Tỉnh Lại Ở Thập Niên 80: Có Con Với Người Đàn Ông Lưu Manh
Chương 35
2024-09-18 13:25:27
“Dao Dao, chúng ta ăn cái này!”
Hồ Dao ở một phía khác hoàn toàn không biết tâm tư của một số người, mấy hôm nay Tưởng Hán gần như rất bận, đều không có thời gian ngó ngàng cô và Tưởng Tiểu Triêu, mỗi ngày ăn cơm chỉ đúng giờ quay về.
Chuyện cô làm vỡ ly của anh cũng không thấy anh nhắc tới, điều này khiến Hồ Dao thở phào nhẹ nhõm.
Tưởng Tiểu Triêu ôm một cái dưa hấu tròn quay chạy tới trước mặt Hồ Dao, nụ cười rạng rỡ.
Hai ngày nay, vườn trà của Tưởng Hán bắt đầu thu hoạch, anh không chỉ trồng ở trên núi, còn thuê đất của người khác trồng, tổng cộng có gần trăm mẫu.
Cũng nhờ bây giờ chính sách thay đổi, nếu không anh sẽ bị nói là làm địa chủ.
Nhiều cây trà như vậy, thu hoạch lá trà là một công trình lớn, mỗi năm Tưởng Hán cũng nhờ Lưu Kiệt thuê không ít thôn dân đi hái.
Cũng tới bây giờ Hồ Dao mới biết Tưởng Hán có nhiều đất như vậy, cô cũng muốn đi hái phụ.
Bây giờ ngày nào cô cũng ở trong nhà, ngoài giặt đồ nấu cơm, không có làm việc gì khác.
Giống như ở nhà họ Hồ trước đây, ngoài làm những việc nội trợ này, cô cũng phải làm nông.
Thực ra Hồ Dao cũng phát hiện tay của mình trơn nhẵn hơn so với trước đây nhiều, bản thân dáng hình tay của cô cũng đẹp, khớp xương nhỏ mảnh rõ ràng, nhưng trước đây ngày ngày làm việc, ít nhiều cũng có nốt chai.
Bây giờ đều mất cả, hoàn toàn là một đôi tay mềm mại trơn nhẵn chưa từng làm việc.
Cô nói cô muốn đi hái trà phụ, Tưởng Hán cũng không cho cô đi.
Trong lòng Hồ Dao lóe qua một tia khác thường, hình như có đôi lúc anh cũng không khiến người ta sợ hãi như thế, so với anh toàn thân sát khí che cũng không che được mà cô nhìn thấy bốn năm trước, anh của bây giờ hình như thay đổi một chút, tuy vẫn hung dữ nhưng đã dịu dàng hơn nhiều.
Dưa hấu tháng bảy rất ngọt, Tưởng Hán trồng hai vườn dưa hấu, kết rất nhiều quả, Hồ Dao cũng không cắt khúc, trực tiếp cắt thành hai nửa, cô với Tưởng Tiểu Triêu mỗi người một nửa cầm thìa múc ăn.
“Miếng này ngon nhất, cho Dao Dao!” Tưởng Tiểu Triêu ôm nửa cái dưa hấu, múc giữa lòng dưa hấu giơ lên đút cho Hồ Dao.
Hồ Dao cong cong đuôi mắt, không từ chối ý tốt của nó, ngay sau đó cô cũng múc miếng tâm dưa của mình cho nó.
Hai mẹ con ngồi trong sân ăn dưa hấu, cảnh tượng bình đạm ấm áp.
Tưởng Hán quay về liền nhìn thấy một màn này.
Cô ăn dưa của anh, thấy anh giống như thấy quỷ, nhưng lại cười rất ngọt ngào với Tưởng Phục Triêu, gương mặt đó cười tươi hết nấc!
Có hơi gai mắt.
Thế là anh đi tới, không khách sáo lấy dưa hấu cô chưa ăn xong đi, nhanh chóng múc hết phần còn lại ăn, ném vỏ dưa lại cho cô.
Hồ Dao mím môi, nụ cười tươi sáng biến mất, nhưng cô không nói gì.
Tưởng Tiểu Triêu trợn tròn mắt dị nghị, Tưởng Hán bèn ăn luôn cái của nó.
Lần này, biểu cảm của hai mẹ con buồn bực y nhau.
Tâm trạng Tưởng Hán tốt lên, vỗ vỗ gương mặt trắng trẻo của Tưởng Tiểu Triêu, sải bước rời đi.
Anh quay về để lấy đồ, lấy xong lại ra ngoài, rất nhanh, chỉ lỡ chút thời gian ăn dưa trong tay hai mẹ con họ.
Hồ Dao rửa sạch muỗng, an ủi Tưởng Tiểu Triêu đang buồn bực, cùng nó ăn cơm.
Lúc này Tưởng Hán ra ngoài, cô cũng không biết lát nữa anh có quay về ăn cơm không, nhưng để đề phòng anh xoi mói, cô vẫn nấu cơm cho anh.
Hai ngày nay, cô ăn ngon ngủ ngon, Tưởng Hán lại lấy thuốc mới cho cô đắp, cô bắt đầu chậm rãi hồi phục, vết thương cũng không thấy đau nữa.
Trong nồi còn hầm canh gà, Hồ Dao âm thầm lén Tưởng Hán để cho Lâm Chiêu Đệ một bát.
Canh gà hầm rất thơm, cũng không ngấy dầu, người không thích uống canh như Tưởng Hán cũng sẽ uống thêm hai bát.
Rau do Lâm Chiêu Đệ trồng thật sự rất ngon, mỗi một cây đều mọng nước, Hồ Dao cảm thấy có thể mang đến chợ bán.
Có ngày cô tươi cười nhắc tới, Lâm Chiêu Đệ thật sự có ý định này, ngày hôm sau cũng gánh rau đến chợ thử, bán hết rất nhanh.
Điều này đã cho Lâm Chiêu Đệ tự tin rất lớn, tâm tư cô ấy linh hoạt lên.
Hồ Dao ở một phía khác hoàn toàn không biết tâm tư của một số người, mấy hôm nay Tưởng Hán gần như rất bận, đều không có thời gian ngó ngàng cô và Tưởng Tiểu Triêu, mỗi ngày ăn cơm chỉ đúng giờ quay về.
Chuyện cô làm vỡ ly của anh cũng không thấy anh nhắc tới, điều này khiến Hồ Dao thở phào nhẹ nhõm.
Tưởng Tiểu Triêu ôm một cái dưa hấu tròn quay chạy tới trước mặt Hồ Dao, nụ cười rạng rỡ.
Hai ngày nay, vườn trà của Tưởng Hán bắt đầu thu hoạch, anh không chỉ trồng ở trên núi, còn thuê đất của người khác trồng, tổng cộng có gần trăm mẫu.
Cũng nhờ bây giờ chính sách thay đổi, nếu không anh sẽ bị nói là làm địa chủ.
Nhiều cây trà như vậy, thu hoạch lá trà là một công trình lớn, mỗi năm Tưởng Hán cũng nhờ Lưu Kiệt thuê không ít thôn dân đi hái.
Cũng tới bây giờ Hồ Dao mới biết Tưởng Hán có nhiều đất như vậy, cô cũng muốn đi hái phụ.
Bây giờ ngày nào cô cũng ở trong nhà, ngoài giặt đồ nấu cơm, không có làm việc gì khác.
Giống như ở nhà họ Hồ trước đây, ngoài làm những việc nội trợ này, cô cũng phải làm nông.
Thực ra Hồ Dao cũng phát hiện tay của mình trơn nhẵn hơn so với trước đây nhiều, bản thân dáng hình tay của cô cũng đẹp, khớp xương nhỏ mảnh rõ ràng, nhưng trước đây ngày ngày làm việc, ít nhiều cũng có nốt chai.
Bây giờ đều mất cả, hoàn toàn là một đôi tay mềm mại trơn nhẵn chưa từng làm việc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nói cô muốn đi hái trà phụ, Tưởng Hán cũng không cho cô đi.
Trong lòng Hồ Dao lóe qua một tia khác thường, hình như có đôi lúc anh cũng không khiến người ta sợ hãi như thế, so với anh toàn thân sát khí che cũng không che được mà cô nhìn thấy bốn năm trước, anh của bây giờ hình như thay đổi một chút, tuy vẫn hung dữ nhưng đã dịu dàng hơn nhiều.
Dưa hấu tháng bảy rất ngọt, Tưởng Hán trồng hai vườn dưa hấu, kết rất nhiều quả, Hồ Dao cũng không cắt khúc, trực tiếp cắt thành hai nửa, cô với Tưởng Tiểu Triêu mỗi người một nửa cầm thìa múc ăn.
“Miếng này ngon nhất, cho Dao Dao!” Tưởng Tiểu Triêu ôm nửa cái dưa hấu, múc giữa lòng dưa hấu giơ lên đút cho Hồ Dao.
Hồ Dao cong cong đuôi mắt, không từ chối ý tốt của nó, ngay sau đó cô cũng múc miếng tâm dưa của mình cho nó.
Hai mẹ con ngồi trong sân ăn dưa hấu, cảnh tượng bình đạm ấm áp.
Tưởng Hán quay về liền nhìn thấy một màn này.
Cô ăn dưa của anh, thấy anh giống như thấy quỷ, nhưng lại cười rất ngọt ngào với Tưởng Phục Triêu, gương mặt đó cười tươi hết nấc!
Có hơi gai mắt.
Thế là anh đi tới, không khách sáo lấy dưa hấu cô chưa ăn xong đi, nhanh chóng múc hết phần còn lại ăn, ném vỏ dưa lại cho cô.
Hồ Dao mím môi, nụ cười tươi sáng biến mất, nhưng cô không nói gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tưởng Tiểu Triêu trợn tròn mắt dị nghị, Tưởng Hán bèn ăn luôn cái của nó.
Lần này, biểu cảm của hai mẹ con buồn bực y nhau.
Tâm trạng Tưởng Hán tốt lên, vỗ vỗ gương mặt trắng trẻo của Tưởng Tiểu Triêu, sải bước rời đi.
Anh quay về để lấy đồ, lấy xong lại ra ngoài, rất nhanh, chỉ lỡ chút thời gian ăn dưa trong tay hai mẹ con họ.
Hồ Dao rửa sạch muỗng, an ủi Tưởng Tiểu Triêu đang buồn bực, cùng nó ăn cơm.
Lúc này Tưởng Hán ra ngoài, cô cũng không biết lát nữa anh có quay về ăn cơm không, nhưng để đề phòng anh xoi mói, cô vẫn nấu cơm cho anh.
Hai ngày nay, cô ăn ngon ngủ ngon, Tưởng Hán lại lấy thuốc mới cho cô đắp, cô bắt đầu chậm rãi hồi phục, vết thương cũng không thấy đau nữa.
Trong nồi còn hầm canh gà, Hồ Dao âm thầm lén Tưởng Hán để cho Lâm Chiêu Đệ một bát.
Canh gà hầm rất thơm, cũng không ngấy dầu, người không thích uống canh như Tưởng Hán cũng sẽ uống thêm hai bát.
Rau do Lâm Chiêu Đệ trồng thật sự rất ngon, mỗi một cây đều mọng nước, Hồ Dao cảm thấy có thể mang đến chợ bán.
Có ngày cô tươi cười nhắc tới, Lâm Chiêu Đệ thật sự có ý định này, ngày hôm sau cũng gánh rau đến chợ thử, bán hết rất nhanh.
Điều này đã cho Lâm Chiêu Đệ tự tin rất lớn, tâm tư cô ấy linh hoạt lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro