Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Thiếu tướng, em có rồi! (20)
Diệp Phi Dạ
2024-07-21 15:44:48
"Chậc, Giản vẫn luôn cẩn thận vậy mà cũng có lúc thất sách sao?"Dương Đình trêuDịch Gỉản.
Dịch Giản đứng dậy, chậm rãi ném tiền, sau đó đi về phíaChung Tình.
Anh đi rất nhẹ, rất chậm.
Không có ai chú ý tới.
Chung Tìnhthật sự không hiểu một chữ nào, chẳng qua chỉ cảm thấy mấy loại trang sức trên tạp chí kia rất đẹp, vừa thấy thì cứ nhìn chằm chằm vào chút, hơi ngẩn ra, sau đó lại nhẹ nhàng lật một tờ.
Như thế như vậy, côđã xem quyển tạp chí này được ba bốn lần.
Lật tới lật lui, lại cảm thấy trong quyển tạp chí ấy có một loại đồ trang sức “first sight” đẹp vô cùng.
Thật ra thì, lúc ban đầu cô bị cuốn vào thứ đồ trang sức này, cũng không phải là bởi vì nó đẹp mắt, mà là bởi vì tên của nó.
First sight .
Cô vừa nhìn những từ này đã bị ấn tượng, bởi vì, lúc trước khicô muốn rời đi, ở Dịch Gỉản trong thư phòng, trên một trang giấy, cô đã từng nhìn thấy những từ này.
Cô không hiểu rốt cuộc những lời này có ý gì.
Chẳng qua chỉ cảm thấy có chút gì đó, cho nên, liền chú ý nhiều hơn một chút.
Cho nên, cả một lúc lâu, tầm mắt của cô đều dừng lại trên đồ trang sức đó.
Trong lúc bất chợt, một bóng dáng, chậm rãi dừng ở bên cạnh mình, ngay sau đó, chỗ ngồi bên cạnh bị chùn xuống một ít, Chung Tình hơi nghiêng đầu, lại thấy được Dịch Gỉản.
Anh tới nơi này lúc nào?
Chung Tình vội vàng khép sách lại, cười vớiDịch Gỉản: "Thiếu tướng... . . ."
Dịch Gỉản không lên tiếng, chỉ nhìncô, anh cảm thấy sắc mặt cô rất tốt, rất yên tĩnh, chẳng qua là lại cảm thấy côthật sự có chút mệt mỏi, thậm chí, đối với trường hợpnhư vậy, còn có chút nhàm chán.
Đúng là nhàm chán.
Một người ngồi ở chỗ nầy, cầm một quyển tạp chí bằng tiếng anh, lật xem.
"Mệt không?"Dịch Gỉản cúi đầu, cánh môi dán bên tai của cô, thấp giọng hỏi.
Chung Tìnhlắc đầu: "Không sao, tạp chí này rất hay."
Dịch Gỉản không lên tiếng, chẳng qua chỉ cúi đầu bên tai của cô, ngửi mùi thơm trênthân thể cô, dần có chút đau lòng, anhchỉ quan tâm nếu cô thích, nếu cô không thích thì anh cũng không cần phải ghi lại, nghĩ tới đây, anh mới đứng dậy, nhàn nhạt kéo tay của cô: "Chúng ta trở về."
Dịch Giản đứng dậy, chậm rãi ném tiền, sau đó đi về phíaChung Tình.
Anh đi rất nhẹ, rất chậm.
Không có ai chú ý tới.
Chung Tìnhthật sự không hiểu một chữ nào, chẳng qua chỉ cảm thấy mấy loại trang sức trên tạp chí kia rất đẹp, vừa thấy thì cứ nhìn chằm chằm vào chút, hơi ngẩn ra, sau đó lại nhẹ nhàng lật một tờ.
Như thế như vậy, côđã xem quyển tạp chí này được ba bốn lần.
Lật tới lật lui, lại cảm thấy trong quyển tạp chí ấy có một loại đồ trang sức “first sight” đẹp vô cùng.
Thật ra thì, lúc ban đầu cô bị cuốn vào thứ đồ trang sức này, cũng không phải là bởi vì nó đẹp mắt, mà là bởi vì tên của nó.
First sight .
Cô vừa nhìn những từ này đã bị ấn tượng, bởi vì, lúc trước khicô muốn rời đi, ở Dịch Gỉản trong thư phòng, trên một trang giấy, cô đã từng nhìn thấy những từ này.
Cô không hiểu rốt cuộc những lời này có ý gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng qua chỉ cảm thấy có chút gì đó, cho nên, liền chú ý nhiều hơn một chút.
Cho nên, cả một lúc lâu, tầm mắt của cô đều dừng lại trên đồ trang sức đó.
Trong lúc bất chợt, một bóng dáng, chậm rãi dừng ở bên cạnh mình, ngay sau đó, chỗ ngồi bên cạnh bị chùn xuống một ít, Chung Tình hơi nghiêng đầu, lại thấy được Dịch Gỉản.
Anh tới nơi này lúc nào?
Chung Tình vội vàng khép sách lại, cười vớiDịch Gỉản: "Thiếu tướng... . . ."
Dịch Gỉản không lên tiếng, chỉ nhìncô, anh cảm thấy sắc mặt cô rất tốt, rất yên tĩnh, chẳng qua là lại cảm thấy côthật sự có chút mệt mỏi, thậm chí, đối với trường hợpnhư vậy, còn có chút nhàm chán.
Đúng là nhàm chán.
Một người ngồi ở chỗ nầy, cầm một quyển tạp chí bằng tiếng anh, lật xem.
"Mệt không?"Dịch Gỉản cúi đầu, cánh môi dán bên tai của cô, thấp giọng hỏi.
Chung Tìnhlắc đầu: "Không sao, tạp chí này rất hay."
Dịch Gỉản không lên tiếng, chẳng qua chỉ cúi đầu bên tai của cô, ngửi mùi thơm trênthân thể cô, dần có chút đau lòng, anhchỉ quan tâm nếu cô thích, nếu cô không thích thì anh cũng không cần phải ghi lại, nghĩ tới đây, anh mới đứng dậy, nhàn nhạt kéo tay của cô: "Chúng ta trở về."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro