Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Lựa chọn đi hay ở (17)
Diệp Phi Dạ
2024-07-21 15:44:48
Từ Ngang vội vàng xuống xe, còn chưa kịp mở cửa xe cho Dịch Giản, Dịch
Giản đã tự bước xuống, cất bước, chậm rãi tiến vào Cố Viên.
Anh bước đi rất chậm.
Bên trong nhà, còn giữ hơi thở của cô, rất nhạt, rất nhạt, cũng rất chân thật.
Dường như, cô căn bản vẫn chưa từng rời đi.
Anh đi dọc theo cầu thang, từng bước từng bước tiêu sái, hệt như cô gái kia vẫn còn yên giấc trên lầu, bước chân của anh, rất nhẹ.
Anh đứng ở cửa thư phòng, nhìn sách bên trong, có chút loạn, những hình kia vẫn chưa cất vào, rơi ở trên mặt đất.
Anh đi vào, nhìn một khắc đồng hồ, lúc này mới cúi xuống, nhặt lên, rõ ràng rất sạch, một chút bụi bậm cũng không có, anh nhưng vẫn là cầm lên tay, cẩn thận lau sạch, cuối cùng ngón tay dừng lại ở trên mặt của cô, từ từ vuốt ve.
Ngay sau đó, anh mới đi vào trong phòng ngủ của cô.
Bên trong không có một bóng người.
Cửa sổ cũng không mở, chỉ còn để lại chút mùi hương tối qua của bọn họ.
Dịch Giản nhắm mắt lại, cố lắng nghe như anh vẫn còn có thể cảm nhận được tiếng cô thở gấp, tiếng cầu xin tha thứ, tiếng rên rỉ vẫn còn ở bên tai, rõ ràng vẫn như cũ.
Cô tham luyến thân thể của anh.
Anh tin chắc.
Cô ở dưới thân thể của anh, nở rộ, buông thả, bỏ qua e lệ, biến thành vì một người phụ nữ kiều diễm.
Cô không thể rời bỏ thân thể của anh.
Anh ngồi ở trên giường, chậm rãi vuốt tấm ra trải giường, còn có chút hơi ấm, không biết là của anh, hay là của cô, hoặc là của cả hai bọn họ.
Ánh mắt của anh, trong nháy mắt trở nên có chút mệt mỏi, cho dù lúc này có khốn khổ vì tính, nhưng vẫn mang theo vài phần cao cao tại thượng.
Nhưng cũng trong một giây kế tiếp, tầm mắt của anh dần trả nên xa vời!
Tay của anh, không nhịn được mà siết chặt, hệt như bị thứ gì đả kích, nhanh chóng đứng lên, đi tới trước bàn.
Nơi đó có đồ mà cô để lại.
Đều là anh tặng.
Chiếc nhẫn, đồ trang sức đeo tay, còn có...... bộ sườn xám ấy.
Trong giây lát đó, tim Dịch Giản, hoàn toàn đau đớn, chỉ trong nháy mắt, lại khiến anh thiếu chút nữa hít thở không thông.
Chẳng phải đã vứt bộ váy này đi rồi sao?
Sao vào giờ phút này, lại xuất hiện tại nơi này?
Trong đầu của anh, hiện lên hình ảnh đêm hôm đó, lúc mình rời khỏi Cố Viên, cô đứng yên ở đó, rõ ràng chính là nơi mà phụ nữ trong nhà hay dùng để vứt đồ.
Chẳng lẽ...... Cô đi nhặt lại sao?
Tại sao lại muốn nhặt?
Mưa có to, cô cũng không né tránh, lại còn đi nơi nào...... Nhớ lại những thứ này, đã khiến Dịch Giản sụp đổ hoàn toàn.
Toàn thân của anh trên dưới, cũng bắt đầu đau.
Lục phủ ngũ tạng cũng dần khó chịu.
Anh có cảm giác mình như sắp bị nghiền nát rồi!
Cô...... rốt cuộc có ý gì?
Cô...... Làm chuyện như vậy, sao anh có thể để cô chạy đâu?
Cô...... Tựa hồ, không lạnh lùng và tàn nhẫn như anh nghĩ......
Anh, vốn tưởng rằng, cô không yêu anh...... Cô nghĩ anh phiền phức, vì vậy cô ngoan ngoãn chấp nhận chân tình của anh, chính là vì để chạy trốn dễ dàng hơn.
Nhưng...... Ai có thể giải thích cho anh, bộ váy này, bộ váy này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!
Dịch Giản siết bộ váy, tay đã bắt đầu run rẩy.
Khi anh đang vuốt ve bộ váy, lại phát hiện có những chỗ bị rách, đã được vá lại rất tỉ mỉ, tầm mắt của anh, lập tức ấm lên.
Anh biết cách thêu này.
Đây rõ ràng là tay nghề của cô.
Đôi khăn tay của anh, đều là cô tự mình thêu, anh nhìn cả trăm nghìn lần, lại làm sao có thể không nhớ rõ?
Trong nháy mắt Dịch Giản mất đi sự tỉnh táo của mình, anh mở miệng gọi lớn ra phía cửa: "Từ Ngang, Từ Ngang!!"
===============================================================
Còn một tiếng nữa, cô gái kia tới tìm cô ta, như vậy, cô ta sẽ có thể tự mình tiễn cô gái ấy ra khỏi nơi này, nhìn tận mắt cô đi, đi thật xa, không còn xuất hiện ở nhà họ Dịch nữa!
Không còn xuất hiện trong tầm mắt của cô ta và thiếu tướng nữa.
Mà cô ta, Hà An Viện, cũng sẽ trở lại như Hà An Viện năm xưa, trong những bữa tiệc gia đình, ngồi bên người thiếu tướng, lấy thân phận vị hôn thê mà ở cạnh anh, mà mọi người trong nhà đều nghĩ mọi cách để lấy lòng cô ta, không dám làm khó mình.
Cô ta sắp có thể sống như thế đến hết kiếp rồi.
Khoé môi Hà An Viện nhếch lên tạo thành một nụ cười, cô ta như đã cảm thấy cuộc sống của mình sắp quy về một vẻ, tươi sáng rực rỡ.
Cô ta không sợ hao tổn.
Thiếu tướng không thích cô ta, không sao, cô ta có thể kiên nhẫn đợi.
Anh bước đi rất chậm.
Bên trong nhà, còn giữ hơi thở của cô, rất nhạt, rất nhạt, cũng rất chân thật.
Dường như, cô căn bản vẫn chưa từng rời đi.
Anh đi dọc theo cầu thang, từng bước từng bước tiêu sái, hệt như cô gái kia vẫn còn yên giấc trên lầu, bước chân của anh, rất nhẹ.
Anh đứng ở cửa thư phòng, nhìn sách bên trong, có chút loạn, những hình kia vẫn chưa cất vào, rơi ở trên mặt đất.
Anh đi vào, nhìn một khắc đồng hồ, lúc này mới cúi xuống, nhặt lên, rõ ràng rất sạch, một chút bụi bậm cũng không có, anh nhưng vẫn là cầm lên tay, cẩn thận lau sạch, cuối cùng ngón tay dừng lại ở trên mặt của cô, từ từ vuốt ve.
Ngay sau đó, anh mới đi vào trong phòng ngủ của cô.
Bên trong không có một bóng người.
Cửa sổ cũng không mở, chỉ còn để lại chút mùi hương tối qua của bọn họ.
Dịch Giản nhắm mắt lại, cố lắng nghe như anh vẫn còn có thể cảm nhận được tiếng cô thở gấp, tiếng cầu xin tha thứ, tiếng rên rỉ vẫn còn ở bên tai, rõ ràng vẫn như cũ.
Cô tham luyến thân thể của anh.
Anh tin chắc.
Cô ở dưới thân thể của anh, nở rộ, buông thả, bỏ qua e lệ, biến thành vì một người phụ nữ kiều diễm.
Cô không thể rời bỏ thân thể của anh.
Anh ngồi ở trên giường, chậm rãi vuốt tấm ra trải giường, còn có chút hơi ấm, không biết là của anh, hay là của cô, hoặc là của cả hai bọn họ.
Ánh mắt của anh, trong nháy mắt trở nên có chút mệt mỏi, cho dù lúc này có khốn khổ vì tính, nhưng vẫn mang theo vài phần cao cao tại thượng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng cũng trong một giây kế tiếp, tầm mắt của anh dần trả nên xa vời!
Tay của anh, không nhịn được mà siết chặt, hệt như bị thứ gì đả kích, nhanh chóng đứng lên, đi tới trước bàn.
Nơi đó có đồ mà cô để lại.
Đều là anh tặng.
Chiếc nhẫn, đồ trang sức đeo tay, còn có...... bộ sườn xám ấy.
Trong giây lát đó, tim Dịch Giản, hoàn toàn đau đớn, chỉ trong nháy mắt, lại khiến anh thiếu chút nữa hít thở không thông.
Chẳng phải đã vứt bộ váy này đi rồi sao?
Sao vào giờ phút này, lại xuất hiện tại nơi này?
Trong đầu của anh, hiện lên hình ảnh đêm hôm đó, lúc mình rời khỏi Cố Viên, cô đứng yên ở đó, rõ ràng chính là nơi mà phụ nữ trong nhà hay dùng để vứt đồ.
Chẳng lẽ...... Cô đi nhặt lại sao?
Tại sao lại muốn nhặt?
Mưa có to, cô cũng không né tránh, lại còn đi nơi nào...... Nhớ lại những thứ này, đã khiến Dịch Giản sụp đổ hoàn toàn.
Toàn thân của anh trên dưới, cũng bắt đầu đau.
Lục phủ ngũ tạng cũng dần khó chịu.
Anh có cảm giác mình như sắp bị nghiền nát rồi!
Cô...... rốt cuộc có ý gì?
Cô...... Làm chuyện như vậy, sao anh có thể để cô chạy đâu?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô...... Tựa hồ, không lạnh lùng và tàn nhẫn như anh nghĩ......
Anh, vốn tưởng rằng, cô không yêu anh...... Cô nghĩ anh phiền phức, vì vậy cô ngoan ngoãn chấp nhận chân tình của anh, chính là vì để chạy trốn dễ dàng hơn.
Nhưng...... Ai có thể giải thích cho anh, bộ váy này, bộ váy này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!
Dịch Giản siết bộ váy, tay đã bắt đầu run rẩy.
Khi anh đang vuốt ve bộ váy, lại phát hiện có những chỗ bị rách, đã được vá lại rất tỉ mỉ, tầm mắt của anh, lập tức ấm lên.
Anh biết cách thêu này.
Đây rõ ràng là tay nghề của cô.
Đôi khăn tay của anh, đều là cô tự mình thêu, anh nhìn cả trăm nghìn lần, lại làm sao có thể không nhớ rõ?
Trong nháy mắt Dịch Giản mất đi sự tỉnh táo của mình, anh mở miệng gọi lớn ra phía cửa: "Từ Ngang, Từ Ngang!!"
===============================================================
Còn một tiếng nữa, cô gái kia tới tìm cô ta, như vậy, cô ta sẽ có thể tự mình tiễn cô gái ấy ra khỏi nơi này, nhìn tận mắt cô đi, đi thật xa, không còn xuất hiện ở nhà họ Dịch nữa!
Không còn xuất hiện trong tầm mắt của cô ta và thiếu tướng nữa.
Mà cô ta, Hà An Viện, cũng sẽ trở lại như Hà An Viện năm xưa, trong những bữa tiệc gia đình, ngồi bên người thiếu tướng, lấy thân phận vị hôn thê mà ở cạnh anh, mà mọi người trong nhà đều nghĩ mọi cách để lấy lòng cô ta, không dám làm khó mình.
Cô ta sắp có thể sống như thế đến hết kiếp rồi.
Khoé môi Hà An Viện nhếch lên tạo thành một nụ cười, cô ta như đã cảm thấy cuộc sống của mình sắp quy về một vẻ, tươi sáng rực rỡ.
Cô ta không sợ hao tổn.
Thiếu tướng không thích cô ta, không sao, cô ta có thể kiên nhẫn đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro