Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Đêm động phòng hoa chúc 【16】
Diệp Phi Dạ
2024-07-21 15:44:48
Trác Nhiên có thể cảm nhận được nhiệt độ quanh người đã giảm đến cực độ, anh lập tức cắt đứt lời của Chung Tình: "Tiểu Tình, Thiếu tướng đang chờ em."
Lúc này Chung Tình mới nhớ tới Dịch Giản, cô xoay lại, vừa vặn thấy Dịch Giản đan nhìn mình chằm chằm, ánh mắt sâu không thấy đáy, mặt của cô hơi đỏ lên, liền nói: "Vậy Trác Nhiên, anh cứ tự nhiên nhé."
Trác Nhiên gật đầu một cái, còn chưa nói gì, Dịch Giản đã không nói lời nào ôm lấy eo Chung Tình đi tới nơi khác.
Kính xong một vòng rượu, sau đó chính là khai tiệc.
Mấy người bạn Dịch Giản biết khi đi học nước ngoài tới hơi trễ, vì vậy anh phải đứng ở cửa chờ một chút.
Rất nhiều người chưa từng thấy qua Bạc Địch, vì vậy cũng không biết đó chính là người nối nghiệp của một trong những gia tộc thần bí nhất trong thành phố X.
Bạc Địch vươn tay vỗ bả vai Dịch Giản, trong mắt là ý chúc phúc thật lòng, khóe môi cong lên thành một nụ cười: "Thật sự không ngờ, cậu lại được như nguyện, chúc mừng cậu!"
Nâng ly lên, lời nói với người bạn của mình cũng là lời chúc mừng chân thật nhất.
Dịch Giản cũng nâng ly, đón nhận lời chúc phúc của Bạc Địch.
Chung Tình phụ họa với Dịch Giản, nhếch môi cười một chút, tiếp đó lại uống một ly rượu trái cây.
Uống rượu chưa được bao lâu, mọi người chân thành gửi lời chúc, nhưng biểu cảm của Bạc Địch trong lúc bất chợt lại trở nên có chút không được tự nhiên, cúi đầu, khom người, "Ngại quá, tôi cần vào phòng vệ sinh."
Dịch Giản nghiêng đầu nhìn nữ hầu ở một bên, lập tức có người dẫn đường cho Bạc Địch.
Cô bạn gái Nghê Y mà Bạc Địch mang đến vẫn ngồi ở chỗ đó, thản nhiên kéo Chung Tình, nghiêng đầu, nói rất nhiều thứ, trông dáng vẻ giống như rất thích Chung Tình.
Chung Tình cũng rất thích Nghê Y, cô gái này, nhìn như rất trầm lặng, nhưng trong mắt của cô ấy luôn là lóe ra chút ánh sáng tinh nghịch.
Dịch Giản thấy khó có dịp Chung Tình thích Nghê Y như thế, tất nhiên cũng mặc cho cô cùng Nghê Y ngồi chung một chỗ nói chuyện, mình lại đứng dậy đi quanh chào hỏi những người khác.
Bạc Địch trở về từ phòng vệ sinh, sắc mặt có chút trắng bệch, bước chân cũng hơi loạng choạng, mới vừa ngồi bên người Nghê Y, còn chưa ngồi ấm chỗ, lại một lần nữa đứng dậy, ôm bụng buồn bực nói: "Sao thế này? Trong lúc bất chợt lại... . . . Đau bụng... . . ."
Nghê Y nghe lời của anh ta, xoay đầu lại, nhìn Bạc Địch cười cười, trong mắt lại loé lên ánh sáng bất thường: "Bạc Địch, anh làm sao vậy?"
Lúc này Chung Tình mới nhớ tới Dịch Giản, cô xoay lại, vừa vặn thấy Dịch Giản đan nhìn mình chằm chằm, ánh mắt sâu không thấy đáy, mặt của cô hơi đỏ lên, liền nói: "Vậy Trác Nhiên, anh cứ tự nhiên nhé."
Trác Nhiên gật đầu một cái, còn chưa nói gì, Dịch Giản đã không nói lời nào ôm lấy eo Chung Tình đi tới nơi khác.
Kính xong một vòng rượu, sau đó chính là khai tiệc.
Mấy người bạn Dịch Giản biết khi đi học nước ngoài tới hơi trễ, vì vậy anh phải đứng ở cửa chờ một chút.
Rất nhiều người chưa từng thấy qua Bạc Địch, vì vậy cũng không biết đó chính là người nối nghiệp của một trong những gia tộc thần bí nhất trong thành phố X.
Bạc Địch vươn tay vỗ bả vai Dịch Giản, trong mắt là ý chúc phúc thật lòng, khóe môi cong lên thành một nụ cười: "Thật sự không ngờ, cậu lại được như nguyện, chúc mừng cậu!"
Nâng ly lên, lời nói với người bạn của mình cũng là lời chúc mừng chân thật nhất.
Dịch Giản cũng nâng ly, đón nhận lời chúc phúc của Bạc Địch.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chung Tình phụ họa với Dịch Giản, nhếch môi cười một chút, tiếp đó lại uống một ly rượu trái cây.
Uống rượu chưa được bao lâu, mọi người chân thành gửi lời chúc, nhưng biểu cảm của Bạc Địch trong lúc bất chợt lại trở nên có chút không được tự nhiên, cúi đầu, khom người, "Ngại quá, tôi cần vào phòng vệ sinh."
Dịch Giản nghiêng đầu nhìn nữ hầu ở một bên, lập tức có người dẫn đường cho Bạc Địch.
Cô bạn gái Nghê Y mà Bạc Địch mang đến vẫn ngồi ở chỗ đó, thản nhiên kéo Chung Tình, nghiêng đầu, nói rất nhiều thứ, trông dáng vẻ giống như rất thích Chung Tình.
Chung Tình cũng rất thích Nghê Y, cô gái này, nhìn như rất trầm lặng, nhưng trong mắt của cô ấy luôn là lóe ra chút ánh sáng tinh nghịch.
Dịch Giản thấy khó có dịp Chung Tình thích Nghê Y như thế, tất nhiên cũng mặc cho cô cùng Nghê Y ngồi chung một chỗ nói chuyện, mình lại đứng dậy đi quanh chào hỏi những người khác.
Bạc Địch trở về từ phòng vệ sinh, sắc mặt có chút trắng bệch, bước chân cũng hơi loạng choạng, mới vừa ngồi bên người Nghê Y, còn chưa ngồi ấm chỗ, lại một lần nữa đứng dậy, ôm bụng buồn bực nói: "Sao thế này? Trong lúc bất chợt lại... . . . Đau bụng... . . ."
Nghê Y nghe lời của anh ta, xoay đầu lại, nhìn Bạc Địch cười cười, trong mắt lại loé lên ánh sáng bất thường: "Bạc Địch, anh làm sao vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro