Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Thiếu tướng, em có rồi! (26)
Diệp Phi Dạ
2024-07-21 15:44:48
Tần Diệp cho là mình đã thuyết phục được Dịch Gỉản, ai ngờ khoé môi Dịch Gỉản lại dần hạ xuống, chậm rãi phun ra một câu nói: "Không cần nói,
coi dù có không làm được thì thế nào? Diệp, cậu cứ giúp tôi, cần bao
nhiêu tiền vốn đầu nhập, tôi đều không để ý. Nhân tình này coi như là
tôi thiếu cậu, tương lai có cơ hội, nhất định sẽ trả lại."
Sau khi nói xong, Dịch Gỉản vỗ vỗ bả vai Tần Diệp, nhàn nhạt bổ sung: "Tôi rất nghiêm túc."
"Cô ấy không giống với những người phụ nữ của cậy, không phải là...... những bạn gái trước kia của các cậu, nhớ tới thì cưng chìu, không nhớ ra thì vứt bỏ."
"Cô ấy người tôi muốn cả đời này, hơn nữa, đối với cô ấy, tôi chưa bao giờ có ý chơi đùa."
Dịch Gỉản xoay người, chậm rãi đi ra ngoài.
Bóng lưng của anh, để lộ ra chút thanh cao và lạnh lùng.
Con người ôn hoà tinh tế ấy, trong nháy mắt đó, như để cho Tần Diệp cảm thấy tất cả cũng trở tươi đẹp.
Tần Diệp nhỏ giọng cảm thán, thì ra, anh hùng khó qua ải mỹ nhân......
.....................
Chung Tình mang đôi mắt đẫm lệ đứng đó, bên tai là cảnh tượng yên tĩnh đến kì lạ, dường như những tiếng đánh bài kia đã không còn.
Trước mắt của cô đều là một tầng hơi nước, giống như trong lúc bất chợt cảm giác được cái gì, cô mới quay đầu, thấy người đàn ông kia đang bước chậm tới chỗ mình.Cô cảm thấy, tất cả mọi chuyện chỉ giống như một hình ảnh quay chậm.
Cô ngơ ngác đứng ở nơi đó, nhìn người đàn ông kia vẫn đang đi về phía mình
Trong nháy mắt đó, Chung Tình có một loại cảm giác, đó chính là, cô thật sự hy vọng, một khắc này, chính là cả đời.
Dừng lại ở vào giờ phút này, không bao giờ chuyển động, không cần phải thay đổi.
Chung Tình hồi thần, mới ý thức được nước mắt của mình đã lặng lẽ lăn xuống xuống, vẻ mặt của anh, dần trở nên lo lắng và căng thẳng.
Chung Tình lắc đầu, nở một nụ cười như hoa lê đẫm sương sau cơn mưa, giọng điệu hơi run rẩy: "Không sao."
Dịch Gỉản nhìn Bạc Địch và một bàn kia, những người đó cũng làm bộ như không nhìn thấy bọn họ, tiếp tục đánh bài, Dịch Gỉản cau mày, hỏi Chung Tình: "Bọn họ nói với em cái gì?"
"Không có." Chung Tình tiếp tục lắc đầu, cô cắn môi, nhẹ giọng nói: "Chúng ta về nhà thôi."
Dịch Gỉản nhìn chằm chằm vào mặt của cô, nhìn một chút, liền cầm tay của cô, không hỏi bất kỳ thứ gì, mang cô rời đi.
Sau khi anh đi, Bạc Địch, Nghê Y cùng Dương Đình mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi nói xong, Dịch Gỉản vỗ vỗ bả vai Tần Diệp, nhàn nhạt bổ sung: "Tôi rất nghiêm túc."
"Cô ấy không giống với những người phụ nữ của cậy, không phải là...... những bạn gái trước kia của các cậu, nhớ tới thì cưng chìu, không nhớ ra thì vứt bỏ."
"Cô ấy người tôi muốn cả đời này, hơn nữa, đối với cô ấy, tôi chưa bao giờ có ý chơi đùa."
Dịch Gỉản xoay người, chậm rãi đi ra ngoài.
Bóng lưng của anh, để lộ ra chút thanh cao và lạnh lùng.
Con người ôn hoà tinh tế ấy, trong nháy mắt đó, như để cho Tần Diệp cảm thấy tất cả cũng trở tươi đẹp.
Tần Diệp nhỏ giọng cảm thán, thì ra, anh hùng khó qua ải mỹ nhân......
.....................
Chung Tình mang đôi mắt đẫm lệ đứng đó, bên tai là cảnh tượng yên tĩnh đến kì lạ, dường như những tiếng đánh bài kia đã không còn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước mắt của cô đều là một tầng hơi nước, giống như trong lúc bất chợt cảm giác được cái gì, cô mới quay đầu, thấy người đàn ông kia đang bước chậm tới chỗ mình.Cô cảm thấy, tất cả mọi chuyện chỉ giống như một hình ảnh quay chậm.
Cô ngơ ngác đứng ở nơi đó, nhìn người đàn ông kia vẫn đang đi về phía mình
Trong nháy mắt đó, Chung Tình có một loại cảm giác, đó chính là, cô thật sự hy vọng, một khắc này, chính là cả đời.
Dừng lại ở vào giờ phút này, không bao giờ chuyển động, không cần phải thay đổi.
Chung Tình hồi thần, mới ý thức được nước mắt của mình đã lặng lẽ lăn xuống xuống, vẻ mặt của anh, dần trở nên lo lắng và căng thẳng.
Chung Tình lắc đầu, nở một nụ cười như hoa lê đẫm sương sau cơn mưa, giọng điệu hơi run rẩy: "Không sao."
Dịch Gỉản nhìn Bạc Địch và một bàn kia, những người đó cũng làm bộ như không nhìn thấy bọn họ, tiếp tục đánh bài, Dịch Gỉản cau mày, hỏi Chung Tình: "Bọn họ nói với em cái gì?"
"Không có." Chung Tình tiếp tục lắc đầu, cô cắn môi, nhẹ giọng nói: "Chúng ta về nhà thôi."
Dịch Gỉản nhìn chằm chằm vào mặt của cô, nhìn một chút, liền cầm tay của cô, không hỏi bất kỳ thứ gì, mang cô rời đi.
Sau khi anh đi, Bạc Địch, Nghê Y cùng Dương Đình mới thở phào nhẹ nhõm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro