Tình Đắng, Tổng Tài Tìm Lại Vợ Yêu
Cưỡng hôn
Anna thỏ bông
2024-07-24 13:31:44
Lăng Trạch Hàn vẫn nhìn Thẩm Tuyết, anh muốn nhìn xem biểu cảm của cô, nhưng ngoài lạnh nhạt ra vẫn chỉ có lạnh nhạt,không ngờ cô không có khóc lóc níu kéo anh mà thích ứng cũng rất nhanh. Bướng thật đấy.
- Ngày mai tôi sẽ gửi.
Lần này anh đã nhìn thấy Thẩm Tuyết thay đổi cảm xúc, mỗi lần cô buồn đều cụp mi xuống che giấu cảm xúc nơi đáy mắt. Anh hiểu cô, cũng để ý từng hành động, cử chỉ của cô.
Thẩm Tuyết nghe Lăng Trạch Hàn nói vậy, nói không đau lòng là giả. Cô yêu anh như vậy, không thể nói bỏ là bỏ được, nói buông là buông được. Anh không yêu cô nên anh có thể nói ra những lời vô tình đến ngay cả mi cũng không chớp.
Thẩm Tuyết cười khổ:
- Vậy mời anh buông tôi ra, tôi phải trở về.
- Em chắc chắn mình có thể về trong bộ dạng này?
Thẩm Tuyết lúc này mới ý thức được bản thân mình thảm hại cỡ nào. Cô vừa giằng co với Tân Kỳ,cô cũng nghĩ chắc giờ trông bản thân cô lôi thôi lắm nhỉ? Nhưng như vậy thì có làm sao? Anh cũng trông thấy rồi, cô cũng chẳng muốn che giấu, thảm hại thì thảm hại thôi, dù sao người cô để ý nhất cũng không thương cô, người anh quan tâm nhất cũng không phải là cô.
- Không sao, dù chúng ta chưa hoàn tất thủ tục ly hôn, dù tôi vẫn là vợ anh nhưng cũng chẳng ai biết điều đó cả, tôi cũng không làm mất mặt của anh.
Cô nói đúng, hôn nhân của họ không có công khai, cũng chẳng ai biết cô là vợ của anh, nếu đã không yêu,ly hôn hay không cũng có khác gì nhau đâu.
Lời này của cô đã khiến Lăng Trạch Hàn tức giận. Anh đè cô vào tường rồi nói:
- Thẩm Tuyết,em đừng khiêu chiến giới hạn của tôi? Sao hả, nghĩ không làm vợ của tôi nên đi tìm Tân Kỳ nhờ giúp đỡ cho ba em sao? Em không biết người có thể để cho ba em sống hoặc chết chỉ có mình tôi thôi sao? Nếu cầu xin cũng nên đi cầu xin tôi mới phải?
- Tôi cầu xin thì anh sẽ đồng ý sao?
Anh hận cha con cô như vậy, anh sẽ chịu tha thứ,chịu bỏ qua ư?
Lăng Trạch Hàn kéo Thẩm Tuyết vào một căn phòng rồi đóng chặt cửa lại, anh ấn cô tựa vào cánh cửa rồi nhả từng chữ:
- Nếu em chịu cầu xin tôi, biết đâu tôi sẽ mủi lòng đó.
- Thẩm Tuyết nửa tin,nửa ngờ:
- Anh nói thật sao?
- Em nói xem.
- Được, tôi cầu xin anh, tôi xin anh tha cho ba của tôi, có được hay không?
Lăng Trạch Hàn nhướn mày nhìn Thẩm Tuyết.
- Thành ý của em đâu?
Thẩm Tuyết nhìn Lăng Trạch Hàn, cô cắn môi, hành động này lại khiến Lăng Trạch Hàn ngứa ngáy trong người. Đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Thẩm Tuyết.
Thẩm Tuyết nghĩ ngợi một lúc rồi hít sâu một hơi:
- Vậy,tôi quỳ xuống cầu xin anh.
Nói xong Thẩm Tuyết định quỳ xuống thì bị Lăng Trạch Hàn giữ lại.
- Tôi không cần cái này.
Quỳ ư? Cô gái này định làm cái gì vậy? Đúng là có thành ý đấy nhưng anh đâu cần cái này.
Thẩm Tuyết không hiểu hỏi lại:
- Vậy anh muốn cái gì?
Lăng Trạch Hàn miết tay lên môi Thẩm Tuyết,ngón cái của anh miết qua miết lại chỉ khiến cánh môi cô càng thêm đỏ ửng. Ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới Thẩm Tuyết một lượt rồi ghé sát vào tai cô thì thầm:
- Muốn, làm,em.
Thẩm Tuyết tức giận nhìn Lăng Trạch Hàn, cô không nghĩ Lăng Trạch Hàn lại có một mặt lưu manh như vậy. Đúng là làm cô được mở rộng tầm mắt.
- Anh như vậy có khác gì Tân Kỳ chứ?
- À,thì ra lúc nãy Tân Kỳ cũng muốn như vậy, hắn ta đã làm gì em, lập tức kể lại hết cho tôi.
Lão già chết tiệt kia, anh sẽ không buông tha cho lão ta dễ dàng như vậy đâu.
Tình huống gì đây? Anh bẫy cô sao?
- Tại sao tôi phải nói cho anh?
Lăng Trạch Hàn đi đến ghế sô pha ngồi xuống, anh nói:
- Kể lại chi tiết, tôi sẽ cho ba em được sống dễ chịu một chút trong tù.
Tại sao anh phải ép cô như vậy, cô không muốn nhớ lại chuyện vừa rồi một chút nào, anh còn muốn cô kể lại chi tiết sự nhục nhã mà cô vừa phải chịu, vạch ra vết thương, sự xấu hổ ê chề cho anh xem à? Anh quả thật rất biết cách tra tấn người khác. Nhưng vì ba cô, cô phải nhẫn nhục chịu đựng.
Thẩm Tuyết ngước mắt lên nhìn Lăng Trạch Hàn, ánh mắt tràn đầy thất vọng cùng đau buồn, cô nói:
- Lăng Trạch Hàn, hãy nhớ những gì anh vừa nói.
Lăng Trạch Hàn ngồi trên sô pha vắt chéo hai chân, tư thế thoải mái như nắm giữ tất cả mọi thứ trong tay nhưng ở chỗ Thẩm Tuyết không nhìn thấy, hai tay anh đã nắm chặt lại, gân xanh cũng nổi lên.
Anh thừa nhận, anh đang mất kiểm soát, anh ghen, anh tức giận cũng đau lòng cô. Nhưng lí trí nói cho anh biết,anh không thể mềm lòng với con gái của kẻ thù, anh cũng không biết rằng anh nói với cô những lời tuyệt tình để che giấu đi tình cảm thật sự của chính bản thân mình.
- Được, em kể đi.
Thẩm Tuyết không nhìn anh nữa, cô kể lại từ đầu đến cuối những gì diễn ra trong phòng của Tân Kỳ. Mỗi một lời kể của cô lại khiến tim anh đau nhói cũng khiến lòng cô chết lặng thêm một phần.
Cuối cùng, kể xong Thẩm Tuyết không nhịn được cũng rơi nước mắt. Lăng Trạch Hàn đi đến kéo cô vào lòng,giam cầm cô giữa anh và bức tường phía sau, rồi cúi đầu hôn lên môi Thẩm Tuyết. Nụ hôn đầy tính bá đạo cùng chiếm hữu, anh đưa lưỡi tách răng môi cô ra rồi tham lam mút lấy những mật ngọt.
- Ngày mai tôi sẽ gửi.
Lần này anh đã nhìn thấy Thẩm Tuyết thay đổi cảm xúc, mỗi lần cô buồn đều cụp mi xuống che giấu cảm xúc nơi đáy mắt. Anh hiểu cô, cũng để ý từng hành động, cử chỉ của cô.
Thẩm Tuyết nghe Lăng Trạch Hàn nói vậy, nói không đau lòng là giả. Cô yêu anh như vậy, không thể nói bỏ là bỏ được, nói buông là buông được. Anh không yêu cô nên anh có thể nói ra những lời vô tình đến ngay cả mi cũng không chớp.
Thẩm Tuyết cười khổ:
- Vậy mời anh buông tôi ra, tôi phải trở về.
- Em chắc chắn mình có thể về trong bộ dạng này?
Thẩm Tuyết lúc này mới ý thức được bản thân mình thảm hại cỡ nào. Cô vừa giằng co với Tân Kỳ,cô cũng nghĩ chắc giờ trông bản thân cô lôi thôi lắm nhỉ? Nhưng như vậy thì có làm sao? Anh cũng trông thấy rồi, cô cũng chẳng muốn che giấu, thảm hại thì thảm hại thôi, dù sao người cô để ý nhất cũng không thương cô, người anh quan tâm nhất cũng không phải là cô.
- Không sao, dù chúng ta chưa hoàn tất thủ tục ly hôn, dù tôi vẫn là vợ anh nhưng cũng chẳng ai biết điều đó cả, tôi cũng không làm mất mặt của anh.
Cô nói đúng, hôn nhân của họ không có công khai, cũng chẳng ai biết cô là vợ của anh, nếu đã không yêu,ly hôn hay không cũng có khác gì nhau đâu.
Lời này của cô đã khiến Lăng Trạch Hàn tức giận. Anh đè cô vào tường rồi nói:
- Thẩm Tuyết,em đừng khiêu chiến giới hạn của tôi? Sao hả, nghĩ không làm vợ của tôi nên đi tìm Tân Kỳ nhờ giúp đỡ cho ba em sao? Em không biết người có thể để cho ba em sống hoặc chết chỉ có mình tôi thôi sao? Nếu cầu xin cũng nên đi cầu xin tôi mới phải?
- Tôi cầu xin thì anh sẽ đồng ý sao?
Anh hận cha con cô như vậy, anh sẽ chịu tha thứ,chịu bỏ qua ư?
Lăng Trạch Hàn kéo Thẩm Tuyết vào một căn phòng rồi đóng chặt cửa lại, anh ấn cô tựa vào cánh cửa rồi nhả từng chữ:
- Nếu em chịu cầu xin tôi, biết đâu tôi sẽ mủi lòng đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Thẩm Tuyết nửa tin,nửa ngờ:
- Anh nói thật sao?
- Em nói xem.
- Được, tôi cầu xin anh, tôi xin anh tha cho ba của tôi, có được hay không?
Lăng Trạch Hàn nhướn mày nhìn Thẩm Tuyết.
- Thành ý của em đâu?
Thẩm Tuyết nhìn Lăng Trạch Hàn, cô cắn môi, hành động này lại khiến Lăng Trạch Hàn ngứa ngáy trong người. Đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Thẩm Tuyết.
Thẩm Tuyết nghĩ ngợi một lúc rồi hít sâu một hơi:
- Vậy,tôi quỳ xuống cầu xin anh.
Nói xong Thẩm Tuyết định quỳ xuống thì bị Lăng Trạch Hàn giữ lại.
- Tôi không cần cái này.
Quỳ ư? Cô gái này định làm cái gì vậy? Đúng là có thành ý đấy nhưng anh đâu cần cái này.
Thẩm Tuyết không hiểu hỏi lại:
- Vậy anh muốn cái gì?
Lăng Trạch Hàn miết tay lên môi Thẩm Tuyết,ngón cái của anh miết qua miết lại chỉ khiến cánh môi cô càng thêm đỏ ửng. Ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới Thẩm Tuyết một lượt rồi ghé sát vào tai cô thì thầm:
- Muốn, làm,em.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Tuyết tức giận nhìn Lăng Trạch Hàn, cô không nghĩ Lăng Trạch Hàn lại có một mặt lưu manh như vậy. Đúng là làm cô được mở rộng tầm mắt.
- Anh như vậy có khác gì Tân Kỳ chứ?
- À,thì ra lúc nãy Tân Kỳ cũng muốn như vậy, hắn ta đã làm gì em, lập tức kể lại hết cho tôi.
Lão già chết tiệt kia, anh sẽ không buông tha cho lão ta dễ dàng như vậy đâu.
Tình huống gì đây? Anh bẫy cô sao?
- Tại sao tôi phải nói cho anh?
Lăng Trạch Hàn đi đến ghế sô pha ngồi xuống, anh nói:
- Kể lại chi tiết, tôi sẽ cho ba em được sống dễ chịu một chút trong tù.
Tại sao anh phải ép cô như vậy, cô không muốn nhớ lại chuyện vừa rồi một chút nào, anh còn muốn cô kể lại chi tiết sự nhục nhã mà cô vừa phải chịu, vạch ra vết thương, sự xấu hổ ê chề cho anh xem à? Anh quả thật rất biết cách tra tấn người khác. Nhưng vì ba cô, cô phải nhẫn nhục chịu đựng.
Thẩm Tuyết ngước mắt lên nhìn Lăng Trạch Hàn, ánh mắt tràn đầy thất vọng cùng đau buồn, cô nói:
- Lăng Trạch Hàn, hãy nhớ những gì anh vừa nói.
Lăng Trạch Hàn ngồi trên sô pha vắt chéo hai chân, tư thế thoải mái như nắm giữ tất cả mọi thứ trong tay nhưng ở chỗ Thẩm Tuyết không nhìn thấy, hai tay anh đã nắm chặt lại, gân xanh cũng nổi lên.
Anh thừa nhận, anh đang mất kiểm soát, anh ghen, anh tức giận cũng đau lòng cô. Nhưng lí trí nói cho anh biết,anh không thể mềm lòng với con gái của kẻ thù, anh cũng không biết rằng anh nói với cô những lời tuyệt tình để che giấu đi tình cảm thật sự của chính bản thân mình.
- Được, em kể đi.
Thẩm Tuyết không nhìn anh nữa, cô kể lại từ đầu đến cuối những gì diễn ra trong phòng của Tân Kỳ. Mỗi một lời kể của cô lại khiến tim anh đau nhói cũng khiến lòng cô chết lặng thêm một phần.
Cuối cùng, kể xong Thẩm Tuyết không nhịn được cũng rơi nước mắt. Lăng Trạch Hàn đi đến kéo cô vào lòng,giam cầm cô giữa anh và bức tường phía sau, rồi cúi đầu hôn lên môi Thẩm Tuyết. Nụ hôn đầy tính bá đạo cùng chiếm hữu, anh đưa lưỡi tách răng môi cô ra rồi tham lam mút lấy những mật ngọt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro