Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Thiếu Tướng, em có! (2)
Diệp Phi Dạ
2024-07-21 15:44:48
Dương Đình hài lòng, không chậm trễ nói tiếp: "Ở trong mắt của anh, anh cảm thấy em là phụ nữ sao?"
Dịch Giản nhún vai một cái, nhưng không có lên tiếng.
Im lặng một hồi, Dương Đình tiếp tục mở miệng nói với Dịch Giản: "Gần đây, anh và Bạc Địch, Tần Diệp đều về Trung Quốc, chỉ còn em và Lý Hạ ở nước Anh, nơi đó vẫn bình thường, chuyện làm ăn cũng không tệ lắm, đúng rồi, thị trường Trung Quốc dạo này thế nào?"
Vẻ mặt Dịch Giản nghiêm túc hẳn lên, cùng Dương Đình trò chuyện một câu tiếp một câu.
Hai người bọn họ trò chuyện vô cùng thông thuận.
Giống như ở bên cạnh không có ai.
Chung Tình một câu nghe cũng không hiểu, cũng không nói chen vào được, bên trong có nhắc đến tên của người Anh, cô một cái cũng không biết.
Cô đột nhiên cảm giác thế giới của Dịch Giản, lại xa xôi như vậy.
Xa . . . . . . . . . Cô cảm thấy, chưa bao giờ tiến vào được thế giới của hắn.
Cô cũng không biết tại sao trong đầu của cô lại có ý nghĩ như thế, mặc dù ở bên ngoài, cô khẽ mĩm cười giống như bình thường, nhưng có trời mới biết, trong lòng của cô khổ sở cỡ nào.
Lần đầu tiên, cô nếm trải cảm giác tự ti này.
Cô cảm thấy. . . . . . . . . Mình không xứng đứng ở bên cạnh Dịch Giản.
Từ lúc sinh ra cô đã có cảm giác tự ti, bây giờ cảm giác ấy lại đang bắt đầu lan tràn ở lòng cô, cô nghĩ, cô có tài cán gì mà có thể ở bên cạnh người đàn ông này cả đời, không rời không bỏ đây?
Lòng của cô, bắt đầu dao động.
Mấy ngày nay, cô đã quá hạnh phúc sao?
Cô nhớ lại lời của chị hai, chị ấy nói không có việc gì phải lo lắng, cứ việc hưởng thụ đi, nhưng vào lúc này, cô lại phát hiện, cô vĩnh viễn cũng không cách nào thay đổi được cái tật xấu đó, chính là vẫn luôn ———— sợ sệt!
Càng như vậy, cô càng sợ sệt.
Cô nghĩ tới việc cô đã không kiểm soát được bản thân vào đêm đó, cô đã quá mơ mộng, nghĩ rằng bản thân đã yêu hắn!
Chung Tình nhìn gò má xinh đẹp của Dịch Giản, đôi môi đang mở ra đóng vào nói những lời êm tai.
Bình thường không phải hắn không thích nói chuyện sao?
Tại sao, hắn lại nói nhiều với Dương Đình như vậy?
Hơn nữa, nhìn hắn và Dương Đình thật xứng đôi.
Đúng vậy, cũng chỉ có người phụ nữ như Dương Đình mới có thể xứng với hắn!
Chung Tình cảm thấy mình đang càng ngày càng hoảng hốt, cô muốn rời khỏi đây một chút, không muốn ngồi ở chỗ này nữa, cô cảm thấy nếu cô còn ngồi ở đây, cô sẽ tan vỡ mất.
Dịch Giản nhún vai một cái, nhưng không có lên tiếng.
Im lặng một hồi, Dương Đình tiếp tục mở miệng nói với Dịch Giản: "Gần đây, anh và Bạc Địch, Tần Diệp đều về Trung Quốc, chỉ còn em và Lý Hạ ở nước Anh, nơi đó vẫn bình thường, chuyện làm ăn cũng không tệ lắm, đúng rồi, thị trường Trung Quốc dạo này thế nào?"
Vẻ mặt Dịch Giản nghiêm túc hẳn lên, cùng Dương Đình trò chuyện một câu tiếp một câu.
Hai người bọn họ trò chuyện vô cùng thông thuận.
Giống như ở bên cạnh không có ai.
Chung Tình một câu nghe cũng không hiểu, cũng không nói chen vào được, bên trong có nhắc đến tên của người Anh, cô một cái cũng không biết.
Cô đột nhiên cảm giác thế giới của Dịch Giản, lại xa xôi như vậy.
Xa . . . . . . . . . Cô cảm thấy, chưa bao giờ tiến vào được thế giới của hắn.
Cô cũng không biết tại sao trong đầu của cô lại có ý nghĩ như thế, mặc dù ở bên ngoài, cô khẽ mĩm cười giống như bình thường, nhưng có trời mới biết, trong lòng của cô khổ sở cỡ nào.
Lần đầu tiên, cô nếm trải cảm giác tự ti này.
Cô cảm thấy. . . . . . . . . Mình không xứng đứng ở bên cạnh Dịch Giản.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ lúc sinh ra cô đã có cảm giác tự ti, bây giờ cảm giác ấy lại đang bắt đầu lan tràn ở lòng cô, cô nghĩ, cô có tài cán gì mà có thể ở bên cạnh người đàn ông này cả đời, không rời không bỏ đây?
Lòng của cô, bắt đầu dao động.
Mấy ngày nay, cô đã quá hạnh phúc sao?
Cô nhớ lại lời của chị hai, chị ấy nói không có việc gì phải lo lắng, cứ việc hưởng thụ đi, nhưng vào lúc này, cô lại phát hiện, cô vĩnh viễn cũng không cách nào thay đổi được cái tật xấu đó, chính là vẫn luôn ———— sợ sệt!
Càng như vậy, cô càng sợ sệt.
Cô nghĩ tới việc cô đã không kiểm soát được bản thân vào đêm đó, cô đã quá mơ mộng, nghĩ rằng bản thân đã yêu hắn!
Chung Tình nhìn gò má xinh đẹp của Dịch Giản, đôi môi đang mở ra đóng vào nói những lời êm tai.
Bình thường không phải hắn không thích nói chuyện sao?
Tại sao, hắn lại nói nhiều với Dương Đình như vậy?
Hơn nữa, nhìn hắn và Dương Đình thật xứng đôi.
Đúng vậy, cũng chỉ có người phụ nữ như Dương Đình mới có thể xứng với hắn!
Chung Tình cảm thấy mình đang càng ngày càng hoảng hốt, cô muốn rời khỏi đây một chút, không muốn ngồi ở chỗ này nữa, cô cảm thấy nếu cô còn ngồi ở đây, cô sẽ tan vỡ mất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro