Tam trưởng lão
Ss Tần
2024-07-21 18:31:37
Một đám người vây quanh Hàn Sĩ Kỳ cùng đi đến lễ đường trong trấn. Lúc này mười tên võ giả của Vân Mộng các đang vây quanh Hàn Sĩ Kỳ để bảo vệ, đồng thời tiến vào nơi cấp cao nhất trong trấn Giang gia.
Khách khứa trong tửu lâu trên trấn và cả các thôn dân trong núi rừng bên ngoài đều trở nên phấn chấn.
Hàn Sĩ Kỳ đến rồi, kịch hay cũng sắp bắt đầu rồi không? Chỉ là không biết chừng nào Giang Hàn sẽ xuất hiện. Hôm nay tập trung nhiều cường giả như vậy, hắn sẽ ra sân bằng hình thức kinh diễm nào? Liệu có dùng cách thức vô cùng oanh liệt nào đó... để rơi xuống không?
Trong một căn viện nhỏ ở viện trưởng lão Giang gia.
Đây là nơi canh phòng nghiêm ngặt nhất ở trấn Giang gia, nơi này tập trung tới hai mươi người. Trong đó có tới mười cao thủ cảnh giới Tử Phủ tầng thứ chín, số còn lại đều là võ giả từ Tử Phủ tầng thứ sáu trở lên.
Ba vị phu nhân trong nhà đang trang điểm cho Giang Lý. Mặc dù Giang Lý mười một tuổi vẫn chưa hoàn toàn phát triển, nhưng đã là một mỹ nhân rồi. Nhất là cặp mắt kia trong veo như trẻ con, vô cùng xinh đẹp. Hôm nay nàng ấy mặc hỉ bào màu đỏ, đeo vàng bạc, càng toát lên vẻ xinh đẹp yêu kiều.
Bị nhốt nửa tháng, Giang Lý gầy đi thấy rõ. Vẻ mặt nàng ấy đau thương, đôi mắt ngấn nước khiến người khác thấy mà đau lòng.
Ba vị phu nhân bên cạnh đều đang dỗ dành nàng ấy, căn dặn nàng ấy lát nữa phải làm như thế nào, rồi đi tới Vân Mộng thành phải làm thế nào....
Giang Lý không nói một lời, cúi thấp đầu ngồi đấy, ba vị phu nhân đều hơi sốt sắng. Nếu hôm nay Giang Lý không phối hợp, chọc Hàn Sĩ Kỳ nổi giận, chắc chắn Giang Khiếu Thiên sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
"Giang Lý, ngươi đừng xụ mặt ra nữa."
Một vị phu nhân nổi giận, một tay chống nạnh chỉ tay vào mặt Giang Lý nói: "Ngươi gả vào Hàn gia có cái gì không tốt chứ? Ăn được uống được, ca ca ngươi cũng vì vậy mà nhận được lợi ích cực lớn. Nếu ngươi có thể dỗ Hàn đại nhân vui, nói không chừng ông ấy còn tuyển thẳng ca ca ngươi vào trong Vân Mộng các. Ca ca ngươi có thể một bước lên mây, trở thành cường giả."
"Đúng đó."
Một vị phu nhân khác cũng khuyên nhủ: "Nữ nhân chúng ta ấy mà, sớm muộn gì cũng phải gả cho người ta. Vì thế gả cho ai chẳng được? Ngươi nhìn ta xem, gả cho Cổ thúc của ngươi, cả đời chưa bao giờ được hưởng phúc, suốt ngày làm mệt gần chết, muốn mua một bộ xiêm y đẹp đẽ cũng khó. Nếu như nữ nhi của ta xinh đẹp như ngươi, được Hàn đại nhân vừa mắt thì ta đã sớm trải qua cuộc sống cơm ngon áo đẹp rồi."
Ba vị phu nhân lải nhải nhưng Giang Lý vẫn không nói lời nào, trên mặt cũng không nở nụ cười.
Đợi một hồi lâu, ba vị phu nhân cũng nói mệt rồi, bấy giờ nàng ấy mới ngẩng đầu lên nói: "Ta muốn gặp ca ca. Nếu không nhìn thấy ca ca, ta sẽ không gả."
Đêm hôm đó Giang Hàn tập kích trấn Giang gia, hắn gào thét gọi tên Giang Lý, nàng ấy đã nghe thấy. Nàng ấy đang ở trong phòng củi ở gần đó, bị trói cả tay chân, bịt miệng lại.
Nàng ấy đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết của đám người Giang Long và vị phu nhân đã trông coi nàng ấy trước đó, hơn nữa còn nhìn thấy căn viện từng giam giữ nàng ấy bị bốc cháy.
Nàng ấy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng ấy đoán được chắc chắn Giang Hàn đang muốn cứu nàng ấy. Nàng ấy rất lo lắng cho Giang Hàn, cho nên mới cố chấp muốn gặp mặt hắn.
Ba vị phu nhân liếc nhìn nhau. Một người chần chờ trong chốc lát, sắc mặt ảm đạm: "Ta nói thật cho ngươi biết, ca ca ngươi đã bị trói lại rồi. Tam trưởng lão sợ hôm nay hắn ta sẽ gây rối."
Một vị phu nhân khác cũng gật đầu nói: "Mấy ngày trước ca ca của ngươi đã gây náo loạn một trận, chọc Tam trưởng lão nổi giận. Nếu như ngươi không phối hợp, hôm nay ca ca của ngươi sẽ bị giết chết."
"Đúng đó..." Vị phu nhân còn lại vô cùng kiên định nói: "Tam trưởng lão nói rồi, nếu hôm nay ngươi không phối hợp sẽ chặt đứt tay chân của ca ca ngươi, bỏ cơ thể của hắn vào trong hũ. Sau đó bỏ một ổ kiến ăn thịt người vào, để bọn chúng từ từ gặm nhấm cơ thể của hắn ta, để hắn ta bị kiến ăn thịt người cắn chết."
"Hả? Đừng mà, đừng mà!" Giang Lý sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, nàng ấy sợ hãi nắm tay một vị phu nhân, nước mắt lặng lẽ rơi, nức nở nói: "Đừng tổn thương ca ca của ta, đừng mà! Ta sẽ nghe lời các ngươi, ta gả..."
"Vậy mới đúng chứ." Ba vị phu nhân nở nụ cười thỏa mãn. Một người lên tiếng an ủi: "Ngươi cứ yên tâm, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời gả cho Hàn đại nhân, vậy thì ca ca của ngươi sẽ trở thành tiểu cữu tử với Hàn đại nhân. Làm sao Tam trưởng lão dám động vào hắn ta cơ chứ? Ngươi nói thử xem có đúng hay không?"
Tâm tư Giang Lý đơn thuần, chỉ dăm ba câu đã bị lừa gạt.
Có điều nàng ấy vẫn không cầm được nước mắt. Nàng ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, bắt đầu lẩm bẩm lên: "Ca, ca nhất định phải sống thật tốt nhé."
...
Vào buổi trưa, trong viện trưởng lão Giang gia đãi tiệc rượu linh đình.
Khách khứa trong tửu lâu trên trấn và cả các thôn dân trong núi rừng bên ngoài đều trở nên phấn chấn.
Hàn Sĩ Kỳ đến rồi, kịch hay cũng sắp bắt đầu rồi không? Chỉ là không biết chừng nào Giang Hàn sẽ xuất hiện. Hôm nay tập trung nhiều cường giả như vậy, hắn sẽ ra sân bằng hình thức kinh diễm nào? Liệu có dùng cách thức vô cùng oanh liệt nào đó... để rơi xuống không?
Trong một căn viện nhỏ ở viện trưởng lão Giang gia.
Đây là nơi canh phòng nghiêm ngặt nhất ở trấn Giang gia, nơi này tập trung tới hai mươi người. Trong đó có tới mười cao thủ cảnh giới Tử Phủ tầng thứ chín, số còn lại đều là võ giả từ Tử Phủ tầng thứ sáu trở lên.
Ba vị phu nhân trong nhà đang trang điểm cho Giang Lý. Mặc dù Giang Lý mười một tuổi vẫn chưa hoàn toàn phát triển, nhưng đã là một mỹ nhân rồi. Nhất là cặp mắt kia trong veo như trẻ con, vô cùng xinh đẹp. Hôm nay nàng ấy mặc hỉ bào màu đỏ, đeo vàng bạc, càng toát lên vẻ xinh đẹp yêu kiều.
Bị nhốt nửa tháng, Giang Lý gầy đi thấy rõ. Vẻ mặt nàng ấy đau thương, đôi mắt ngấn nước khiến người khác thấy mà đau lòng.
Ba vị phu nhân bên cạnh đều đang dỗ dành nàng ấy, căn dặn nàng ấy lát nữa phải làm như thế nào, rồi đi tới Vân Mộng thành phải làm thế nào....
Giang Lý không nói một lời, cúi thấp đầu ngồi đấy, ba vị phu nhân đều hơi sốt sắng. Nếu hôm nay Giang Lý không phối hợp, chọc Hàn Sĩ Kỳ nổi giận, chắc chắn Giang Khiếu Thiên sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
"Giang Lý, ngươi đừng xụ mặt ra nữa."
Một vị phu nhân nổi giận, một tay chống nạnh chỉ tay vào mặt Giang Lý nói: "Ngươi gả vào Hàn gia có cái gì không tốt chứ? Ăn được uống được, ca ca ngươi cũng vì vậy mà nhận được lợi ích cực lớn. Nếu ngươi có thể dỗ Hàn đại nhân vui, nói không chừng ông ấy còn tuyển thẳng ca ca ngươi vào trong Vân Mộng các. Ca ca ngươi có thể một bước lên mây, trở thành cường giả."
"Đúng đó."
Một vị phu nhân khác cũng khuyên nhủ: "Nữ nhân chúng ta ấy mà, sớm muộn gì cũng phải gả cho người ta. Vì thế gả cho ai chẳng được? Ngươi nhìn ta xem, gả cho Cổ thúc của ngươi, cả đời chưa bao giờ được hưởng phúc, suốt ngày làm mệt gần chết, muốn mua một bộ xiêm y đẹp đẽ cũng khó. Nếu như nữ nhi của ta xinh đẹp như ngươi, được Hàn đại nhân vừa mắt thì ta đã sớm trải qua cuộc sống cơm ngon áo đẹp rồi."
Ba vị phu nhân lải nhải nhưng Giang Lý vẫn không nói lời nào, trên mặt cũng không nở nụ cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đợi một hồi lâu, ba vị phu nhân cũng nói mệt rồi, bấy giờ nàng ấy mới ngẩng đầu lên nói: "Ta muốn gặp ca ca. Nếu không nhìn thấy ca ca, ta sẽ không gả."
Đêm hôm đó Giang Hàn tập kích trấn Giang gia, hắn gào thét gọi tên Giang Lý, nàng ấy đã nghe thấy. Nàng ấy đang ở trong phòng củi ở gần đó, bị trói cả tay chân, bịt miệng lại.
Nàng ấy đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết của đám người Giang Long và vị phu nhân đã trông coi nàng ấy trước đó, hơn nữa còn nhìn thấy căn viện từng giam giữ nàng ấy bị bốc cháy.
Nàng ấy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng ấy đoán được chắc chắn Giang Hàn đang muốn cứu nàng ấy. Nàng ấy rất lo lắng cho Giang Hàn, cho nên mới cố chấp muốn gặp mặt hắn.
Ba vị phu nhân liếc nhìn nhau. Một người chần chờ trong chốc lát, sắc mặt ảm đạm: "Ta nói thật cho ngươi biết, ca ca ngươi đã bị trói lại rồi. Tam trưởng lão sợ hôm nay hắn ta sẽ gây rối."
Một vị phu nhân khác cũng gật đầu nói: "Mấy ngày trước ca ca của ngươi đã gây náo loạn một trận, chọc Tam trưởng lão nổi giận. Nếu như ngươi không phối hợp, hôm nay ca ca của ngươi sẽ bị giết chết."
"Đúng đó..." Vị phu nhân còn lại vô cùng kiên định nói: "Tam trưởng lão nói rồi, nếu hôm nay ngươi không phối hợp sẽ chặt đứt tay chân của ca ca ngươi, bỏ cơ thể của hắn vào trong hũ. Sau đó bỏ một ổ kiến ăn thịt người vào, để bọn chúng từ từ gặm nhấm cơ thể của hắn ta, để hắn ta bị kiến ăn thịt người cắn chết."
"Hả? Đừng mà, đừng mà!" Giang Lý sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, nàng ấy sợ hãi nắm tay một vị phu nhân, nước mắt lặng lẽ rơi, nức nở nói: "Đừng tổn thương ca ca của ta, đừng mà! Ta sẽ nghe lời các ngươi, ta gả..."
"Vậy mới đúng chứ." Ba vị phu nhân nở nụ cười thỏa mãn. Một người lên tiếng an ủi: "Ngươi cứ yên tâm, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời gả cho Hàn đại nhân, vậy thì ca ca của ngươi sẽ trở thành tiểu cữu tử với Hàn đại nhân. Làm sao Tam trưởng lão dám động vào hắn ta cơ chứ? Ngươi nói thử xem có đúng hay không?"
Tâm tư Giang Lý đơn thuần, chỉ dăm ba câu đã bị lừa gạt.
Có điều nàng ấy vẫn không cầm được nước mắt. Nàng ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, bắt đầu lẩm bẩm lên: "Ca, ca nhất định phải sống thật tốt nhé."
...
Vào buổi trưa, trong viện trưởng lão Giang gia đãi tiệc rượu linh đình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro