Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Thiếu tướng, em có rồi! 【25】
Diệp Phi Dạ
2024-07-21 15:44:48
Dịch Gỉản híp mắt, tầm mắt dừng lại trên quần của Tần Diệp, Tần Diệp
lau mồ hôi, tiếp tục nói: "Giản, chuyện này căn bản là không làm được,
nhanh nhất cũng cần một ngày, một ngày đấy!"
"Cậu chắc chứ?" Đuôi chân mày của Dịch Gỉản đã dần có chút ý uy hiếp.
"Giản, cậu hãy nghe tôi nói, tôi biết cậu có nhiều ý tưởng kỳ lạ, hơn nữa bây giờ cách lúc cậu nói chỉ có ba tiếng, chẳng lẽ cậu không cảm thấy đây căn bản là chuyện không cách nào làm được sao? Cậu nghĩ thực tế một chút có được không? Sao tôi lại cảm thấy càng lúc cậu càng vô lý thế? Cậu không đến nỗi... . . . Vì một người phụ nữ mà tốn công tốn sức thế chưa?" Tần Diệp có chút bất lực mà nhíu mày, sau đó nhìn về phía Chung Tình đứng một chút, đẹp thì đẹp, nhưng lại không đến mức có thể mê hoặc Dịch Gỉản đến trình độ như thế, mê hoặc đến bây giờ là ban ngày mà vẫn còn mở mắt nói mớ, nằm mơ giữa ngày luôn sao? !
Dịch Gỉản lười biếng đứng ở nơi đó, thản nhiên nhìn chằm chằm vào Tần Diệp, thỉnh thoảng theo Tần Diệp gật đầu một cái, thoạt nhìn giống như anh thật sự rất đồng ý với lời của Tần Diệp, Tần Diệp nói xong lời cuối cùng, thấy Dịch Gỉản đã nhắm hai mắt lại, liền tiếp tục nói: "Chuyện này, quyết định đi, căn bản không thể nào làm được, nếu như cậu thật sự muốn, ngày mai tôi sẽ đưa đến nhà họ Dịch!"
"Cậu phải biết, đó chỉ là một người phụ nữ mà thôi, cậu như vậy sẽ khiến người khác cảm thấy cũng quá không chắc chắn, phụ nữ là không thể chiều được, chẳng lẽ cậu chưa từng nghe qua một câu nói, gọi là, phụ nữ là không thể chiều được, càng chiều sẽ càng đáng sợ sao?" Tần Diệp ghé sát vào bên tai Dịch Gỉản, thấp giọng nói.
Dịch Gỉản nhíu mày, rất ưu nhã gật đầu một cái, sau đó quay đầu, nhìn Tần Diệp: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó?" Tần Diệp hỏi ngược một câu: "Sau đó à, sau đó, cậu cứ bỏ suy nghĩ này đi, sau đó, cậu đi theo người phụ nữ của cậu về nhà ngủ, sau đó, cậu cứ coi như tôi không nghe được chút lời mê sảng lúc nãy của cậu là được!"
Tần Diệp cho là mình đã thuyết phục được Dịch Gỉản, ai ngờ khoé môi Dịch Gỉản lại dần hạ xuống, chậm rãi phun ra một câu nói: "Không cần nói, coi dù có không làm được thì thế nào? Diệp, cậu cứ giúp tôi, cần bao nhiêu tiền vốn đầu nhập, tôi đều không để ý. Nhân tình này coi như là tôi thiếu cậu, tương lai có cơ hội, nhất định sẽ trả lại."
"Cậu chắc chứ?" Đuôi chân mày của Dịch Gỉản đã dần có chút ý uy hiếp.
"Giản, cậu hãy nghe tôi nói, tôi biết cậu có nhiều ý tưởng kỳ lạ, hơn nữa bây giờ cách lúc cậu nói chỉ có ba tiếng, chẳng lẽ cậu không cảm thấy đây căn bản là chuyện không cách nào làm được sao? Cậu nghĩ thực tế một chút có được không? Sao tôi lại cảm thấy càng lúc cậu càng vô lý thế? Cậu không đến nỗi... . . . Vì một người phụ nữ mà tốn công tốn sức thế chưa?" Tần Diệp có chút bất lực mà nhíu mày, sau đó nhìn về phía Chung Tình đứng một chút, đẹp thì đẹp, nhưng lại không đến mức có thể mê hoặc Dịch Gỉản đến trình độ như thế, mê hoặc đến bây giờ là ban ngày mà vẫn còn mở mắt nói mớ, nằm mơ giữa ngày luôn sao? !
Dịch Gỉản lười biếng đứng ở nơi đó, thản nhiên nhìn chằm chằm vào Tần Diệp, thỉnh thoảng theo Tần Diệp gật đầu một cái, thoạt nhìn giống như anh thật sự rất đồng ý với lời của Tần Diệp, Tần Diệp nói xong lời cuối cùng, thấy Dịch Gỉản đã nhắm hai mắt lại, liền tiếp tục nói: "Chuyện này, quyết định đi, căn bản không thể nào làm được, nếu như cậu thật sự muốn, ngày mai tôi sẽ đưa đến nhà họ Dịch!"
"Cậu phải biết, đó chỉ là một người phụ nữ mà thôi, cậu như vậy sẽ khiến người khác cảm thấy cũng quá không chắc chắn, phụ nữ là không thể chiều được, chẳng lẽ cậu chưa từng nghe qua một câu nói, gọi là, phụ nữ là không thể chiều được, càng chiều sẽ càng đáng sợ sao?" Tần Diệp ghé sát vào bên tai Dịch Gỉản, thấp giọng nói.
Dịch Gỉản nhíu mày, rất ưu nhã gật đầu một cái, sau đó quay đầu, nhìn Tần Diệp: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó?" Tần Diệp hỏi ngược một câu: "Sau đó à, sau đó, cậu cứ bỏ suy nghĩ này đi, sau đó, cậu đi theo người phụ nữ của cậu về nhà ngủ, sau đó, cậu cứ coi như tôi không nghe được chút lời mê sảng lúc nãy của cậu là được!"
Tần Diệp cho là mình đã thuyết phục được Dịch Gỉản, ai ngờ khoé môi Dịch Gỉản lại dần hạ xuống, chậm rãi phun ra một câu nói: "Không cần nói, coi dù có không làm được thì thế nào? Diệp, cậu cứ giúp tôi, cần bao nhiêu tiền vốn đầu nhập, tôi đều không để ý. Nhân tình này coi như là tôi thiếu cậu, tương lai có cơ hội, nhất định sẽ trả lại."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro