Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 234
Nhu Nạo Khinh Mạn
2025-03-06 11:33:28
Lãnh đạo đội cứu hỏa có quen biết với Vệ Tiến Thăng, cha của Vệ Lăng, nên đã chủ động gọi điện thông báo tình hình trước cho ông.Khi nhận được tin, Vệ Tiến Thăng và Đường Quân Phượng lập tức đến bệnh viện. Nhìn thấy con trai mình nằm trên giường bệnh, quần áo lấm lem, cơ thể còn vương những vết thương nhẹ, Đường Quân Phượng không kìm được mà đưa tay che miệng khóc. Trên đường đi, cả hai đã gọi điện hỏi thăm tình hình và biết rằng Vệ Lăng suýt chút nữa đã mất mạng. May mắn thay, nhờ một lá bùa mà cậu đã thoát nạn. Nghe đến đây, cả hai vợ chồng đều trầm mặc.Vệ Tiến Thăng vốn không tin vào những chuyện tâm linh, nhưng bạn cũ của ông chắc chắn không bịa chuyện. Suốt quãng đường đến bệnh viện, ông im lặng không nói gì, chỉ có Đường Quân Phượng nghẹn ngào khóc, không ngừng thúc giục chồng tìm cách điều chuyển Vệ Lăng sang đơn vị khác, tránh xa những hiểm nguy như thế này.Nhưng Vệ Tiến Thăng vẫn chẳng lên tiếng.Tận mắt nhìn thấy con trai mình bình an vô sự, ông mới thở phào nhẹ nhõm. Trước đó, bạn cũ không nói rõ mức độ nguy hiểm, khiến ông cứ nghĩ dù có bùa hộ thân thì Vệ Lăng cũng sẽ bị thương nghiêm trọng. Thế nhưng, giờ đây nhìn cậu chỉ bị vài vết trầy xước và bỏng nhẹ, ông mới thực sự yên tâm.Vệ Lăng ngồi trên giường, thấy mẹ khóc, bất lực nói:"Mẹ, con không sao cả, đừng khóc nữa."Đường Quân Phượng lau nước mắt, nhưng giọng vẫn run rẩy:"Lăng Lăng à, hay là con đổi sang công việc khác đi? Không nhất thiết phải làm lính cứu hỏa đâu con ạ..." "Mẹ!" – Vệ Lăng nghiêm mặt, ánh mắt đầy kiên định – "Con đã tự mình chọn con đường này, con yêu công việc này và muốn tiếp tục theo đuổi nó. Không thể vì một chút nguy hiểm mà từ bỏ được. Dù có phải đánh đổi cả mạng sống, con cũng không hối hận."Nhìn con trai kiên quyết như vậy, Đường Quân Phượng run rẩy môi, nhưng cuối cùng không nói thêm gì nữa.Vệ Tiến Thăng tiến lên, đặt tay lên vai con trai, giọng trầm ổn:"Cha tự hào về con."Vệ Lăng khẽ cười, ánh mắt sáng lên. Từ nhỏ, cậu đã ngưỡng mộ cha mình – một người lính cứu hỏa kiên cường, từng bước thăng tiến trong sự nghiệp. Chính hình ảnh ấy đã gieo vào lòng cậu ước mơ được khoác lên mình bộ đồng phục ấy. Đến giờ phút này, dù trải qua chuyện sinh tử, cậu vẫn không thay đổi quyết định.Sau một lát trầm ngâm, Vệ Tiến Thăng chợt hỏi:"Bùa hộ mệnh của con là từ đâu mà có?"Vệ Lăng lấy ra chiếc túi bùa đưa cho cha, nhớ lại chuyện trước đó: "Hai ngày trước, Phồn Phồn đột nhiên đến tìm con, nói rằng đã xin được bùa bình an cho con, bắt con phải luôn mang theo bên mình. Lúc đó, biểu cảm của em ấy rất lạ, giống như biết trước điều gì đó vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro