Tình Đơn Phương Của Tôi

Chương 2

Trúc Trúc Anh

2024-06-26 10:30:10

Đang dọn dẹp bàn học thì Như từ bàn dưới đi lên đứng cạnh cô nghiêng đầu khiến tóc ngắn ngang vai của cô ấy lướt xuống hương bồ kết toả ra dịu nhẹ làm cô đứng hình một lúc.

Như tươi cười nói:“ về chung không Phương Anh?”

Phương Anh nhìn đôi mắt nâu đen của Như cười tươi để lộ má lúm đồng tiền nói:“oke”

Thế là cả hai về cùng nhau, cô vừa đi vừa trò chuyện với Quỳnh Như có vẻ hai cô càng ngày càng thân hơn rồi. Không khí buổi trưa trời thu ánh nắng không có chói chang như trời hạ mà nó nhè nhẹ cùng với làn gió heo may đặc trưng của trời thu làm tóc của hai cô gái bay nhè nhẹ.

Đang nói chuyện cùng nhau thì thấy Minh với Hoàng và cả Hưng nữa, ba người bọn họ cũng đang nói chuyện gì đó với nhau trong nhà xe. Bỗng Như năm lấy tay cô chạy tới chỗ mấy người họ.

Như chạy tới tò mò hỏi:“ mấy cậu có chuyện gì mà vui thế! chiều nay ta đi ăn mừng bạn mới nhé!”

Hưng lắc đầu xin lỗi:“ ê không được!”

Như phụng phịu:“ sao lại không được chẳng phải đã bàn rồi sao!”

Hoàng giải thích:“ chuyện là chiều nay tụi tui có kèo đá bóng nếu thắng là được khoản cũng kha khá đấy! nhưng dù gì thì tụi tui cũng đặt cọc rồi giờ hoãn chắc không được”

Như nói:“ nhưng mà chẳng phải đã nói là...”

Phương Anh thấy tình hình không ổn liền lên tiếng giải hòa:“ thôi không sao, dù gì thì cọc cũng đóng rồi còn về ăn mừng chúng ta có thể hoãn lại cũng được mà chẳng phải sao Như!”

Như thấy Phương Anh nói vậy thì không cãi nữa rồi nói:“ vậy được gòi, Hoàng cậu đá ở sân nào vậy để tôi với Phương Anh còn đi cổ vũ?”

Hoàng trả lời:“ sân bóng HyHy á! nhớ cổ vũ nhiệt tình vào”

Như nói:“oke”

Phương Anh: “ vậy thôi bye nhá!”

lúc về thì tôi thấy Minh đi cùng đường về nhà cô tò mò liền hỏi

Phương Anh hỏi:“ nhà cậu ở đâu thế”



Minh lạnh lùng đáp:“hỏi làm gì”

Cô hơi sượng những vẫn nói để vớt vát tình thế:“thấy cậu với tôi đi cùng đường nên hỏi thôi!”

Minh đi tiếp tới cửa nhà:“tới nơi rồi”

Ôi cha mạ ơi! nhà cậu cách nhà tôi có 3 căn không thể tin được.

Minh thấy cô vẫn đứng đấy nói:“ thôi vào nhà lẹ đi, trời nắng đứng ngoài coi bị bệnh á”

Phương Anh ngơ ngắc nói:“ trời bây giờ là mùa thu mà lấy đâu ra nắng mà nắng cũng đâu có gắt đâu ta”

Minh đang đi bỗng nghe thấy cô nói vậy quay đầu lại vội nói:“ được rồi, không cần bắt bẻ vậy đâu vô nhà đi!!”

Cô đi vô nhà nhưng vẫn chưa tin được vì đây là lần đầu tiên cậu nói nhiều như vậy. Vào nhà thấy bà Xuân- mẹ cô đang nấu ăn, mùi thơm của sườn sào chua ngọt cô thích ăn nhất, thơm phức.

“ cất cặp xuống ăn cơm lẹ lên”

“ Dạ”

Ba cô cũng vừa đi làm về, người ông lấm tấm mồ hôi, mẹ tôi thấy ba tôi như vậy cũng giục ba tôi đi tắm rồi ăn cơm. Cả nhà ngồi ăn cơm cùng nhau, cô bắt đầu chương trình nịnh hót của mình

Cô nhìn mẹ với ánh mắt nịnh nọt:“ mẹ iu, mẹ nấu ngon quá!”

Mẹ cô với ánh mắt bất lực nhìn cô rồi thở dài nói: “ tôi biết, tôi biết ăn, mau lên còn rửa bát nghỉ ngơi nữa ba nó cũng vậy nhanh lên”

Gia đình cô là con một nên được cưng nhất nhà. Mẹ cô là giáo viên cấp 2, bố cô là công nhân xây dựng công việc của ba nặng nhọc nên cô rất thương ba và thương mẹ vì hai người đã tần tảo nuôi cô lớn dù công việc có nặng nhọc nhưng họ vẫn dành sự yêu thương cho cô. Ba cô rất chiều cô xin gì ông ấy cũng cho, có hôm cô xin đi chơi về hơi muộn ba cô ngồi canh mẹ giúp cô rồi mở cửa cho cô vào nhà sáng hôm sau ba cô còn nói đỡ cho cô nữa nên cô thương ba nhất. Còn mẹ cô rất gắt, bà ấy tuy vậy chứ mỗi lần đi mua đồ thấy có gì ngon là đều mang về cho cô, bà cũng hay mắng cô nhưng cô không giận hay oán trách vì đó là lời mắng yêu để cô lên người.

Rửa bát xong cô liền chạy qua nhà Minh lấy cớ để cậu chở tới sân bóng mà chả có cớ gì cô đúng là chả biết sân bóng đó ở đâu nên mới phải qua. Trên đường qua nhà cậu tuy ngắn nhưng cảnh trời trông rất đẹp, khiến cô đi chậm lại nhìn ngắm bầu trời thật lâu.

Qua tới nhà cậu, cô ngửi thấy mùi hương của hoa hồng nhàn nhạt thoang thoảng mà nàng gió đã đưa mùi hương ấy dạo quanh không trung, vào tới sân nhà, cô thấy cậu đang gạt chân chống xe đạp để chuẩn bị đi, khoảnh khắc ấy nhìn cậu tim cô như mất một nhịp vì cậu dưới ánh nắng chiều trông rất đẹp màu tóc đen ánh lên khi nắng rọi vào, bỗng cậu chàng ngước nhìn cô hỏi

“ sao đứng ngây ra đó? cậu qua đây làm gì?”



Cô giật thót rồi lấy lại tinh thần để nói chuyện với cậu nhưng lại có hơi ấp úng: “tôi..tôi... không biết sân bóng ở đâu nên qua nhờ cậu chở”

Cậu nhìn cô như vậy có hơi khó hiểu, cậu dắt xe ra ngoài cổng, vẫn thấy cô nàng đứng trong sân nhà đang ngắm thứ gì đó:“ còn không mau lên xe, trễ bây giờ!”

Cô đang nhìn nhành hoa hông xinh đẹp nghe cậu hối vậy vội chạy tới xe cậu:“ tới liền...”

Cô ngồi trên xe để cậu đèo tới sân bóng, đang đi thì bỗng có xe máy chạy ẩu lao ngang qua nên cậu chàng phanh vội, phanh gấp nên đầu cô lao vào lưng cậu

Minh quay lại đằng sau nhìn cô đang xoa đầu nói:“ đầu cậu làm bằng đá hay sao vậy! đau chết tôi rồi!”

nghe xong cô vừa thấy buồn cười lại vừa thấy tức, cô bắt đầu bật chế độ khịa người:

“ sao hả cậu cũng biết đau sao! do cậu yếu chứ chả phải do đầu tôi đâu!”

Cậu chàng cũng chả thua cả chặng đường hai người khịa qua khịa lại chả ai nhường ai. Ánh nắng cùng làn gió nhè nhàng thổi, sắc vàng của cây mùa thay lá, có những chiếc lá vàng rụng rơi bay theo làn gió. Tới nơi, Minh thấy cô không đội mũ với mặc áo khoác cau mày nói

“ nắng nôi áo khoác thì chả mặc mũ cũng không đội biết như vậy da sẽ đen không!”

Cô nhìn cậu nói:“ đã nói là trời thu mát mẻ không có nắng gắt tại sao lại phải đội mũ với khoác áo!”

Nghe cô nói với vẻ thản nhiên, cậu mới nói:“ con gái thì ít nhất cũng phải chăm da chứ nắng tuy không gắt nhưng lỡ đâu da sẽ đen nếu đi như vậy!”

Chả đợi cô nói cậu lấy mũ mình đội lên đầu cô rồi đi vào sân bóng. Cô ngơ ngác nhưng vẫn đi vào Quỳnh Như chạy tới hỏi

Như nhìn mũ trên đầu cô thắc mắc:“ ủa Phương Anh đây chẳng phải là mũ của Minh sao”

Sợ bị hiểu lầm nên cô vội giải thích:“ à Minh bảo da tớ sẽ đen nên mới đưa mũ cho tớ đội á!”

Như nghe xong nói nhỏ với Phương Anh:“ haizz, tớ nói cậu biết tớ học chung với cậu ta từ mầm non nên tớ biết, cậu ta vẻ ngoài vậy thôi chứ bên trong ấm áp lắm, chắc do sợ cậu say nắng nên mới vậy!”

Rồi Như vỗ vai cô:“thôi Phương Anh mau vào cổ vũ đi trận đấu sắp bắt đầu rồi á!”

Phương Anh đi cùng Như:“ừm, tớ tới liền!!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Đơn Phương Của Tôi

Số ký tự: 0