Tỉnh Lại Ở Thập Niên 80: Có Con Với Người Đàn Ông Lưu Manh
Chương 47
2024-09-18 13:25:27
Hiển nhiên Hồ Dao không biết là Tưởng Hán cố ý nói như vậy, cô hoàn toàn không còn sự bình tĩnh như mới đầu.
Theo lý mà nói, cô ở nhà họ Hồ chịu bạc đãi nhiều năm như vậy, đã bình đạm với rất nhiều chuyện, nhưng trên thực tế cô vẫn còn rất trẻ, nếu nói tuổi thực tế tâm lý, cũng chỉ mới là cô gái mười sáu tuổi ban đầu.
Sau khi tỉnh lại, cô cũng dần dần tiếp nhận tình hình hiện giờ, dù danh tiếng của Tưởng Hán tệ đến đâu, nhưng cũng thật sự đã nuôi cô mấy năm, cho dù có phải là vì cô đã sinh cho anh một đứa con trai hay không, tuy cô sợ anh nhưng vẫn có vài phần cảm kích, nếu Hồ Quế Phân bán cô cho lão què, tình hình rất có thể hoàn toàn không tốt bằng bây giờ.
Thi thoảng xem xét lại nhiều chỗ, cô cũng cảm nhận được anh đối xử với cô kiên nhẫn hơn đối với những người khác, cô và anh cũng từng phát sinh quan hệ thân mật nhất, ở trước mặt anh, một số cảm xúc cô thường đè nén cũng sẽ bất giác lộ ra.
Bây giờ nhìn dáng vẻ như trời sập này của cô, tâm trạng Tưởng Hán khá lên một chút, giơ tay giữ cằm cô ngửa lên, từ trên rũ mắt nhìn xuống đôi mắt hoảng hốt ấm ức của cô, anh hừ lạnh.
“Bẩn thì tắm!”
Nói xong, anh cúi người áp sát cô, cố ý nói: “Lần này ông đây có thể tắm cho em, tắm chỗ nào cũng được!”
Hồ Dao đối mặt với ánh mắt sáng ngời không có ý tốt của anh, trong đầu lóe qua một số hình ảnh vụn vỡ, sắc mặt cô cứng đờ.
Đó là cô khi ký ức chỉ có mấy tuổi, khi đó hơn nửa đêm tới tháng, bụng cũng đau, cô sợ hãi tưởng mình sắp chết rồi, vừa khóc vừa đập Tưởng Hán dậy, bảo anh cứu cô. Tưởng Hán rất mất kiên nhẫn quát cô, cô…cô khóc la đập bàn tay dính máu lên mặt anh.
Trong ký ức, mặt của Tưởng Hán đen tới mức thật sự muốn một phát đập dẹp cô, sau đó…anh giận dữ đuổi cô ra khỏi phòng, nhưng chưa được mấy phút lại đen mặt nhặt cô vào, thô lỗ không quen tay xử lý sạch sẽ cho cô.
Hình như, anh đối xử với cô thật sự đã đủ tốt rồi.
Hầu hết đàn ông đều cảm thấy máu tới mỗi tháng của phụ nữ là thứ rất xúi quẩy, ở gần còn không muốn ở gần, cô còn đập lên mặt anh…
Ánh mắt Hồ Dao trốn tránh, trong lòng có cảm giác không nói nên lời.
Anh còn đang bóp cằm cô nói lời hù dọa không giống như nói dối: “Cởi đồ ra!”
Lời vừa dứt, canh môi căng mọng đỏ hồng của Hồ Dao khẽ mím lại, rũ mí mắt, qua mấy giây, giơ cánh tay trắng nõn lên chậm chạp cởi đồ của mình.
Da của cô rất trắng, đêm nay ánh trăng sáng tỏ bàng bạc, ánh sáng mờ mờ khiến làn da trắng như tuyết của cô càng thêm lung linh, cảm giác non mịn bóng láng. Cô ngồi xếp bằng trên giường, tóc đang xõa ra, rất nghe lời anh.
Buổi trưa nhìn thấy áo nhỏ của cô là màu lục thẫm, bây giờ là màu lam, sợi dây mảnh mềm quấn buộc trên cổ trên eo trắng sáng của cô, hút mắt lại mê người, đang bao bọc lấy căng tròn đẫy đà…
Tưởng Hán khó thở, hơi thở trở nên dồn dập nặng nề, ánh mắt tối lại.
Lần này tới lượt anh khó chịu rồi, lửa nóng ba tấc dưới bụng càng ngày càng lớn.
“Tưởng Hán, anh chảy máu mũi rồi!” Hồ Dao cả kinh hô lên một tiếng, nâng mắt nhìn anh, ánh mắt kinh ngạc.
“Đm.”
Tưởng Hán đen mặt, giơ tay tùy tiện lau đi, chửi tục một câu, sắc mặt càng khó coi hơn.
Va phải ánh mắt của cô, bỗng dưng cảm thấy mất mặt, nghiến răng nghiến lợi quát cô: “Rất vui phải không?”
Hồ Dao vô tội lại mờ mịt, anh nhìn thấy cô vui vẻ chỗ nào?
Cô muốn lắc đầu, anh lại đè cô xuống giường, thẹn quá hóa giận hung hăng cắn một cái lên bả vai để lộ ra của cô.
Không khách sáo cầm lấy hai cục bông mềm đó.
“Ngày mai đánh gãy chân của em!”
Anh tự dưng hung dữ với cô.
Theo lý mà nói, cô ở nhà họ Hồ chịu bạc đãi nhiều năm như vậy, đã bình đạm với rất nhiều chuyện, nhưng trên thực tế cô vẫn còn rất trẻ, nếu nói tuổi thực tế tâm lý, cũng chỉ mới là cô gái mười sáu tuổi ban đầu.
Sau khi tỉnh lại, cô cũng dần dần tiếp nhận tình hình hiện giờ, dù danh tiếng của Tưởng Hán tệ đến đâu, nhưng cũng thật sự đã nuôi cô mấy năm, cho dù có phải là vì cô đã sinh cho anh một đứa con trai hay không, tuy cô sợ anh nhưng vẫn có vài phần cảm kích, nếu Hồ Quế Phân bán cô cho lão què, tình hình rất có thể hoàn toàn không tốt bằng bây giờ.
Thi thoảng xem xét lại nhiều chỗ, cô cũng cảm nhận được anh đối xử với cô kiên nhẫn hơn đối với những người khác, cô và anh cũng từng phát sinh quan hệ thân mật nhất, ở trước mặt anh, một số cảm xúc cô thường đè nén cũng sẽ bất giác lộ ra.
Bây giờ nhìn dáng vẻ như trời sập này của cô, tâm trạng Tưởng Hán khá lên một chút, giơ tay giữ cằm cô ngửa lên, từ trên rũ mắt nhìn xuống đôi mắt hoảng hốt ấm ức của cô, anh hừ lạnh.
“Bẩn thì tắm!”
Nói xong, anh cúi người áp sát cô, cố ý nói: “Lần này ông đây có thể tắm cho em, tắm chỗ nào cũng được!”
Hồ Dao đối mặt với ánh mắt sáng ngời không có ý tốt của anh, trong đầu lóe qua một số hình ảnh vụn vỡ, sắc mặt cô cứng đờ.
Đó là cô khi ký ức chỉ có mấy tuổi, khi đó hơn nửa đêm tới tháng, bụng cũng đau, cô sợ hãi tưởng mình sắp chết rồi, vừa khóc vừa đập Tưởng Hán dậy, bảo anh cứu cô. Tưởng Hán rất mất kiên nhẫn quát cô, cô…cô khóc la đập bàn tay dính máu lên mặt anh.
Trong ký ức, mặt của Tưởng Hán đen tới mức thật sự muốn một phát đập dẹp cô, sau đó…anh giận dữ đuổi cô ra khỏi phòng, nhưng chưa được mấy phút lại đen mặt nhặt cô vào, thô lỗ không quen tay xử lý sạch sẽ cho cô.
Hình như, anh đối xử với cô thật sự đã đủ tốt rồi.
Hầu hết đàn ông đều cảm thấy máu tới mỗi tháng của phụ nữ là thứ rất xúi quẩy, ở gần còn không muốn ở gần, cô còn đập lên mặt anh…
Ánh mắt Hồ Dao trốn tránh, trong lòng có cảm giác không nói nên lời.
Anh còn đang bóp cằm cô nói lời hù dọa không giống như nói dối: “Cởi đồ ra!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời vừa dứt, canh môi căng mọng đỏ hồng của Hồ Dao khẽ mím lại, rũ mí mắt, qua mấy giây, giơ cánh tay trắng nõn lên chậm chạp cởi đồ của mình.
Da của cô rất trắng, đêm nay ánh trăng sáng tỏ bàng bạc, ánh sáng mờ mờ khiến làn da trắng như tuyết của cô càng thêm lung linh, cảm giác non mịn bóng láng. Cô ngồi xếp bằng trên giường, tóc đang xõa ra, rất nghe lời anh.
Buổi trưa nhìn thấy áo nhỏ của cô là màu lục thẫm, bây giờ là màu lam, sợi dây mảnh mềm quấn buộc trên cổ trên eo trắng sáng của cô, hút mắt lại mê người, đang bao bọc lấy căng tròn đẫy đà…
Tưởng Hán khó thở, hơi thở trở nên dồn dập nặng nề, ánh mắt tối lại.
Lần này tới lượt anh khó chịu rồi, lửa nóng ba tấc dưới bụng càng ngày càng lớn.
“Tưởng Hán, anh chảy máu mũi rồi!” Hồ Dao cả kinh hô lên một tiếng, nâng mắt nhìn anh, ánh mắt kinh ngạc.
“Đm.”
Tưởng Hán đen mặt, giơ tay tùy tiện lau đi, chửi tục một câu, sắc mặt càng khó coi hơn.
Va phải ánh mắt của cô, bỗng dưng cảm thấy mất mặt, nghiến răng nghiến lợi quát cô: “Rất vui phải không?”
Hồ Dao vô tội lại mờ mịt, anh nhìn thấy cô vui vẻ chỗ nào?
Cô muốn lắc đầu, anh lại đè cô xuống giường, thẹn quá hóa giận hung hăng cắn một cái lên bả vai để lộ ra của cô.
Không khách sáo cầm lấy hai cục bông mềm đó.
“Ngày mai đánh gãy chân của em!”
Anh tự dưng hung dữ với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro