Tỉnh Lại Ở Thập Niên 80: Có Con Với Người Đàn Ông Lưu Manh
Chương 32
2024-09-18 13:25:27
Lần này Hồ Dao thật sự sợ thằng bé bị Tưởng Hán đánh, căng thẳng ôm chặt cánh tay trong ngực hơn.
Tưởng Hán nghiêng đầu sang rũ mắt nhìn cô.
Hồ Dao căng thẳng ra mặt.
“Hồ Dao.”
“Ngực của em, đè tay của anh rồi.”
“Muốn ôm tới khi nào? Rất mềm đó.”
Bỗng chốc, sắc mặt Hồ Dao đỏ ửng lên, buông tay anh ra giống như điện giật, xấu hổ lúng túng.
Cô vừa buông tay ra, Tưởng Tiểu Triêu liền bị đánh.
“Cha, cha mệt rồi sao? Nên ngủ rồi! Đợi lát nữa con đấm lưng cho cha nhé!” Tưởng Tiểu Triêu vẫn là một đứa trẻ rất thức thời.
“Không cần, hôm nay cha cho con đi đằng trước cha con!”
Tưởng Hán cười lạnh một tiếng.
Bữa sáng này, Tưởng Tiểu Triêu đương nhiên bị phạt không được ăn, còn phải thê thảm phạt đứng ở cửa.
Tưởng Hán lần đầu nếm đồ ăn do Hồ Dao nấu, cháo cô nấu thơm mềm hơn cả cháo mua bên ngoài, đồ ăn kèm đơn giản cũng rất có hương vị, Tưởng Hán rất hài lòng, ăn nốt cả phần của Tưởng Tiểu Triêu.
“Lần sau nấu nhiều một chút.”
Anh bỏ lại một câu, đi ra ngoài.
Hồ Dao vẫn rất xót Tưởng Tiểu Triêu chưa ăn gì, đợi anh đi xa, làm hai cái bánh trứng gà cho nó ăn.
“Dao Dao, mẹ đừng sợ, con sẽ bảo vệ mẹ.” Tưởng Tiểu Triêu gặm bánh, ấm áp nói với cô, nó cũng phát hiện Hồ Dao rất sợ Tưởng Hán rồi.
“Mẹ không cần sợ cha, đợi con lớn lên, con giúp mẹ đánh tay của cha! Con cũng cắn cha rồi.” Nó nghiêm túc đảm bảo.
Hồ Dao bị chọc cười, trong lòng vừa ấm áp vừa tan chảy, nhẹ nhàng xoa đầu thằng bé.
Tưởng Hán hầu như không ở nhà, lúc đầu chia đất, đất anh lấy hầu như đều là đất rừng, anh trồng trà hết, hai khu đất màu mỡ còn lại cũng trồng dưa hấu.
Lúc này nên hái trà hè rồi.
Dưa hấu cũng có thể ăn rồi.
Lá trà của Tưởng Hán là trà bán đến tỉnh khác, chuyện này chỉ có số ít người biết, lúc mới đầu nghe nói anh trồng trà hết cả khu đất mà không trồng chút lương thực nào, cũng khiến người ta nói ra nói vào.
Nhưng về sau, năm trước thấy Tưởng Hán còn thuê thêm đất trồng trà, mọi người cũng ý thức được gì đó, tâm tư của mấy người anh em trong thôn giúp Tưởng Hán chăm lo vườn trà cũng lanh lợi hơn hẳn.
Họ ít nhiều biết Tưởng Hán không chỉ có một con đường kiếm tiền này, bây giờ mọi người đều không phải là người mười mấy tuổi cà lơ phất phơ không làm việc, ai cũng có gia đình có con cái, kiểu gì cũng phải tính toán một chút.
“Anh Hán, anh với A Kiệt là anh em cùng thôn, mọi người phải giúp đỡ lẫn nhau, tôi nghe nói mấy hôm trước chị dâu bị thương ở đầu, ở đây có một ít đồ bổ bổ dưỡng thân thể, lát nữa anh mang về nhé.” Vợ của Lưu Kiệt là Lý Trân cười nịnh nọt, nhà mẹ đẻ của cô ta ở trên trấn, cũng là em gái của một người anh em trên trấn.
Nghe vậy, Tưởng Hán quét mắt nhìn cô ta và Lưu Kiệt, cười như không cười: “Giúp đỡ thế nào? Tặng hết vườn trà cho các người được không?”
“Hai năm nay tôi không quản bao nhiêu, các người âm thầm bòn rút còn ít? Tôi mắt nhắm mắt mở, các người được đằng chân lên đằng đầu rồi?” Giọng nói của Tưởng Hán lạnh lẽo trầm thấp.
“Ai cho các người động tới Hồ Dao?”
Sắc mặt vợ chồng Lưu Kiệt thay đổi, thề thốt giảo biện, có thể nhìn thấy sự hoảng loạn bằng mắt thường.
“Anh Hán, anh nói gì vậy, chúng em nào dám động tới chị dâu, đó là do người nhà họ Hồ làm! Không liên quan tới chúng em.”
Tưởng Hán cười: “Căng thẳng như vậy làm gì, tôi không phải tìm các người tính sổ.”
“Giúp tôi làm một việc, sau này kinh doanh lá trà, dẫn dắt các người theo.”
Lưu Kiệt khựng lại, sau đó trầm giọng lên tiếng: “Anh Hán có chuyện gì chúng em có thể làm được đương nhiên sẽ làm cho anh!”
“Rất đơn giản, tìm một người mà thôi, các người quen đó.” Nét mặt Tưởng Hán sầm lại.
Tưởng Hán nghiêng đầu sang rũ mắt nhìn cô.
Hồ Dao căng thẳng ra mặt.
“Hồ Dao.”
“Ngực của em, đè tay của anh rồi.”
“Muốn ôm tới khi nào? Rất mềm đó.”
Bỗng chốc, sắc mặt Hồ Dao đỏ ửng lên, buông tay anh ra giống như điện giật, xấu hổ lúng túng.
Cô vừa buông tay ra, Tưởng Tiểu Triêu liền bị đánh.
“Cha, cha mệt rồi sao? Nên ngủ rồi! Đợi lát nữa con đấm lưng cho cha nhé!” Tưởng Tiểu Triêu vẫn là một đứa trẻ rất thức thời.
“Không cần, hôm nay cha cho con đi đằng trước cha con!”
Tưởng Hán cười lạnh một tiếng.
Bữa sáng này, Tưởng Tiểu Triêu đương nhiên bị phạt không được ăn, còn phải thê thảm phạt đứng ở cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tưởng Hán lần đầu nếm đồ ăn do Hồ Dao nấu, cháo cô nấu thơm mềm hơn cả cháo mua bên ngoài, đồ ăn kèm đơn giản cũng rất có hương vị, Tưởng Hán rất hài lòng, ăn nốt cả phần của Tưởng Tiểu Triêu.
“Lần sau nấu nhiều một chút.”
Anh bỏ lại một câu, đi ra ngoài.
Hồ Dao vẫn rất xót Tưởng Tiểu Triêu chưa ăn gì, đợi anh đi xa, làm hai cái bánh trứng gà cho nó ăn.
“Dao Dao, mẹ đừng sợ, con sẽ bảo vệ mẹ.” Tưởng Tiểu Triêu gặm bánh, ấm áp nói với cô, nó cũng phát hiện Hồ Dao rất sợ Tưởng Hán rồi.
“Mẹ không cần sợ cha, đợi con lớn lên, con giúp mẹ đánh tay của cha! Con cũng cắn cha rồi.” Nó nghiêm túc đảm bảo.
Hồ Dao bị chọc cười, trong lòng vừa ấm áp vừa tan chảy, nhẹ nhàng xoa đầu thằng bé.
Tưởng Hán hầu như không ở nhà, lúc đầu chia đất, đất anh lấy hầu như đều là đất rừng, anh trồng trà hết, hai khu đất màu mỡ còn lại cũng trồng dưa hấu.
Lúc này nên hái trà hè rồi.
Dưa hấu cũng có thể ăn rồi.
Lá trà của Tưởng Hán là trà bán đến tỉnh khác, chuyện này chỉ có số ít người biết, lúc mới đầu nghe nói anh trồng trà hết cả khu đất mà không trồng chút lương thực nào, cũng khiến người ta nói ra nói vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng về sau, năm trước thấy Tưởng Hán còn thuê thêm đất trồng trà, mọi người cũng ý thức được gì đó, tâm tư của mấy người anh em trong thôn giúp Tưởng Hán chăm lo vườn trà cũng lanh lợi hơn hẳn.
Họ ít nhiều biết Tưởng Hán không chỉ có một con đường kiếm tiền này, bây giờ mọi người đều không phải là người mười mấy tuổi cà lơ phất phơ không làm việc, ai cũng có gia đình có con cái, kiểu gì cũng phải tính toán một chút.
“Anh Hán, anh với A Kiệt là anh em cùng thôn, mọi người phải giúp đỡ lẫn nhau, tôi nghe nói mấy hôm trước chị dâu bị thương ở đầu, ở đây có một ít đồ bổ bổ dưỡng thân thể, lát nữa anh mang về nhé.” Vợ của Lưu Kiệt là Lý Trân cười nịnh nọt, nhà mẹ đẻ của cô ta ở trên trấn, cũng là em gái của một người anh em trên trấn.
Nghe vậy, Tưởng Hán quét mắt nhìn cô ta và Lưu Kiệt, cười như không cười: “Giúp đỡ thế nào? Tặng hết vườn trà cho các người được không?”
“Hai năm nay tôi không quản bao nhiêu, các người âm thầm bòn rút còn ít? Tôi mắt nhắm mắt mở, các người được đằng chân lên đằng đầu rồi?” Giọng nói của Tưởng Hán lạnh lẽo trầm thấp.
“Ai cho các người động tới Hồ Dao?”
Sắc mặt vợ chồng Lưu Kiệt thay đổi, thề thốt giảo biện, có thể nhìn thấy sự hoảng loạn bằng mắt thường.
“Anh Hán, anh nói gì vậy, chúng em nào dám động tới chị dâu, đó là do người nhà họ Hồ làm! Không liên quan tới chúng em.”
Tưởng Hán cười: “Căng thẳng như vậy làm gì, tôi không phải tìm các người tính sổ.”
“Giúp tôi làm một việc, sau này kinh doanh lá trà, dẫn dắt các người theo.”
Lưu Kiệt khựng lại, sau đó trầm giọng lên tiếng: “Anh Hán có chuyện gì chúng em có thể làm được đương nhiên sẽ làm cho anh!”
“Rất đơn giản, tìm một người mà thôi, các người quen đó.” Nét mặt Tưởng Hán sầm lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro