Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chung Tình ghen 【2】
Diệp Phi Dạ
2024-07-21 15:44:48
Chung Tình nghe lời như vậy, lòng lại xao động.
Côcó cảm giáctim của mình đang đập loạn lên.
Cô thất thần hồi lâu, mới dựa vào trong ngực của anh, ánh mắt của cô mang theochút nhu tình, giống như trái tim đã che lấp mất lí trí củaChung Tình.
Cô thấp giọng gọi anh: "Thiếu tướng... . . ."
"Hả?"
"Cảm ơn anh... . . ." Cô hơi thở dài một hơi, nói ra lời như vậy.
Cô nghe tiếng tim đậpcủa anh,nói từng chữ: "Cảm ơn anh đối tốt với tôi như vậy... . . . Anh biết không? Trên thế giới này, trừ chị hai và Trác Nhiên, chỉ có anh đối xử tốt với tôi như vậy... . . ."
Dịch Giản ôm cô, lòng hơi đau.
"Nhưng... . . . Thiếu tướng, anh biết không?Tôicảm thấy không đáng thay anh"
Giọng Chung Tình có chút hoảng hốt, trên vầng trán, toàn bộ đều là sự tịch mịch: "Tôi không thể nhận được tình yêu sâu đậm ấy của anh... . . . Bởi vì tôi không xứng... . . . với tình yêu ấy, chẳng qua là chốc lát, thật ra thì tôi cũng không xứng với... . . . Bởi vì... . . . Tôi không muốn yêu."
Khi Chung Tình nói ra câu sau cùng, không khí bên trong nhà dừng lại một chút.
Cô cúi đầu, không nhìnanh.
Côdựa sát vào anh.
Cô không dám nhìn vẻ mặt của anh.
"Lúc trước tôi nói, tôiyêuanh, là bởi vì tôi muốn ở lại bên cạnh của anh... . . . Tôikhông yêu anh."
Cô nói thật rồi.
Lúc mới bắt đầu, cô cảm thấy rất sợ, nhưng khi nói xong, cô lại lại cảm thấy những thứ này cũng không phải quá khó khăn, tối thiểu, đáy lòng của cô còn dễ chịu hơn.
Cô đã sớm, đã sớm, lừa gạt anh.
"Không muốn yêu, thì không yêu."Ngữ điệu của Dịch Giản, vừa nhẹ nhàng, vừa ôn hoà: "Không có ai, buộc em phải yêu."
"Chỉ cần tôi yêu em là đủ rồi."
Chỉ cần tôi yêu em là đủ rồi
Nếu như em thật sự không có dũng khí để yêu, như vậy... . . . thì không yêu.
Không sao... . . . Ở thế giới của tôi, tôi cho phépemchỉ cần hưởng thụ mà không phải bỏ ra thứ gì.
Chung Tình nghe được lời như vậy, trong lúc bất chợt vươn tay, ôm chặt lấy Dịch Giản, cô mang theo sự chủ độngtrước nay chưa có, chôn đầu vào trong ngực anh.
Người đàn ông này, có thể... . . . Có thể đừng làm cho cô cảm động như thế được không?
Dịch Giản yên lặng một chút, vươn tay, siết chặt cô vào ngực mình, anh chậm rãi nhắm hai mắt lại, ngửi mùi hương bạc hà nhàn nhạt của cô gái trong ngực, lòng vô cùng yên tĩnh.
Côcó cảm giáctim của mình đang đập loạn lên.
Cô thất thần hồi lâu, mới dựa vào trong ngực của anh, ánh mắt của cô mang theochút nhu tình, giống như trái tim đã che lấp mất lí trí củaChung Tình.
Cô thấp giọng gọi anh: "Thiếu tướng... . . ."
"Hả?"
"Cảm ơn anh... . . ." Cô hơi thở dài một hơi, nói ra lời như vậy.
Cô nghe tiếng tim đậpcủa anh,nói từng chữ: "Cảm ơn anh đối tốt với tôi như vậy... . . . Anh biết không? Trên thế giới này, trừ chị hai và Trác Nhiên, chỉ có anh đối xử tốt với tôi như vậy... . . ."
Dịch Giản ôm cô, lòng hơi đau.
"Nhưng... . . . Thiếu tướng, anh biết không?Tôicảm thấy không đáng thay anh"
Giọng Chung Tình có chút hoảng hốt, trên vầng trán, toàn bộ đều là sự tịch mịch: "Tôi không thể nhận được tình yêu sâu đậm ấy của anh... . . . Bởi vì tôi không xứng... . . . với tình yêu ấy, chẳng qua là chốc lát, thật ra thì tôi cũng không xứng với... . . . Bởi vì... . . . Tôi không muốn yêu."
Khi Chung Tình nói ra câu sau cùng, không khí bên trong nhà dừng lại một chút.
Cô cúi đầu, không nhìnanh.
Côdựa sát vào anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô không dám nhìn vẻ mặt của anh.
"Lúc trước tôi nói, tôiyêuanh, là bởi vì tôi muốn ở lại bên cạnh của anh... . . . Tôikhông yêu anh."
Cô nói thật rồi.
Lúc mới bắt đầu, cô cảm thấy rất sợ, nhưng khi nói xong, cô lại lại cảm thấy những thứ này cũng không phải quá khó khăn, tối thiểu, đáy lòng của cô còn dễ chịu hơn.
Cô đã sớm, đã sớm, lừa gạt anh.
"Không muốn yêu, thì không yêu."Ngữ điệu của Dịch Giản, vừa nhẹ nhàng, vừa ôn hoà: "Không có ai, buộc em phải yêu."
"Chỉ cần tôi yêu em là đủ rồi."
Chỉ cần tôi yêu em là đủ rồi
Nếu như em thật sự không có dũng khí để yêu, như vậy... . . . thì không yêu.
Không sao... . . . Ở thế giới của tôi, tôi cho phépemchỉ cần hưởng thụ mà không phải bỏ ra thứ gì.
Chung Tình nghe được lời như vậy, trong lúc bất chợt vươn tay, ôm chặt lấy Dịch Giản, cô mang theo sự chủ độngtrước nay chưa có, chôn đầu vào trong ngực anh.
Người đàn ông này, có thể... . . . Có thể đừng làm cho cô cảm động như thế được không?
Dịch Giản yên lặng một chút, vươn tay, siết chặt cô vào ngực mình, anh chậm rãi nhắm hai mắt lại, ngửi mùi hương bạc hà nhàn nhạt của cô gái trong ngực, lòng vô cùng yên tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro