Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Thằng nhóc lừa đảo này (4)
Diệp Phi Dạ
2024-07-21 15:44:48
Chung Tình chao đảo, cảm thấy thế giới như muốn sụp đổ.
Cô không tiếp tục nói nữa.
Hắn cũng không lên tiếng, chỉ nhìn về phía trước, có chút xuất thần, đột nhiên, hắn cảm giác được tay của hắn đang bị đôi tay nho nhỏ của cô nắm chặt.
Cơ thể của hắn cứng đờ, nghiêng đầu nhìn vào mắt của cô, bên trong hiện lên sự yên bình, khiến cho lòng của hắn một chút chua xót.
Động tác này cực kỳ thân mật.
Mười ngón tay đan vào nhau, tâm liền tâm.
Mặt Chung Tình ửng đỏ, cũng không dám nhìn Dịch Giản, chỉ dám dùng một ít khí lực, nắm chặt tay của hắn.
Cô cũng không biết tại sao cô lại làm như thế, chẳng qua cảm thấy trong lòng vô cùng xấu hổ, theo bản năng muốn làm như vậy.
Hắn không có tránh tay cô ra, mà cũng bắt chước dùng một ít khí lực nắm chặt tay cô.
Chung Tình hít vào một hơi thật dài, lúc này mới nhận ra lòng bàn tay của mình và lòng bàn tay của hắn đã ướt nhẹp, thân thể của cô cũng không còn run rẩy nữa.
Nghiêng đầu nhìn gò má xinh đẹp của hắn, nhẹ nhàng ngã đầu vào trên bờ vai của hắn, không nói gì.
Dịch Giản ở ngồi kế bên, tiếp tục không nói câu nào.
Chung Tình cảm thấy có chút khó chịu, giống như mình vừa bị mất đi một thứ gì đó.
Cô có chút khổ sở, khổ sở đến không thể thở nổi.
Hốc mắt của cô đỏ lên, cô cái gì cũng có thể chịu đựng, cái gì cũng có thể quyết tâm, nhưng khi người đàn ông này không nói câu nào, lại làm cho cô có cảm giác mình không có cách nào hiểu rõ hắn?
Nước mắt của cô rơi xuống, hết giọt này đến giọt khác, rơi vào trong cổ của hắn, thấm vào da thịt của hắn, trượt xuống.
Ngón tay của hắn run rẩy một chút, thế nhưng vẫn không chịu nói câu nào.
"Thiếu Tướng không nên như vậy." Chung Tình lén lút đưa tay khác ra, lau nước mắt của mình.
Hắn vẫn im lặng không mở miệng nói chuyện.
"Thiếu Tướng........ Em không phải cố ý, do tính cách của anh quá nghiêm túc, rất nhiều người sợ sệt khi nhìn thấy anh......... Vì thế mà chị hai và Trác Nhiên cũng vậy, em không hề có ý muốn đuổi anh đi."
Chung Tình giải thích từng chút một.
Hắn vẫn trầm lặng không nói câu nào.
Chung Tình không hiểu tại sao bắt đầu hoảng loạn, một hồi lâu, cô mới nói lại một lần nữa: "Thiếu Tướng......... Em thật sự, không có ý đó........."
"Anh biết." Dịch Giản mở miệng, xoay người, trong mắt hiện lên một chút chán nản, hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm cô
Cô không tiếp tục nói nữa.
Hắn cũng không lên tiếng, chỉ nhìn về phía trước, có chút xuất thần, đột nhiên, hắn cảm giác được tay của hắn đang bị đôi tay nho nhỏ của cô nắm chặt.
Cơ thể của hắn cứng đờ, nghiêng đầu nhìn vào mắt của cô, bên trong hiện lên sự yên bình, khiến cho lòng của hắn một chút chua xót.
Động tác này cực kỳ thân mật.
Mười ngón tay đan vào nhau, tâm liền tâm.
Mặt Chung Tình ửng đỏ, cũng không dám nhìn Dịch Giản, chỉ dám dùng một ít khí lực, nắm chặt tay của hắn.
Cô cũng không biết tại sao cô lại làm như thế, chẳng qua cảm thấy trong lòng vô cùng xấu hổ, theo bản năng muốn làm như vậy.
Hắn không có tránh tay cô ra, mà cũng bắt chước dùng một ít khí lực nắm chặt tay cô.
Chung Tình hít vào một hơi thật dài, lúc này mới nhận ra lòng bàn tay của mình và lòng bàn tay của hắn đã ướt nhẹp, thân thể của cô cũng không còn run rẩy nữa.
Nghiêng đầu nhìn gò má xinh đẹp của hắn, nhẹ nhàng ngã đầu vào trên bờ vai của hắn, không nói gì.
Dịch Giản ở ngồi kế bên, tiếp tục không nói câu nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chung Tình cảm thấy có chút khó chịu, giống như mình vừa bị mất đi một thứ gì đó.
Cô có chút khổ sở, khổ sở đến không thể thở nổi.
Hốc mắt của cô đỏ lên, cô cái gì cũng có thể chịu đựng, cái gì cũng có thể quyết tâm, nhưng khi người đàn ông này không nói câu nào, lại làm cho cô có cảm giác mình không có cách nào hiểu rõ hắn?
Nước mắt của cô rơi xuống, hết giọt này đến giọt khác, rơi vào trong cổ của hắn, thấm vào da thịt của hắn, trượt xuống.
Ngón tay của hắn run rẩy một chút, thế nhưng vẫn không chịu nói câu nào.
"Thiếu Tướng không nên như vậy." Chung Tình lén lút đưa tay khác ra, lau nước mắt của mình.
Hắn vẫn im lặng không mở miệng nói chuyện.
"Thiếu Tướng........ Em không phải cố ý, do tính cách của anh quá nghiêm túc, rất nhiều người sợ sệt khi nhìn thấy anh......... Vì thế mà chị hai và Trác Nhiên cũng vậy, em không hề có ý muốn đuổi anh đi."
Chung Tình giải thích từng chút một.
Hắn vẫn trầm lặng không nói câu nào.
Chung Tình không hiểu tại sao bắt đầu hoảng loạn, một hồi lâu, cô mới nói lại một lần nữa: "Thiếu Tướng......... Em thật sự, không có ý đó........."
"Anh biết." Dịch Giản mở miệng, xoay người, trong mắt hiện lên một chút chán nản, hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm cô
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro