Tình Nhân [The Phantom Of The Opera]
Muốn Giải Thoát...
2024-10-30 19:17:13
Vai của "Đứa con của ác quỷ" bị bắn thủng một lỗ máu khủng khiếp. Anh ta loạng choạng, khẩu súng lục ổ xoay trên tay rơi xuống.
Cùng lúc đó, các diễn viên ở hậu trường ùa lên, bẻ ngược tay chân anh ta, ném anh ta vào lồng như ném rác.
Xem một vở kịch mà suýt mất mạng ở đây. Người đàn ông sợ hãi đến mức giọng nói run rẩy: "Mọi người đều đã đi rồi, chúng ta… Cũng đi thôi?"
Nếu không phải vì trách nhiệm của một người đàn ông, không muốn bỏ lại người phụ nữ chạy trốn một mình thì anh ta đã sớm chạy theo đoàn người bỏ trốn rồi. Tất nhiên, anh ta sẽ không bao giờ thừa nhận, không chạy cũng là vì chân mềm nhũn.
Nhưng Lizzie nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi muốn nói vài lời với 'Đứa con của ác quỷ'."
"Nói chuyện với anh ta?" Giọng người đàn ông cao vút: "Tại sao?"
"Không liên quan đến anh."
Người đàn ông tức giận nói: "Không liên quan đến tôi? Sao lại không liên quan đến tôi? Chúng ta đang hẹn hò nhưng cô lại muốn đến bên một người đàn ông khác. Chẳng lẽ sức hấp dẫn của tôi còn không bằng một chú hề xiếc vô nhân tính sao?"
Lizzie có chút mất kiên nhẫn. Nhưng rất nhanh, cô đã kiềm chế sự bực bội này, lộ ra vẻ cô đơn buồn bã, sâu sắc thở dài: "Ngài tử tước, tôi còn tưởng ngài có thể hiểu ý tôi."
"Tôi là Bá tước."
"Nếu tiếp tục hẹn hò với tôi, danh dự của ngài sẽ bị tổn hại."
Người đàn ông nghĩ đến số tiền hồi môn gần một triệu, kiên định nói: "Danh dự bị tổn hại thì sao? Tôi đã yêu cô mất rồi!"
"Ôi, ngài hãy nghe tôi nói hết đã."
Vẻ mặt của Lizzie càng thêm buồn bã:
"Trước đây tôi không dám nói với ngài, tôi thích mặc váy hở mắt cá chân, vì bà ngoại tôi là một nữ công nhân hèn hạ, còn là một công nhân xa xứ, tôi là sản phẩm lai tạp của nhiều chủng tộc. Hơn nữa, tôi rất thực dụng, hẹn hò với ngài, là vì ngài có tước vị tử tước. Ngài biết đấy, cha mẹ tôi, một người là người phương Bắc, một người là con lai, mặc dù chúng tôi rất giàu, rất rất giàu, kinh doanh công ty đường sắt, công ty dầu mỏ, công ty thép, còn có một đồn điền trồng mía trên đảo nhưng chúng tôi không có tước vị và điền trang cha truyền con nối, cũng không có những bức chân dung gia đình có thể lấp đầy hành lang... Tôi thực dụng, hèn hạ, nông cạn như vậy, trừ khi ngài tham lam của hồi môn của tôi, nếu không thì một quý ông cao quý như ngài, tuyệt đối không thể yêu tôi."
Cùng lúc đó, các diễn viên ở hậu trường ùa lên, bẻ ngược tay chân anh ta, ném anh ta vào lồng như ném rác.
Xem một vở kịch mà suýt mất mạng ở đây. Người đàn ông sợ hãi đến mức giọng nói run rẩy: "Mọi người đều đã đi rồi, chúng ta… Cũng đi thôi?"
Nếu không phải vì trách nhiệm của một người đàn ông, không muốn bỏ lại người phụ nữ chạy trốn một mình thì anh ta đã sớm chạy theo đoàn người bỏ trốn rồi. Tất nhiên, anh ta sẽ không bao giờ thừa nhận, không chạy cũng là vì chân mềm nhũn.
Nhưng Lizzie nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi muốn nói vài lời với 'Đứa con của ác quỷ'."
"Nói chuyện với anh ta?" Giọng người đàn ông cao vút: "Tại sao?"
"Không liên quan đến anh."
Người đàn ông tức giận nói: "Không liên quan đến tôi? Sao lại không liên quan đến tôi? Chúng ta đang hẹn hò nhưng cô lại muốn đến bên một người đàn ông khác. Chẳng lẽ sức hấp dẫn của tôi còn không bằng một chú hề xiếc vô nhân tính sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lizzie có chút mất kiên nhẫn. Nhưng rất nhanh, cô đã kiềm chế sự bực bội này, lộ ra vẻ cô đơn buồn bã, sâu sắc thở dài: "Ngài tử tước, tôi còn tưởng ngài có thể hiểu ý tôi."
"Tôi là Bá tước."
"Nếu tiếp tục hẹn hò với tôi, danh dự của ngài sẽ bị tổn hại."
Người đàn ông nghĩ đến số tiền hồi môn gần một triệu, kiên định nói: "Danh dự bị tổn hại thì sao? Tôi đã yêu cô mất rồi!"
"Ôi, ngài hãy nghe tôi nói hết đã."
Vẻ mặt của Lizzie càng thêm buồn bã:
"Trước đây tôi không dám nói với ngài, tôi thích mặc váy hở mắt cá chân, vì bà ngoại tôi là một nữ công nhân hèn hạ, còn là một công nhân xa xứ, tôi là sản phẩm lai tạp của nhiều chủng tộc. Hơn nữa, tôi rất thực dụng, hẹn hò với ngài, là vì ngài có tước vị tử tước. Ngài biết đấy, cha mẹ tôi, một người là người phương Bắc, một người là con lai, mặc dù chúng tôi rất giàu, rất rất giàu, kinh doanh công ty đường sắt, công ty dầu mỏ, công ty thép, còn có một đồn điền trồng mía trên đảo nhưng chúng tôi không có tước vị và điền trang cha truyền con nối, cũng không có những bức chân dung gia đình có thể lấp đầy hành lang... Tôi thực dụng, hèn hạ, nông cạn như vậy, trừ khi ngài tham lam của hồi môn của tôi, nếu không thì một quý ông cao quý như ngài, tuyệt đối không thể yêu tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro