Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Thiếu tướng, em có ![16]
Diệp Phi Dạ
2024-07-21 15:44:48
“Không có tức giận, vậy là tốt rồi!” Chung Tình cười cười, như là nhớ tới đến cái gì, cầm nút quần từ trong lòng bàn tay Dịch Giản tới,
nghiêng đầu nghĩ một trận chính mình rốt cuộc nên bồi thường lại cho Tần Diệp như thế nào, hồi lâu sau, cô mới nhẹ nhàng nói: “Tần Diệp......... anh đưa quần cho tôi đi, để lát nữa tôi may nút quần lại thay anh, như
vậy anh liền có thể tiếp tục mặc.”
Tần Diệp nghe lời nói như thế, lập tức gật gật đầu: “Được, được, vậy bây giờ tôi liền đi lên lấy cho cô, thật sự cám ơn cô!”
Chung Tình hơi gật gật đầu, lo lắng hỏi một câu: “Vậy có phải anh không tức giận rồi không?”
“Tất nhiên không tức giận!” Tần Diệp trở về một câu, liền nhanh chóng lên lầu.
Chung Tình còn muốn muốn nói, lại bị Dịch Giản hung hăng túm một phen, ném vào sô pha.
Sắc mặt anh cũng không dễ nhìn, bình tĩnh nhìn cô.
Chung Tình không biết vì sao đột nhiên Dịch Giản lại biến thành cái dạng này, đáy lòng của cô nhảy bất ổn không yên, có chút sợ hãi, mở miệng ra, “Thiếu tướng.........”
“Câm miệng!” Âm điệu Dịch Giản có chút lớn, có chút ngoan, có chút lạnh, nghiêng đầu, cũng không thèm liếc mắt nhìn tới cô một cái, liền cắt đứt lời của cô!
Tần Diệp, Tần Diệp......... gọi nghiện rồi đúng không?
Mở miệng một tiếng?
Hết lần này tới lần khác cô gọi anh đều gọi là thiếu tướng đấy?!
Bọn họ mới là vợ chồng, đáy lòng của cô, rốt cuộc có ý thức được không?!
Chung Tình ngơ ngác nhìn Dịch Giản quay đầu, đáy lòng rầu rĩ, chỉ cảm thấy một loại cảm xúc không hiểu quay cuồng ở ngực, vô cùng khó chịu, cô cắn cắn môi dưới, nhìn Dịch Giản ngồi ở trên sô pha đối diện mình.
Cô từ trên mặt anh, bắt giữ được một chút đau thương, theo sau đó là mùi thuốc súng nồng đậm.
Chung Tình nhìn thấy cái trán của anh, gắt gao nhíu lại, loáng thoáng có thể cảm giác được tâm tình giờ phút này của anh, là rất hỏng bét.
Cô không dám nhìn tới anh, cúi đầu, tận lực làm cho âm điệu của mình bình thản một chút, nhẹ giọng nói: “Vừa rồi, em thật sự không phải cố ý ......... anh đừng tức giận, được không?”
“Ngồi ở chỗ đó không được nhúc nhích!” Giọng nói Dịch Giản rất nhạt, nhìn cũng không có liếc mắt nhìn Chung Tình một cái, trực tiếp ném một câu như vậy, liền chậm rãi nhắm mắt, tựa vào trên sô pha, không hề để ý tới Chung Tình .
Chung Tình nhìn thấy thái độ như vậy của Dịch Giản, nhất thời, thật sự không dám cử động một chút.
Chung quanh rất nhiều người đều nhìn hai người bọn họ, Chung Tình chỉ có thể tận lực cúi đầu, không hé răng.
Tần Diệp nghe lời nói như thế, lập tức gật gật đầu: “Được, được, vậy bây giờ tôi liền đi lên lấy cho cô, thật sự cám ơn cô!”
Chung Tình hơi gật gật đầu, lo lắng hỏi một câu: “Vậy có phải anh không tức giận rồi không?”
“Tất nhiên không tức giận!” Tần Diệp trở về một câu, liền nhanh chóng lên lầu.
Chung Tình còn muốn muốn nói, lại bị Dịch Giản hung hăng túm một phen, ném vào sô pha.
Sắc mặt anh cũng không dễ nhìn, bình tĩnh nhìn cô.
Chung Tình không biết vì sao đột nhiên Dịch Giản lại biến thành cái dạng này, đáy lòng của cô nhảy bất ổn không yên, có chút sợ hãi, mở miệng ra, “Thiếu tướng.........”
“Câm miệng!” Âm điệu Dịch Giản có chút lớn, có chút ngoan, có chút lạnh, nghiêng đầu, cũng không thèm liếc mắt nhìn tới cô một cái, liền cắt đứt lời của cô!
Tần Diệp, Tần Diệp......... gọi nghiện rồi đúng không?
Mở miệng một tiếng?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hết lần này tới lần khác cô gọi anh đều gọi là thiếu tướng đấy?!
Bọn họ mới là vợ chồng, đáy lòng của cô, rốt cuộc có ý thức được không?!
Chung Tình ngơ ngác nhìn Dịch Giản quay đầu, đáy lòng rầu rĩ, chỉ cảm thấy một loại cảm xúc không hiểu quay cuồng ở ngực, vô cùng khó chịu, cô cắn cắn môi dưới, nhìn Dịch Giản ngồi ở trên sô pha đối diện mình.
Cô từ trên mặt anh, bắt giữ được một chút đau thương, theo sau đó là mùi thuốc súng nồng đậm.
Chung Tình nhìn thấy cái trán của anh, gắt gao nhíu lại, loáng thoáng có thể cảm giác được tâm tình giờ phút này của anh, là rất hỏng bét.
Cô không dám nhìn tới anh, cúi đầu, tận lực làm cho âm điệu của mình bình thản một chút, nhẹ giọng nói: “Vừa rồi, em thật sự không phải cố ý ......... anh đừng tức giận, được không?”
“Ngồi ở chỗ đó không được nhúc nhích!” Giọng nói Dịch Giản rất nhạt, nhìn cũng không có liếc mắt nhìn Chung Tình một cái, trực tiếp ném một câu như vậy, liền chậm rãi nhắm mắt, tựa vào trên sô pha, không hề để ý tới Chung Tình .
Chung Tình nhìn thấy thái độ như vậy của Dịch Giản, nhất thời, thật sự không dám cử động một chút.
Chung quanh rất nhiều người đều nhìn hai người bọn họ, Chung Tình chỉ có thể tận lực cúi đầu, không hé răng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro