Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Đưa cho ngươi đám cưới lễ vật! (15)
Diệp Phi Dạ
2024-07-21 15:44:48
Cô ta đã sớm bị dọa đến sợ hãi, khí lực không có, cả người xụi lơ, mắt đầy lệ, bò đến trước xe.
Há miệng, cũng không có phát ra bất kỳ thanh âm nào, nước mắt liền rơi xuống.
Đoàn người cũng không có bất kỳ động tác gì, cũng không có ai phát ra tới bất kỳ thanh âm nào, nhìn chằm chằm xe Thiếu tướng.
Chỉ thấy Dịch Giản đẩy cửa ra, một thân màu trắng tây trang, thanh nhã thong dong, mị hoặc ánh mắt người, sắc mặt thong dong mà lãnh đạm, vô tình vô dục.
Anh xuống xe, cũng không có liếc mắt nhìn Ngọc Hương nằm trên đất, mà là vòng quanh đi nửa vòng xe, mở cửa xe, đưa tay ra, sau đó mọi người liền thấy một đôi tay nhỏ bé trắng noãn, chậm rãi bỏ vào trong lòng bàn tay Thiếu tướng, sau đó chính là một đôi giày cao gót màu đen rơi xuống đất, ngay sau đó, chính là chiếc sườn sám màu xanh nhạt rũ xuống, mơ hồ có thể thấy bắp chân tuyết trắng.
Dịch Giản ánh mắt, thủy chung cũng không có quét mắt nhìn người nơi này, thủy chung đều là thật chặc khóa người bên trong xe.
Ánh mắt của anh, cũng không có run rẩy nhìn xuống, dùng ánh mắt nhìn người xuống xe, ánh mắt như vậy, lại không giống như là ánh mắt, ngược lại, giống như là...... tận trong lòng.
Tất cả nữ quyến, một phút giây kia, tâm cũng đi theo mất khống chế. Chưa từng thấy qua một người đàn ông, chỉ là một ánh mắt, liền để cho bọn họ cảm thấy, nồng đậm yêu thương.
Nói vậy...... Ngọc Hương, chính là thấy được ánh mắt như thế, mới phải một lòng cho là Thiếu tướng là ưa thích của mình.
Đổi lại bất cứ người nào, đều sẽ cảm giác phải, Thiếu tướng là ưa thích của mình.
Chung Tình cũng là không biết Dịch Giản mang mình tới nơi này làm gì, anh nói đưa mình đến đại lễ, nhưng là, nơi này lại có lễ vật gì có thể đưa?
Đáy lòng chần chừ, trên mặt còn là mang theo nụ cười vài phần an bình, nhìn dáng vẻ Dịch Giản tự nhiên bình tĩnh, lòng của cô, đột ngột nhảy lên hai cái, sau đó mới đi về phía trước hai bước, Thiếu tướng vươn tay, đóng cửa xe.
Ngọc Hương nằm ở chỗ này, cô lúc này mới lên tiếng, nhẹ giọng hô: "Thiếu tướng...... Ngài đến đưa Ngọc Hương đi sao? Có phải hay không? Thiếu tướng?"
Chung Tình lúc này mới ý thức tới, phía dưới còn nằm một người, vừa vặn là tối hôm qua ở trong phòng Thiếu tướng, mặt cô hơi đổi màu, không hiểu Thiếu tướng rốt cuộc làm những gì.
Há miệng, cũng không có phát ra bất kỳ thanh âm nào, nước mắt liền rơi xuống.
Đoàn người cũng không có bất kỳ động tác gì, cũng không có ai phát ra tới bất kỳ thanh âm nào, nhìn chằm chằm xe Thiếu tướng.
Chỉ thấy Dịch Giản đẩy cửa ra, một thân màu trắng tây trang, thanh nhã thong dong, mị hoặc ánh mắt người, sắc mặt thong dong mà lãnh đạm, vô tình vô dục.
Anh xuống xe, cũng không có liếc mắt nhìn Ngọc Hương nằm trên đất, mà là vòng quanh đi nửa vòng xe, mở cửa xe, đưa tay ra, sau đó mọi người liền thấy một đôi tay nhỏ bé trắng noãn, chậm rãi bỏ vào trong lòng bàn tay Thiếu tướng, sau đó chính là một đôi giày cao gót màu đen rơi xuống đất, ngay sau đó, chính là chiếc sườn sám màu xanh nhạt rũ xuống, mơ hồ có thể thấy bắp chân tuyết trắng.
Dịch Giản ánh mắt, thủy chung cũng không có quét mắt nhìn người nơi này, thủy chung đều là thật chặc khóa người bên trong xe.
Ánh mắt của anh, cũng không có run rẩy nhìn xuống, dùng ánh mắt nhìn người xuống xe, ánh mắt như vậy, lại không giống như là ánh mắt, ngược lại, giống như là...... tận trong lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tất cả nữ quyến, một phút giây kia, tâm cũng đi theo mất khống chế. Chưa từng thấy qua một người đàn ông, chỉ là một ánh mắt, liền để cho bọn họ cảm thấy, nồng đậm yêu thương.
Nói vậy...... Ngọc Hương, chính là thấy được ánh mắt như thế, mới phải một lòng cho là Thiếu tướng là ưa thích của mình.
Đổi lại bất cứ người nào, đều sẽ cảm giác phải, Thiếu tướng là ưa thích của mình.
Chung Tình cũng là không biết Dịch Giản mang mình tới nơi này làm gì, anh nói đưa mình đến đại lễ, nhưng là, nơi này lại có lễ vật gì có thể đưa?
Đáy lòng chần chừ, trên mặt còn là mang theo nụ cười vài phần an bình, nhìn dáng vẻ Dịch Giản tự nhiên bình tĩnh, lòng của cô, đột ngột nhảy lên hai cái, sau đó mới đi về phía trước hai bước, Thiếu tướng vươn tay, đóng cửa xe.
Ngọc Hương nằm ở chỗ này, cô lúc này mới lên tiếng, nhẹ giọng hô: "Thiếu tướng...... Ngài đến đưa Ngọc Hương đi sao? Có phải hay không? Thiếu tướng?"
Chung Tình lúc này mới ý thức tới, phía dưới còn nằm một người, vừa vặn là tối hôm qua ở trong phòng Thiếu tướng, mặt cô hơi đổi màu, không hiểu Thiếu tướng rốt cuộc làm những gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro