mà phun cây kìa.
Dám bắt nạt người của anh, đúng là chán sống rồi, anh đã từng nói rồi chỉ có một mình anh được bắt nạt cô thôi.
Tống Thiên Lỗi xem xong cũng tức giận:
- Chị Tần, ai tuyển cô gái có nhân cách thối tha kia vào vậy? Là chị tuyển à? Sao người như vậy cũng qua được mắt chị thế hả?
Tần Quyên bị mắng thì cũng sợ hãi, đúng là do bạn chị ta nhờ vả nên chị ta đã đồng ý cho La Tiểu Cẩm vào đây. Giờ mà điều tra ra thì chị ta không khéo còn bị ông chủ phạt một trận ý. Tần Quyên nghiến răng thầm ghi hận lên người La Tiểu Cẩm.
- Đi,chị đi triệu tập nhân viên cho tôi, tôi sẽ đích thân xử phạt vụ này.
Tống Thiên Lỗi vừa đi,vừa nói, anh ta cũng thấy bất bình thay cho Thẩm Tuyết vả lại còn có Lăng Trạch Hàn ở đây. Anh ta cũng không thể xử lý chuyện này qua loa được.
La Tiểu Cẩm lúc này trong lòng đã nóng như lửa đốt, cô ta thấy tất cả nhân viên đều bị gọi lên thì vô cùng sợ hãi nhưng giờ có trốn cũng không kịp nữa rồi.
Thẩm Tuyết cùng La Tiểu Cẩm và hầu hết nhân viên đều được gọi đến phòng chờ, giờ này cũng sắp đến giờ đóng cửa quán nên cũng chỉ để lại vài ba nhân viên chạy bàn.
Mọi người bị gọi cũng không hiểu chuyện gì đang thì thầm to nhỏ với nhau thì thấy có ba người tiến vào. Chính là ông chủ Tống Thiên Lỗi của bọn họ và một người đàn ông khí chất đi cùng, theo sau còn có quản lý Tần với vẻ mặt cung kính và nghiêm nghị.
La Tiểu Cẩm run run đứng đó, tay bám chặt vào bộ đồng phục nhân viên mặc trên người.
Thẩm Tuyết thầm kêu khổ một tiếng khi nhìn thấy Lăng Trạch Hàn và Tống Thiên Lỗi cùng bước vào. Sao cô đi đâu cũng dây dưa với mấy người này thế nhỉ? Không lẽ nhà hàng cô đang làm này là của một trong hai người đàn ông này sao?
Mọi người đồng loạt cúi đầu chào ông chủ. Tống Thiên Lỗi bắt đầu nói:
- Chào mọi người, tôi là ông chủ của các vị, hôm nay tôi triệu tập mọi người vào đây là có việc muốn xử lí, cũng là để răn đe làm gương cho tất cả mọi người để lần sau nhà hàng của chúng ta không còn xảy ra tình trạng như thế này nữa.
Tống Thiên Lỗi ra hiệu cho Tần Quyên kể lại sự việc trong phòng rửa bát cho mọi người nghe về hành động vu oan giá họa, coi thường công việc, phá hại của công gây mất đoàn kết nội bộ của La Tiểu Cẩm và bắt La Tiểu Cẩm phải công khai xin lỗi Thẩm Tuyết cũng như bồi thường thiệt hại về vật chất cho nhà hàng và đương nhiên cô ta cũng bị đuổi việc.
Tống Thiên Lỗi lên tiếng cắt ngang. Mặc dù chỉ là một cái tên thôi nhưng Tống Thiên Lỗi biết Lăng Trạch Hàn chắc chắn lại nghe tên nhớ người rồi. Thôi thì đằng nào cũng xem lại camera thì chi bằng tất cả cùng xem,như vậy đỡ phải làm cho Lăng Trạch Hàn tò mò hại chết con bò. Nghĩ vậy Tống Thiên Lỗi liền nói:
- Chúng ta cùng đi xem camera, đằng nào thì hôm nay tôi cũng đang rảnh rỗi.
Lăng Trạch Hàn cũng không phản đối. Cuối cùng ba người cùng đến phòng giám sát xem lại camera.
Nhân viên kĩ thuật bắt đầu chỉnh camera ở trong phòng rửa bát. Hình ảnh một cô gái đeo tạp dề, đi găng tay kia không ai khác mà chính là Thẩm Tuyết.
Mặc dù trong phòng rửa bát bề bộn nhưng từng góc nghiêng hay chính diện của Thẩm Tuyết đều cực kỳ xinh đẹp, khuôn mặt của cô đúng kiểu ba trăm sáu mươi độ không góc chết.
- Ôi, đúng là em gái Thẩm Tuyết này.
Tống Thiên Lỗi cũng nhận ra Thẩm Tuyết liền hô lên.
- Sao cô ấy vào làm ở trong quán của tôi từ bao giờ mà tôi không biết vậy?
Tần Quyên nhanh nhẹn trả lời:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Dạ, cô ấy đi làm mới được nửa tháng.
Chị ta không ngờ Thẩm Tuyết lại là người quen của hai ông lớn này. May cho chị ta đã không bao che cho La Tiểu Cẩm.
Lăng Trạch Hàn chăm chú nhìn vào màn hình không nói câu gì. Anh cũng chỉ nghĩ là một cô gái nào đó trùng tên với Thẩm Tuyết thôi. Không ngờ lý trí cứ thôi thúc anh tò mò đi xem lại camera, thế mà lại là cô thật. Cô còn đi làm công việc rửa bát này, anh có bạc đãi cô sao?
Màn hình camera vẫn tiếp tục phát đến đoạn La Tiểu Cẩm bê chén đĩa đi vào rồi quăng mạnh xuống đất đánh xoảng một cái. Camera có cả ghi âm nên đã ghi lại cuộc đối thoại của hai người Thẩm Tuyết và La Tiểu Cẩm từ đầu đến cuối, cả đoạn Tần Quyên bước vào thành cuộc đối thoại của ba người.
Tần Quyên xem đến đoạn La Tiểu Cẩm quăng chén đĩa xuống sàn thì há hốc mồm, kinh ngạc nhìn một màn này. Chị ta không ngờ La Tiểu Cẩm lại là con người như vậy,vừa ăn cướp lại vừa la làng, chị ta cũng suýt nữa thì bị cô ta lừa. Đúng như Thẩm Tuyết đã nói biết người,biết mặt mà không biết lòng.
Lăng Trạch Hàn hừ lạnh:
- Tống Thiên Lỗi, nhân viên của cậu đúng là đã ăn cắp lại còn la làng, mặt không đổi sắc ngậm nước tiểu mà phun cây kìa.
Dám bắt nạt người của anh, đúng là chán sống rồi, anh đã từng nói rồi chỉ có một mình anh được bắt nạt cô thôi.
Tống Thiên Lỗi xem xong cũng tức giận:
- Chị Tần, ai tuyển cô gái có nhân cách thối tha kia vào vậy? Là chị tuyển à? Sao người như vậy cũng qua được mắt chị thế hả?
Tần Quyên bị mắng thì cũng sợ hãi, đúng là do bạn chị ta nhờ vả nên chị ta đã đồng ý cho La Tiểu Cẩm vào đây. Giờ mà điều tra ra thì chị ta không khéo còn bị ông chủ phạt một trận ý. Tần Quyên nghiến răng thầm ghi hận lên người La Tiểu Cẩm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đi,chị đi triệu tập nhân viên cho tôi, tôi sẽ đích thân xử phạt vụ này.
Tống Thiên Lỗi vừa đi,vừa nói, anh ta cũng thấy bất bình thay cho Thẩm Tuyết vả lại còn có Lăng Trạch Hàn ở đây. Anh ta cũng không thể xử lý chuyện này qua loa được.
La Tiểu Cẩm lúc này trong lòng đã nóng như lửa đốt, cô ta thấy tất cả nhân viên đều bị gọi lên thì vô cùng sợ hãi nhưng giờ có trốn cũng không kịp nữa rồi.
Thẩm Tuyết cùng La Tiểu Cẩm và hầu hết nhân viên đều được gọi đến phòng chờ, giờ này cũng sắp đến giờ đóng cửa quán nên cũng chỉ để lại vài ba nhân viên chạy bàn.
Mọi người bị gọi cũng không hiểu chuyện gì đang thì thầm to nhỏ với nhau thì thấy có ba người tiến vào. Chính là ông chủ Tống Thiên Lỗi của bọn họ và một người đàn ông khí chất đi cùng, theo sau còn có quản lý Tần với vẻ mặt cung kính và nghiêm nghị.
La Tiểu Cẩm run run đứng đó, tay bám chặt vào bộ đồng phục nhân viên mặc trên người.
Thẩm Tuyết thầm kêu khổ một tiếng khi nhìn thấy Lăng Trạch Hàn và Tống Thiên Lỗi cùng bước vào. Sao cô đi đâu cũng dây dưa với mấy người này thế nhỉ? Không lẽ nhà hàng cô đang làm này là của một trong hai người đàn ông này sao?
Mọi người đồng loạt cúi đầu chào ông chủ. Tống Thiên Lỗi bắt đầu nói:
- Chào mọi người, tôi là ông chủ của các vị, hôm nay tôi triệu tập mọi người vào đây là có việc muốn xử lí, cũng là để răn đe làm gương cho tất cả mọi người để lần sau nhà hàng của chúng ta không còn xảy ra tình trạng như thế này nữa.
Tống Thiên Lỗi ra hiệu cho Tần Quyên kể lại sự việc trong phòng rửa bát cho mọi người nghe về hành động vu oan giá họa, coi thường công việc, phá hại của công gây mất đoàn kết nội bộ của La Tiểu Cẩm và bắt La Tiểu Cẩm phải công khai xin lỗi Thẩm Tuyết cũng như bồi thường thiệt hại về vật chất cho nhà hàng và đương nhiên cô ta cũng bị đuổi việc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro