Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 258
Nhu Nạo Khinh Mạn
2025-03-06 11:33:28
Mã Nữu Nữu chỉ biết mình mang họ Mã. Cha mẹ và anh trai từ nhỏ đã gọi cô bé là Nữu Nữu, nên cô cứ ngỡ đó là tên thật của mình. Cô bé năm tuổi, chưa từng đi mẫu giáo, không phải vì gia đình không quan tâm, mà vì hoàn cảnh quá khó khăn.Cha cô bé bị bệnh, sức khỏe yếu, không thể làm được việc nặng. Gánh nặng mưu sinh đè nặng lên đôi vai gầy của mẹ. Tiền kiếm được chỉ đủ để lo cho anh trai đi học, còn cô bé thì quanh quẩn chơi một mình trước cửa nhà.Hôm ấy, như bao ngày khác, mẹ đi làm, anh trai đi học, cha ở nhà nghỉ ngơi.Nữu Nữu chơi trước cửa, cười đùa ngây thơ với những trò chơi con trẻ, không hề hay biết nguy hiểm đang rình rập.Đột nhiên, một bàn tay to lớn từ phía sau bịt chặt miệng cô bé. Một cơn choáng váng ập đến, rồi tất cả chìm vào bóng tối.Khi tỉnh lại, trời đã tối. Xung quanh tối đen như mực, nhưng vẫn có ánh đèn le lói từ xa. Mưa rơi tí tách, lạnh buốt thấm vào người.Trước mắt cô bé là hai bóng người đàn ông, đứng ngược sáng khiến khuôn mặt họ chìm trong bóng tối, chỉ có thể thấy dáng người mờ mờ.Cô bé run rẩy, nước mắt rơi lã chã. Cô muốn khóc, nhưng cổ họng như bị nghẹn lại, chỉ có thể nức nở khe khẽ.Rồi đột nhiên, cô cảm nhận được cơ thể mình rơi xuống.Bịch!Cô bé bị ném xuống một cái hố sâu.Nước lạnh thấm vào quần áo, rét buốt đến tận xương. Cô bé hoảng loạn vùng vẫy, nhưng bùn đất trơn trượt khiến cô không sao leo lên được.Trên miệng hố, hai người đàn ông bắt đầu dùng xẻng xúc đất, lạnh lùng đổ xuống.Nữu Nữu sợ hãi đến mức bật khóc."Hu hu hu…!"Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên, mang theo sự khó chịu:"Các người làm cái gì vậy? Thuốc mê có phải dùng ít quá không? Sao giờ nó lại tỉnh?" Là một người đàn ông khác, hắn không đứng ngược sáng, nên gương mặt hắn hiện rõ trước mắt Nữu Nữu. Cô bé vô thức khắc sâu hình ảnh của hắn vào trong trí nhớ non nớt của mình."Nhanh lên! Chôn nó đi! Cẩn thận nó khóc to quá lại rước họa vào thân!"Hai người đàn ông kia gật đầu, sau đó cùng nhau tiếp tục xúc đất, nhanh chóng lấp đầy hố sâu.Đất bùn lạnh lẽo dần dần phủ kín thân hình nhỏ bé.Từ trong bóng tối, một tiếng khóc nghẹn ngào vang lên…Khi kể đến đây, Nữu Nữu dừng lại. Không gian chợt trở nên im lặng đến đáng sợ.Oanh Oanh và Thẩm Dư Huề đều không lên tiếng.Thẩm Dư Huề cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm, khuôn mặt lạnh lùng đến mức khiến người khác cảm thấy rét run.Oanh Oanh cũng không khá hơn là bao. Cô chậm rãi hít vào một hơi, sau đó dịu dàng hỏi:"Nữu Nữu, em còn nhớ lúc đó xung quanh có gì đặc biệt không?"Nữu Nữu cắn môi, cố gắng hồi tưởng:"Có… Có một tòa nhà… Chưa xây xong… Nhưng trên đó có đèn, nên em mới nhìn thấy dáng vẻ của kẻ xấu…"Cô bé dừng một chút, rồi tiếp tục:"Sau đó, em bị nhốt lại nơi đó… Rất lâu, rất lâu sau… Em mới có thể đi lại được. Dạo trước, em phát hiện ra kẻ xấu kia, liền bám theo hắn ta đến đây. Nhưng sau đó, em lại bị lạc mất…"Nói đến đây, khuôn mặt cô bé lộ ra vẻ buồn bã."Chị ơi, chị có thể giúp em tìm cha mẹ không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro