Tỉnh Lại Ở Thập Niên 80: Có Con Với Người Đàn Ông Lưu Manh
Chương 29
2024-09-18 13:25:27
Tiếng ve và côn trùng kêu bên ngoài vang lên đứt quãng, Tưởng Hán sải bước lại tới phòng của Tưởng Tiểu Triêu.
Hai mẹ con chụm đầu vào nhau ngủ không biết ngon cỡ nào.
Nhìn dáng vẻ yên tĩnh khi ngủ giống hệt nhau của hai người, Tưởng Hán đứng im vài giây, đi ra ngoài.
Đơn giản giội nước tắm một cái trong sân, để trần nửa thân trên, về phòng trực tiếp nằm lên giường.
Mỗi lần anh ra ngoài phải mười ngày nửa tháng, cũng không ngủ được mấy giấc ngon.
Trong khoang mũi có mùi thuốc nhàn nhạt trên người Hồ Dao, Tưởng Hán trở mình, nhắm hai mắt lại.
Mới sáng sớm, tiếng ríu ra ríu rít của Tưởng Tiểu Triêu truyền vào trong tai, Tưởng Hán hất tung cửa ra, bực dọc mất kiên nhẫn xách nó lên, đưa tới gần trước mặt.
“Tưởng Phục Triêu, cái miệng của con có thể yên tĩnh một chút không?”
“Nó không thích yên tĩnh!” Tưởng Phục Triêu bĩu môi, không cảm thấy mình có vấn đề ở đâu, cảm thấy là Tưởng Hán cứ luôn bới móc nó.
“Cút!” Tưởng Hán ném nó ra.
Bị nó làm ồn như vậy, cơn buồn ngủ của anh cũng bay biến: “Mẹ con đâu?”
“Mẹ với thím đi giặt quần áo rồi.”
“Sao con không đi theo.” Tưởng Hán nhìn nó, về phòng tìm áo tùy ý tròng vào.
Rất không tồi, cũng biết là ai đang nuôi cô, cũng biết giặt quần áo của anh rồi.
Cha mẹ của Tưởng Hán qua đời từ khi anh còn rất nhỏ, một mình anh sống khá tùy tiện, quần áo cũng không phải giặt suốt ngày, có giặt cũng là tắm xong tùy tiện vắt hai cái bằng nước còn thừa lại là xong.
Bản thân anh cũng lười giặt, sau khi có thêm Hồ Dao và Tưởng Phục Triêu, sao có thể sẽ giặt quần áo cho họ chứ, đều là nhờ Lâm Chiêu Đệ giặt giúp, Lâm Chiêu Đệ thường xuyên giúp đỡ làm những việc lặt vặt này, anh cho Lý Tráng Chí không ít lợi lộc.
Có điều Lâm Chiêu Đệ cũng chỉ giặt quần áo của Hồ Dao và Tưởng Phục Triêu, đồ của Tưởng Hán trước giờ đều là tự giặt.
Mình tự giặt có sạch hay không cũng kệ, nhưng anh không thích người khác đụng vào quần lót của anh.
Hồ Dao thì có hơi khác, nói thế nào cô cũng là mẹ của con trai anh, cũng là vợ của anh, cô đụng được.
“Mẹ nấu cháo rồi, con nhặt rau đó.” Tưởng Tiểu Triêu chỉ vào rau xanh non mơn mởn và cái làn nhỏ trên đất.
Rau xanh là Lâm Chiêu Đệ mang tới lúc sáng, rau cô ấy tự trồng, xanh mướt trông rất thích.
“Con rất có tình cảm với chúng nó? Nhặt rau thôi mà cũng nói chuyện được, cút sang bên kia nhặt, cố ý ngồi ở đây ồn ào muốn ăn đòn đúng không?” Tưởng Hán không bực dọc với nó.
“Hừ!” Tưởng Tiểu Triêu dậm chân, ném nửa cây rau đang cầm trong tay lên người anh, ôm làn rau lên tránh xa anh một chút.
“Con ngông đấy, có ngon thì ném thêm lần nữa coi! Ném lên mặt cha con ấy.” Tưởng Hán nhạt giọng.
Cũng chỉ có Tưởng Phục Triêu ỷ mình là con trai anh, dám hếch mũi tỏ thái độ với anh thôi.
Tưởng Tiểu Triêu quả thực cũng không sợ anh, quay người lại lấy cây rau ném anh.
Không ngoài dự liệu, vào buổi sáng trong lành sáng sủa này, nó lại bị đánh một trận.
“Không phải cha bảo con ném cha sao!” Nó ôm cái mông bị đánh đau của mình, vẫn rất không phục.
“Bình thường cha bảo con nghe lời người nhưng không thấy con nghe?” Tưởng Hán lạnh lùng nhìn nó.
“Vậy sao con biết khi nào cha nói tiếng người!” Tưởng Tiểu Triêu ấm ức, vốn dĩ tính khí của Tưởng Hán đã nắng mưa thất thường, nó nhỏ như vậy, nào biết thật giả!
“Rất tốt, Tưởng Phục Triêu, cái gì con cũng không được, nhưng lại rất giỏi cãi ngang!” Tưởng Hán nhếch môi khen nó.
…
Trong nhà ầm ĩ cái gì Hồ Dao không biết, lúc này cô đang cứng tay giặt món đồ cuối cùng, quần lót của Tưởng Hán.
Tuy nói cô ở nhà họ Hồ cũng giặt đồ quen rồi, nhưng Hồ Quế Phân không để cô giặt đồ lót của đàn ông trong nhà, đây vẫn là lần đầu tiên cô giặt đồ lót cho đàn ông như vậy.
Chà bừa hai cái, cô vắt khô nước rồi ném vào trong chậu giống như bỏng tay, gò má trắng trẻo đã đỏ ửng lên, không còn lộ vẻ bệnh tật nữa.
Hai mẹ con chụm đầu vào nhau ngủ không biết ngon cỡ nào.
Nhìn dáng vẻ yên tĩnh khi ngủ giống hệt nhau của hai người, Tưởng Hán đứng im vài giây, đi ra ngoài.
Đơn giản giội nước tắm một cái trong sân, để trần nửa thân trên, về phòng trực tiếp nằm lên giường.
Mỗi lần anh ra ngoài phải mười ngày nửa tháng, cũng không ngủ được mấy giấc ngon.
Trong khoang mũi có mùi thuốc nhàn nhạt trên người Hồ Dao, Tưởng Hán trở mình, nhắm hai mắt lại.
Mới sáng sớm, tiếng ríu ra ríu rít của Tưởng Tiểu Triêu truyền vào trong tai, Tưởng Hán hất tung cửa ra, bực dọc mất kiên nhẫn xách nó lên, đưa tới gần trước mặt.
“Tưởng Phục Triêu, cái miệng của con có thể yên tĩnh một chút không?”
“Nó không thích yên tĩnh!” Tưởng Phục Triêu bĩu môi, không cảm thấy mình có vấn đề ở đâu, cảm thấy là Tưởng Hán cứ luôn bới móc nó.
“Cút!” Tưởng Hán ném nó ra.
Bị nó làm ồn như vậy, cơn buồn ngủ của anh cũng bay biến: “Mẹ con đâu?”
“Mẹ với thím đi giặt quần áo rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sao con không đi theo.” Tưởng Hán nhìn nó, về phòng tìm áo tùy ý tròng vào.
Rất không tồi, cũng biết là ai đang nuôi cô, cũng biết giặt quần áo của anh rồi.
Cha mẹ của Tưởng Hán qua đời từ khi anh còn rất nhỏ, một mình anh sống khá tùy tiện, quần áo cũng không phải giặt suốt ngày, có giặt cũng là tắm xong tùy tiện vắt hai cái bằng nước còn thừa lại là xong.
Bản thân anh cũng lười giặt, sau khi có thêm Hồ Dao và Tưởng Phục Triêu, sao có thể sẽ giặt quần áo cho họ chứ, đều là nhờ Lâm Chiêu Đệ giặt giúp, Lâm Chiêu Đệ thường xuyên giúp đỡ làm những việc lặt vặt này, anh cho Lý Tráng Chí không ít lợi lộc.
Có điều Lâm Chiêu Đệ cũng chỉ giặt quần áo của Hồ Dao và Tưởng Phục Triêu, đồ của Tưởng Hán trước giờ đều là tự giặt.
Mình tự giặt có sạch hay không cũng kệ, nhưng anh không thích người khác đụng vào quần lót của anh.
Hồ Dao thì có hơi khác, nói thế nào cô cũng là mẹ của con trai anh, cũng là vợ của anh, cô đụng được.
“Mẹ nấu cháo rồi, con nhặt rau đó.” Tưởng Tiểu Triêu chỉ vào rau xanh non mơn mởn và cái làn nhỏ trên đất.
Rau xanh là Lâm Chiêu Đệ mang tới lúc sáng, rau cô ấy tự trồng, xanh mướt trông rất thích.
“Con rất có tình cảm với chúng nó? Nhặt rau thôi mà cũng nói chuyện được, cút sang bên kia nhặt, cố ý ngồi ở đây ồn ào muốn ăn đòn đúng không?” Tưởng Hán không bực dọc với nó.
“Hừ!” Tưởng Tiểu Triêu dậm chân, ném nửa cây rau đang cầm trong tay lên người anh, ôm làn rau lên tránh xa anh một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Con ngông đấy, có ngon thì ném thêm lần nữa coi! Ném lên mặt cha con ấy.” Tưởng Hán nhạt giọng.
Cũng chỉ có Tưởng Phục Triêu ỷ mình là con trai anh, dám hếch mũi tỏ thái độ với anh thôi.
Tưởng Tiểu Triêu quả thực cũng không sợ anh, quay người lại lấy cây rau ném anh.
Không ngoài dự liệu, vào buổi sáng trong lành sáng sủa này, nó lại bị đánh một trận.
“Không phải cha bảo con ném cha sao!” Nó ôm cái mông bị đánh đau của mình, vẫn rất không phục.
“Bình thường cha bảo con nghe lời người nhưng không thấy con nghe?” Tưởng Hán lạnh lùng nhìn nó.
“Vậy sao con biết khi nào cha nói tiếng người!” Tưởng Tiểu Triêu ấm ức, vốn dĩ tính khí của Tưởng Hán đã nắng mưa thất thường, nó nhỏ như vậy, nào biết thật giả!
“Rất tốt, Tưởng Phục Triêu, cái gì con cũng không được, nhưng lại rất giỏi cãi ngang!” Tưởng Hán nhếch môi khen nó.
…
Trong nhà ầm ĩ cái gì Hồ Dao không biết, lúc này cô đang cứng tay giặt món đồ cuối cùng, quần lót của Tưởng Hán.
Tuy nói cô ở nhà họ Hồ cũng giặt đồ quen rồi, nhưng Hồ Quế Phân không để cô giặt đồ lót của đàn ông trong nhà, đây vẫn là lần đầu tiên cô giặt đồ lót cho đàn ông như vậy.
Chà bừa hai cái, cô vắt khô nước rồi ném vào trong chậu giống như bỏng tay, gò má trắng trẻo đã đỏ ửng lên, không còn lộ vẻ bệnh tật nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro