Tinh Tế Làm Ruộng: Nam Chủ Ốm Yếu Dựa Vào Tiền Gian Nan Cầu Sinh
Mở Cửa Hàng
Thất Sơ Cửu
2024-10-01 20:47:13
Nụ cười trên gương mặt của Niên Sơ Đồng trong nháy mắt hiện ra, trong lòng tính toán giá cả, một trăm tinh tệ một cân khoai tây, một cân cụ thể có bao nhiêu cô cũng không biết.
Tạm thời cho một củ khoai tây là một cân đi, dù sao tiêu tiền cũng không phải là mình.
"Một miếng hai trăm tinh tệ."
Niên Sơ Đồng rất hài lòng với cái giá này của mình, một củ khoai tây có thể cắt được năm miếng, vậy một củ tính ra được một ngàn tinh tệ rồi.
Được gấp mười lần? Mình quả nhiên rất là lương thiện, nhưng cũng phải tính toán hợp tác lâu dài một chút.
Một miếng hai trăm tinh tệ? Cho dù có ăn được, cũng không biết có thật sự hiệu quả hay không.
Nhưng so sánh với mười vạn một lọ dung dịch dinh dưỡng, Phó Vân Hà cảm thấy hiện tại giá khá là tiện nghi! Cũng quá rẻ!
Quả nhiên bị ngược thành thói quen luôn rồi.
"Được ——" Phó Vân Hà trả lời một tiếng, mở tinh võng ra chuyển một ngàn tinh tệ cho Niên Sơ Đồng.
Dù sao cũng phải ăn hết một củ là 5 miếng.
Niên Sơ Đồng nhận được tinh tệ, rất hài lòng gật gật đầu, cầm lấy một củ khoai tây, bắt đầu cắt cắt cho con dê béo.
Sau khi cắt xong, Niên Sơ Đồng cầm con dao nhỏ, đẩy năm lát khoai tây chiên nóng qua, lại cầm dao bắt đầu cắt cho mình.
Phó Vân Hà lấy ra một đôi đũa của mình, gắp một miếng khoai tây, đũa cách miệng càng ngày càng gần, nội tâm hắn càng ngày càng kích động.
Nhưng hết lần này tới lần khác trên mặt vẫn một chút biểu hiện cũng không có, bình tĩnh như nước.
Một khắc khi nhét miêng khoai tây vào trong miệng, tinh thần lực của Phó Vân Hà như mặt đất khô cạn gặp phải nước mưa đã lâu không gặp, không ngừng hấp thu năng lượng trong miếng khoai tây đó.
Thân thể ốm yếu của hắn còn chưa kịp hấp thu, liền biến mất.
Phó Vân Hà âm thầm trấn an tinh thần lực một chút, không cho nó cướp thức ăn, miếng khoai tây thứ hai rốt cục bị thân thể hấp thu.
Nếu là một phút trước, hắn cần thở năm mươi hơi mới nói được một tiếng, hoặc là có sức, thì bây giờ chỉ một lát khoai tây này đã có thể làm cho hắn chỉ cần thở bốn mươi chín ngụm rưỡi là được.
Thật sự rất hữu dụng, hắn thế nhưng gặp phải thứ có thể cải thiện dị tật bẩm sinh.
Một miếng khoai tây này, đã mua chuộc được Phó Vân Hà, hắn không đi nữa.
Tuyệt đối sẽ không đi nữa.
Niên Sơ Đồng mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tên ốm yếu ở bên cạnh này có một trận năng lượng ba động, đến cô cũng có thể cảm nhận được.
Ý anh ta là sao? Muốn động thủ à? Mình có nên xuống tay trước hay không đây.
"Lần đầu tiên tôi được ăn cái này đấy. Đây là khoai tây đúng không. "Phó Vân Hà lên tiếng giải thích một câu, bởi vì hắn cảm giác mình vừa mới cách tử vong rất gần.
"Ờ! Muối đâu? "Niên Sơ Đồng cũng không biết có tin hay không, nhưng tạm thời buông tha ý định giết chết hắn vậy.
Phó Vân Hà thở phào nhẹ nhõm, sống thật sự không dễ dàng. Hắn lấy ra muối mới mua hôm qua ra, đưa cho Niên Sơ Đồng.
Niên Sơ Đồng nhận lấy, rồi mở ra.
Rột soạt.
Các hạt muối màu vàng đậm có kích thước bằng nắp móng tay rơi xuống phiến đá, một trong số đó, rời xuống, khoai tây liền bị đập vỡ thành một cái hố.
Đây là muối?
Anh có chắc đó không phải là đá không?
Niên Sơ Đồng trong lòng ghét bỏ, nhưng vẫn cầm lấy một tảng đá hình tròn, đập nát một hạt muối ra, miễn cưỡng nhét vào ăn một miếng.
Chát, hơi đắng, ngược lại có vị mặn, nhưng hình như còn chưa đến nỗi đắng chát lắm.
Miệng thứ hai, Niên Sơ Đồng không nuốt nổi, quá khó ăn rồi.
Làm ô uế khoai tây của mình.
Một bữa sáng cứ như vậy mà kết thúc, Niên Sơ Đồng ăn khoai tây còn lại ngày hôm qua.
Niên Sơ Đồng không ăn quá no, bắt đầu tính toán chuyện kiếm tiền, vặt lông của tên ma ốm này cũng không phải là kế lâu dài, ai mà biết ngày nào đó hắn có chết hay không.
"Tiểu Hà, anh nói xem, tôi có thể làm gì để có thể kiếm tiền đây?"
Phó Vân Hà tận lực bỏ qua cách xưng hô của Niên Sơ Đồng, nghĩ đến vấn đề Niên Sơ Đồng, hắn thật không đành lòng đả kích Niên Sơ Đồng.
Tất cả chức nghiệp cơ hồ đều có liên quan đến tinh thần lực, thể lực tu luyện, nhưng Niên Sơ Đồng là Song Phế.
Anh cân nhắc một chút rồi mở miệng nói, "Nếu không. Mở một cửa hàng trên tinh võng, thế nào?”
Cái này không cần năng lực gì, chỉ cần bán đồ là được.
"Mở cửa hàng?" Niên Sơ Đồng suy nghĩ một chút, thật đúng là con đường không tồi, lương thực cô trồng luôn phải bán đi để đổi lấy tiền, tiền đổi hạt giống, hạt giống trồng xuống, trồng trọt có tài nguyên tu luyện.
Một vòng lặp hoàn hảo.
"Được! Vậy mở một cửa hàng đi. "
Tạm thời cho một củ khoai tây là một cân đi, dù sao tiêu tiền cũng không phải là mình.
"Một miếng hai trăm tinh tệ."
Niên Sơ Đồng rất hài lòng với cái giá này của mình, một củ khoai tây có thể cắt được năm miếng, vậy một củ tính ra được một ngàn tinh tệ rồi.
Được gấp mười lần? Mình quả nhiên rất là lương thiện, nhưng cũng phải tính toán hợp tác lâu dài một chút.
Một miếng hai trăm tinh tệ? Cho dù có ăn được, cũng không biết có thật sự hiệu quả hay không.
Nhưng so sánh với mười vạn một lọ dung dịch dinh dưỡng, Phó Vân Hà cảm thấy hiện tại giá khá là tiện nghi! Cũng quá rẻ!
Quả nhiên bị ngược thành thói quen luôn rồi.
"Được ——" Phó Vân Hà trả lời một tiếng, mở tinh võng ra chuyển một ngàn tinh tệ cho Niên Sơ Đồng.
Dù sao cũng phải ăn hết một củ là 5 miếng.
Niên Sơ Đồng nhận được tinh tệ, rất hài lòng gật gật đầu, cầm lấy một củ khoai tây, bắt đầu cắt cắt cho con dê béo.
Sau khi cắt xong, Niên Sơ Đồng cầm con dao nhỏ, đẩy năm lát khoai tây chiên nóng qua, lại cầm dao bắt đầu cắt cho mình.
Phó Vân Hà lấy ra một đôi đũa của mình, gắp một miếng khoai tây, đũa cách miệng càng ngày càng gần, nội tâm hắn càng ngày càng kích động.
Nhưng hết lần này tới lần khác trên mặt vẫn một chút biểu hiện cũng không có, bình tĩnh như nước.
Một khắc khi nhét miêng khoai tây vào trong miệng, tinh thần lực của Phó Vân Hà như mặt đất khô cạn gặp phải nước mưa đã lâu không gặp, không ngừng hấp thu năng lượng trong miếng khoai tây đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thân thể ốm yếu của hắn còn chưa kịp hấp thu, liền biến mất.
Phó Vân Hà âm thầm trấn an tinh thần lực một chút, không cho nó cướp thức ăn, miếng khoai tây thứ hai rốt cục bị thân thể hấp thu.
Nếu là một phút trước, hắn cần thở năm mươi hơi mới nói được một tiếng, hoặc là có sức, thì bây giờ chỉ một lát khoai tây này đã có thể làm cho hắn chỉ cần thở bốn mươi chín ngụm rưỡi là được.
Thật sự rất hữu dụng, hắn thế nhưng gặp phải thứ có thể cải thiện dị tật bẩm sinh.
Một miếng khoai tây này, đã mua chuộc được Phó Vân Hà, hắn không đi nữa.
Tuyệt đối sẽ không đi nữa.
Niên Sơ Đồng mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tên ốm yếu ở bên cạnh này có một trận năng lượng ba động, đến cô cũng có thể cảm nhận được.
Ý anh ta là sao? Muốn động thủ à? Mình có nên xuống tay trước hay không đây.
"Lần đầu tiên tôi được ăn cái này đấy. Đây là khoai tây đúng không. "Phó Vân Hà lên tiếng giải thích một câu, bởi vì hắn cảm giác mình vừa mới cách tử vong rất gần.
"Ờ! Muối đâu? "Niên Sơ Đồng cũng không biết có tin hay không, nhưng tạm thời buông tha ý định giết chết hắn vậy.
Phó Vân Hà thở phào nhẹ nhõm, sống thật sự không dễ dàng. Hắn lấy ra muối mới mua hôm qua ra, đưa cho Niên Sơ Đồng.
Niên Sơ Đồng nhận lấy, rồi mở ra.
Rột soạt.
Các hạt muối màu vàng đậm có kích thước bằng nắp móng tay rơi xuống phiến đá, một trong số đó, rời xuống, khoai tây liền bị đập vỡ thành một cái hố.
Đây là muối?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh có chắc đó không phải là đá không?
Niên Sơ Đồng trong lòng ghét bỏ, nhưng vẫn cầm lấy một tảng đá hình tròn, đập nát một hạt muối ra, miễn cưỡng nhét vào ăn một miếng.
Chát, hơi đắng, ngược lại có vị mặn, nhưng hình như còn chưa đến nỗi đắng chát lắm.
Miệng thứ hai, Niên Sơ Đồng không nuốt nổi, quá khó ăn rồi.
Làm ô uế khoai tây của mình.
Một bữa sáng cứ như vậy mà kết thúc, Niên Sơ Đồng ăn khoai tây còn lại ngày hôm qua.
Niên Sơ Đồng không ăn quá no, bắt đầu tính toán chuyện kiếm tiền, vặt lông của tên ma ốm này cũng không phải là kế lâu dài, ai mà biết ngày nào đó hắn có chết hay không.
"Tiểu Hà, anh nói xem, tôi có thể làm gì để có thể kiếm tiền đây?"
Phó Vân Hà tận lực bỏ qua cách xưng hô của Niên Sơ Đồng, nghĩ đến vấn đề Niên Sơ Đồng, hắn thật không đành lòng đả kích Niên Sơ Đồng.
Tất cả chức nghiệp cơ hồ đều có liên quan đến tinh thần lực, thể lực tu luyện, nhưng Niên Sơ Đồng là Song Phế.
Anh cân nhắc một chút rồi mở miệng nói, "Nếu không. Mở một cửa hàng trên tinh võng, thế nào?”
Cái này không cần năng lực gì, chỉ cần bán đồ là được.
"Mở cửa hàng?" Niên Sơ Đồng suy nghĩ một chút, thật đúng là con đường không tồi, lương thực cô trồng luôn phải bán đi để đổi lấy tiền, tiền đổi hạt giống, hạt giống trồng xuống, trồng trọt có tài nguyên tu luyện.
Một vòng lặp hoàn hảo.
"Được! Vậy mở một cửa hàng đi. "
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro