Tinh Tế Làm Ruộng: Nam Chủ Ốm Yếu Dựa Vào Tiền Gian Nan Cầu Sinh
Giá Trị
Thất Sơ Cửu
2024-10-01 20:47:13
Chết?
Phó Vân Hà xoay người, đỡ thân mình đứng lên, đầu tiên anh cần thở vài hơi, hô hấp bình thường được một chút rồi sau đó, mới mở miệng nói chuyện.
"Niên Sơ Đồng, chúng ta nói chuyện một chút đi."
Niên Sơ Đồng nhíu mày, đi đến bên cạnh Phó Vân Hà.
"Nói đi."
Phó Vân Hà tổ chức ngôn ngữ của mình lại một chút, dù sao nói nhiều cũng rất mệt mỏi.
"Tôi rất hữu ích. Sống có giá trị lớn hơn là chết.”
Nói xong? Niên Sơ Đồng nhìn Phó Vân Hà.
"Nói xong rồi."
Niên Sơ Đồng dùng ánh mắt đánh giá Phó Vân Hà từ trên xuống dưới, mặc dù bộ dạng không tệ, nhưng ngoại trừ làm đồ trang trí, thì vẫn rất là vô dụng.
"Anh chết mới có giá trị nhiều hơn là sống, hơn nữa, cho dù tôi không làm gì cả thì anh cũng trả sống được bao lâu."
"Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm cho anh một chỗ phong thủy để chôn."
"Anh thích nhập thổ vi an không? Hay là muốn hỏa táng cuốn theo chiều gió, phiêu tán khắp nơi? Niên Sơ Đồng đã bắt đầu cân nhắc các phương thức xử lý thi thể, đặc biệt nghiêm túc hỏi thăm thi thể tương lai đang muốn xử lí như thế nào.
Dù sao cũng phải làm cho người ta chết thật thoải mái một chút.
"Khụ khụ khụ——" phổi Phó Vân Hà có một trận khó chịu kéo đến, kịch liệt ho khan một trận, làm cho hắn khó chịu đến khom cả lưng.
"Khụ khụ – khụ khụ ——"
Niên Sơ Đồng không nhìn Phó Vân Hà nữa, xoay người muốn đi, chờ chết rồi lại tới vậy.
"Chờ đã. Tôi. Có. Tiền! "
Có tiền?
Niên Sơ Đồng tươi cười xoay người lại, nói với Phó Vân Hà: "Tôi nói anh cái người này, đều là người một nhà cả, nói cái gì vậy. "
“Có tiền sao anh không nói sớm chứ."
Phó Vân Hà nhìn động tác quen thuộc của Niên Sơ Đồng, cùng một cánh tay, nhưng lần thứ ba vươn tới trước mặt mình.
Hắn hiểu rất rõ mới mở tinh võng của mình ra, lại chuyển năm ngàn tinh tệ cho tài khoản của Niên Sơ Đồng.
Niên Sơ Đồng nhận được tiền chuyển khoản, mặc dù có chút ít, nhưng cả người cô vẫn nhu hòa một chút, thái độ phục vụ cũng coi như tốt, còn đỡ cánh tay của Phó Vân Hà.
"Nào, cẩn thận đi một chút."
Đây chính là giá trị của đồng tiền, có tiền thì cái gì cũng có thể nói chuyện, "có tiền ma ốm" kia có thể giữ lại trước, chậm rãi vặt lông, đợi hắn hết tiền rồi lại nói sau.
Phó Vân Hà nhìn cánh tay mình được nâng đỡ, rồi ngẫm lại tài khoản của mình, tính toán xem còn có thể được dìu bao nhiêu lần nữa.
Này, này, Có vẻ như mình cần phải nghĩ cách kiếm tiền mới được.
Chủ yếu là, Phó Vân Hà cảm thấy, cuộc sống sau này của hắn, chắc không thể rời khỏi việc lấy tiền "mua mạng" rồi.
Hai người đều có tâm tư riêng, hết lần này tới lần khác trên mặt đều nở ra nụ cười rất thân thiện, phảng phất như vừa mới thảo luận sinh tử không phải bọn họ vậy.
Giờ khắc này, hai người đều có một cái nhìn ban đầu về nhau.
Anh ta, giàu có, bệnh tật, không có nơi nào để đi.
Cô ấy, yêu tiền, da mặt dày, người phụ nữ độc ác nhất.
"Ê, tên bệnh, anh tên là gì vậy?” Niên Sơ Đồng xuay người, nhìn về phía Phó Vân Hà.
"Phó Vân Hà."
"À..." Niên Sơ Đồng liên tục gật đầu.
"Tiểu Hà à..."
Phó Vân Hà mắt đầy mê mang, khiếp sợ khó hiểu nhìn về phía Niên Sơ Đồng, Tiểu Hà? Cái quái gì vậy?
Niên Sơ Đồng căn bản cũng không nhìn Phó Vân Hà, cô nói tiếp: "Tiểu Hà a... Thân thể này của anh thật sự là không được rồi, anh có tiền như vậy, sao không tự trị cho mình đi?”
Hắn có thể nói, hắn còn chưa kịp trị được không?
"Khụ khụ. Bẩm sinh như vậy, rất khó chữa trị.”
Phó Vân Hà nói thật, bất kể gien, dược tễ, có được nghiên cứu phát minh như thế nào, cũng đều cần người có một thân thể tốt, bởi vì nó chỉ có thể tăng cường, đề cao thể chất bản thân con người, chứ nó không thể giúp con người “hoan thai hoán cốt”.
Khó chữa?
Xem ra trình độ của tinh tế này rất bình thường.
Niên Sơ Đồng đỡ Phó Vân Hà đi một đoạn, nơi này gần núi lớn, có một mảnh đất trống, trước bãi đất trống có một dòng suối nhỏ, đi về phía trước, chính là khu rừng rậm không nhìn thấy biên giới kia.
"Chọn nơi này đi."
"Chúng ta…. Khụ khụ ở đây? "
“Đúng vậy." Niên Sơ Đồng buông Phó Vân Hà ra, tìm một tảng đá bằng phẳng rồi nằm xuống.
"Nghỉ ngơi sớm một chút."
Nghỉ ngơi? Nghỉ ngơi ở đâu? Nghỉ ngơi ở bên ngoài, là sợ mình chết không đủ nhanh sao?
Phó Vân Hà cũng từng ngủ trong tự nhiên như vậy, nhưng đó là khi hắn là đệ nhất chỉ huy, tinh thần lực của hắn có thể chống cự độc tố bên ngoài.
Nhưng thân thể hiện tại của hắn, nếu mà ngủ một đêm như vậy, tới nửa đêm nghẻo chắc luôn.
Anh nhìn Niên Sơ Đồng thật sự chuẩn bị đi nghỉ ngơi, cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Tôi mua một túp lều tạm thời và lồng bảo hộ.”
Niên Sơ Đồng đang nằm liền lập tức mở mắt ra, tâm tình rất vui vẻ thúc giục Phó Vân Hà.
"Tiểu Hà mau mua đi, nếu không, đợi tý nữa là anh ngủm củ tỏi luôn đấy, tôi cũng sẽ không có nhà để ở đâu."
Phó Vân Hà xoay người, đỡ thân mình đứng lên, đầu tiên anh cần thở vài hơi, hô hấp bình thường được một chút rồi sau đó, mới mở miệng nói chuyện.
"Niên Sơ Đồng, chúng ta nói chuyện một chút đi."
Niên Sơ Đồng nhíu mày, đi đến bên cạnh Phó Vân Hà.
"Nói đi."
Phó Vân Hà tổ chức ngôn ngữ của mình lại một chút, dù sao nói nhiều cũng rất mệt mỏi.
"Tôi rất hữu ích. Sống có giá trị lớn hơn là chết.”
Nói xong? Niên Sơ Đồng nhìn Phó Vân Hà.
"Nói xong rồi."
Niên Sơ Đồng dùng ánh mắt đánh giá Phó Vân Hà từ trên xuống dưới, mặc dù bộ dạng không tệ, nhưng ngoại trừ làm đồ trang trí, thì vẫn rất là vô dụng.
"Anh chết mới có giá trị nhiều hơn là sống, hơn nữa, cho dù tôi không làm gì cả thì anh cũng trả sống được bao lâu."
"Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm cho anh một chỗ phong thủy để chôn."
"Anh thích nhập thổ vi an không? Hay là muốn hỏa táng cuốn theo chiều gió, phiêu tán khắp nơi? Niên Sơ Đồng đã bắt đầu cân nhắc các phương thức xử lý thi thể, đặc biệt nghiêm túc hỏi thăm thi thể tương lai đang muốn xử lí như thế nào.
Dù sao cũng phải làm cho người ta chết thật thoải mái một chút.
"Khụ khụ khụ——" phổi Phó Vân Hà có một trận khó chịu kéo đến, kịch liệt ho khan một trận, làm cho hắn khó chịu đến khom cả lưng.
"Khụ khụ – khụ khụ ——"
Niên Sơ Đồng không nhìn Phó Vân Hà nữa, xoay người muốn đi, chờ chết rồi lại tới vậy.
"Chờ đã. Tôi. Có. Tiền! "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có tiền?
Niên Sơ Đồng tươi cười xoay người lại, nói với Phó Vân Hà: "Tôi nói anh cái người này, đều là người một nhà cả, nói cái gì vậy. "
“Có tiền sao anh không nói sớm chứ."
Phó Vân Hà nhìn động tác quen thuộc của Niên Sơ Đồng, cùng một cánh tay, nhưng lần thứ ba vươn tới trước mặt mình.
Hắn hiểu rất rõ mới mở tinh võng của mình ra, lại chuyển năm ngàn tinh tệ cho tài khoản của Niên Sơ Đồng.
Niên Sơ Đồng nhận được tiền chuyển khoản, mặc dù có chút ít, nhưng cả người cô vẫn nhu hòa một chút, thái độ phục vụ cũng coi như tốt, còn đỡ cánh tay của Phó Vân Hà.
"Nào, cẩn thận đi một chút."
Đây chính là giá trị của đồng tiền, có tiền thì cái gì cũng có thể nói chuyện, "có tiền ma ốm" kia có thể giữ lại trước, chậm rãi vặt lông, đợi hắn hết tiền rồi lại nói sau.
Phó Vân Hà nhìn cánh tay mình được nâng đỡ, rồi ngẫm lại tài khoản của mình, tính toán xem còn có thể được dìu bao nhiêu lần nữa.
Này, này, Có vẻ như mình cần phải nghĩ cách kiếm tiền mới được.
Chủ yếu là, Phó Vân Hà cảm thấy, cuộc sống sau này của hắn, chắc không thể rời khỏi việc lấy tiền "mua mạng" rồi.
Hai người đều có tâm tư riêng, hết lần này tới lần khác trên mặt đều nở ra nụ cười rất thân thiện, phảng phất như vừa mới thảo luận sinh tử không phải bọn họ vậy.
Giờ khắc này, hai người đều có một cái nhìn ban đầu về nhau.
Anh ta, giàu có, bệnh tật, không có nơi nào để đi.
Cô ấy, yêu tiền, da mặt dày, người phụ nữ độc ác nhất.
"Ê, tên bệnh, anh tên là gì vậy?” Niên Sơ Đồng xuay người, nhìn về phía Phó Vân Hà.
"Phó Vân Hà."
"À..." Niên Sơ Đồng liên tục gật đầu.
"Tiểu Hà à..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phó Vân Hà mắt đầy mê mang, khiếp sợ khó hiểu nhìn về phía Niên Sơ Đồng, Tiểu Hà? Cái quái gì vậy?
Niên Sơ Đồng căn bản cũng không nhìn Phó Vân Hà, cô nói tiếp: "Tiểu Hà a... Thân thể này của anh thật sự là không được rồi, anh có tiền như vậy, sao không tự trị cho mình đi?”
Hắn có thể nói, hắn còn chưa kịp trị được không?
"Khụ khụ. Bẩm sinh như vậy, rất khó chữa trị.”
Phó Vân Hà nói thật, bất kể gien, dược tễ, có được nghiên cứu phát minh như thế nào, cũng đều cần người có một thân thể tốt, bởi vì nó chỉ có thể tăng cường, đề cao thể chất bản thân con người, chứ nó không thể giúp con người “hoan thai hoán cốt”.
Khó chữa?
Xem ra trình độ của tinh tế này rất bình thường.
Niên Sơ Đồng đỡ Phó Vân Hà đi một đoạn, nơi này gần núi lớn, có một mảnh đất trống, trước bãi đất trống có một dòng suối nhỏ, đi về phía trước, chính là khu rừng rậm không nhìn thấy biên giới kia.
"Chọn nơi này đi."
"Chúng ta…. Khụ khụ ở đây? "
“Đúng vậy." Niên Sơ Đồng buông Phó Vân Hà ra, tìm một tảng đá bằng phẳng rồi nằm xuống.
"Nghỉ ngơi sớm một chút."
Nghỉ ngơi? Nghỉ ngơi ở đâu? Nghỉ ngơi ở bên ngoài, là sợ mình chết không đủ nhanh sao?
Phó Vân Hà cũng từng ngủ trong tự nhiên như vậy, nhưng đó là khi hắn là đệ nhất chỉ huy, tinh thần lực của hắn có thể chống cự độc tố bên ngoài.
Nhưng thân thể hiện tại của hắn, nếu mà ngủ một đêm như vậy, tới nửa đêm nghẻo chắc luôn.
Anh nhìn Niên Sơ Đồng thật sự chuẩn bị đi nghỉ ngơi, cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Tôi mua một túp lều tạm thời và lồng bảo hộ.”
Niên Sơ Đồng đang nằm liền lập tức mở mắt ra, tâm tình rất vui vẻ thúc giục Phó Vân Hà.
"Tiểu Hà mau mua đi, nếu không, đợi tý nữa là anh ngủm củ tỏi luôn đấy, tôi cũng sẽ không có nhà để ở đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro