Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học

Chương 262

Nhu Nạo Khinh Mạn

2025-03-06 11:33:28

Ngay từ khi còn nhỏ, anh đã mang số mệnh đặc biệt, không thể ở cùng cha mẹ.Không ai có thể chăm sóc anh, bảo mẫu cũng không thể ở bên quá lâu. Những năm tháng thơ ấu, anh sống cùng sư phụ Hư Vân, đến năm sáu tuổi, bắt đầu ở một mình.Mỗi ngày, anh lặng lẽ ăn cơm trong căn nhà rộng lớn, những bữa ăn được đặt từ nhà hàng cao cấp, nhưng quanh bàn ăn không có lấy một tiếng nói chuyện, không có ai hỏi han, không có tiếng cười đùa.Một mình.Chỉ có mình anh.Mỗi năm, chỉ vào dịp Tết, anh mới có cơ hội gặp gia đình một lát.Nhưng ngoài những ngày đó, anh chỉ có thể lặng lẽ sống một mình, từ từ quen với sự cô độc.Thực ra, cha mẹ và anh trai đều yêu thương anh.Chỉ là, yêu thương ấy, anh chưa bao giờ thực sự cảm nhận được.Thẩm Dư Huề ngồi lặng lẽ bên bàn ăn, trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lẫm. Đây là lần đầu tiên kể từ khi có trí nhớ, anh ăn cơm cùng người khác.Từ nhỏ, dù được sư phụ Hư Vân chăm sóc, nhưng vì nhiều lý do, anh vẫn quen với việc ăn một mình. Khi mới hai tuổi, anh đã tự mình cầm bát, tự mình ăn từng bữa cơm.Giọng nói của Oanh Oanh vang lên từ trong bếp:"Bạn Thẩm, có thể ăn cơm rồi." Anh hoàn hồn, đứng dậy, đôi chân dài bước về phía bếp.Trong bếp, cô đang bận rộn bày biện thức ăn. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ giúp cô bê ra ba món mặn, một món canh. Khi quay lại, anh thấy cô đã múc sẵn ba bát cơm, nhưng vừa nhìn thấy bát thứ ba, anh hơi khựng lại."Bát này là cho Nữu Nữu," Oanh Oanh vừa đặt bát cơm xuống, vừa nói với anh. "Người nhà cô bé không biết cô bé đã mất, rất có thể sẽ không cúng đồ ăn cho cô bé. Em ấy đã lang thang lâu như vậy, chắc chưa được ăn gì... tội nghiệp lắm."Thẩm Dư Huề im lặng trong giây lát rồi chỉ khẽ "ừ" một tiếng, không nói gì thêm.Bữa cơm nhanh chóng được dọn lên bàn. Oanh Oanh lấy một cái bát rỗng, nhẹ nhàng gắp thức ăn vào, sau đó nhìn về phía góc phòng, dịu dàng niệm một câu chú nhỏ:"Nữu Nữu, em ăn nhanh đi."Trong không khí, một bóng hình mờ nhạt dần dần hiện ra. Đó là một bé gái chừng tám, chín tuổi, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm vào bát cơm trước mặt, có chút không dám tin."Chị ơi, em thực sự có thể ăn được sao?"Oanh Oanh mỉm cười:"Tất nhiên rồi.""Nhưng trước đây, khi em đói bụng, em cũng từng thử lấy thức ăn của người khác... nhưng tay em chỉ xuyên qua, không cầm được gì cả.""Bây giờ thì khác rồi. Em có ngửi thấy mùi thức ăn không? Thử đi nào."Nữu Nữu chần chừ giây lát rồi với tay lấy đôi đũa đặt bên cạnh. Ngạc nhiên thay, lần này, cô bé thực sự cầm được! Đôi mắt tròn xoe ánh lên vẻ kinh ngạc lẫn vui sướng. Cô bé gắp một miếng cơm, đưa vào miệng, rồi lập tức tròn mắt. "Ngon quá!" 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học

Số ký tự: 0