Tinh Tế Làm Ruộng: Nam Chủ Ốm Yếu Dựa Vào Tiền Gian Nan Cầu Sinh
Năm Tháng Tĩnh...
Thất Sơ Cửu
2024-10-01 20:47:13
Phó Vân Hà hai tay đút túi, ngón tay nắm chặt quần trong túi quần.
Hắn chột dạ ngẩng đầu ưỡn ngực, vừa định đi, lại dừng lại.
Cảm giác có chút hơi sai sai, hắn lại sửa sang lại trạng thái của mình một chút, sau khi không khác gì bình thường, mới đi về phía nhà gỗ nhỏ.
"Tiểu Hà!"
Một câu Tiểu Hà, làm cho trái tim của Phó Vân Hà sợ tới mức run rẩy theo, đây quả thực, so với đại chiến với trùng tộc, còn đáng sợ hơn.
Truyện được đăng tại…"Làm gì?"... d truyen chấm com
"Rửa chén." Niên Sơ Đồng nằm sấp trên cửa sổ, một đầu thò đầu ra, nhìn Phó Vân Hà từ trên xuống dưới, khóe môi nhếch lên, ánh mắt xem kịch quá rõ ràng.
Phó Vân Hà trong nháy mắt có cảm giác bị lột sạch quần áo, hắn cười gạo nói: "Tôi đi. Đi là được chứ gì."
"Đi đi!"
Niên Sơ Đồng nhướng mày cười, đóng cửa sổ lại.
"Ai" Phó Vân Hà dứt khoát lấy tay mình ra, quang minh chính đại xách quần, còn giả vờ giả vịt cái gì nữa!
Cũng may Niên Sơ Đồng cũng không quá nói rõ, xem như giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng của hắn.
Đáng tiếc hắn bỏ sót Ngõa Lịch.
"Tiểu Hà, nút quần của bạn, bị bung rồi này, Ngõa Lịch tìm về cho bạn nhé."
"Tộc Cơ Giới chúng tôi thích nhất chính là vui vẻ giúp đỡ người khác."
Phó Vân Hà ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Ngõa Lịch, tiếp nhận nút trong tay hắn, ha ha hai tiếng.
Ngõa Lịch không đồng ý đuổi theo phía sau nói một câu: "Tiểu Hà, bạn còn chưa cảm ơn Ngõa Lịch."
Phó Vân Hà dừng bước, nghiến răng nghiến lợi nói một câu: "Tao cảm ơn cả nhà mày. "
"Bạn quá khách khí rồi, Ngõa Lịch đại biểu cho cả nhà cám ơn bạn."
"Ha ha ha ha ha ha!"
Ngõa Lịch nghiêm túc trả lời, Niên Sơ Đồng đột nhiên cười to, làm cho Phó Vân Hà nghe không nổi nữa.
Trở về nhà, thay quần.
Lần này hắn sẽ dùng thắt lưng! Thắt lưng!
Phó Vân Hà thay quần xong, bi thương lại đi rửa bát đũa, sau khi xong việc trở về nhà gỗ, tiếp tục lên tinh võng kiếm tiền, học cách livestream.
Hắn hoàn toàn nghe lời, nghe sắp xếp của Niên Sơ Đồng.
Một đêm trôi qua, lại một ngày mới đến.
Niên Sơ Đồng dậy rất sớm, hoặc nên nói cô hoàn toàn không cần ngủ, mỗi một đêm đều dùng tu luyện để thay thế.
Quả thật như Phó Vân Hà nghĩ, Niên Sơ Đồng biết hắn có chút mưu tính, nhưng thực lực cường đại, là sức mạnh của cô.
Về phần âm mưu quỷ kế, Niên Sơ Đồng cũng không quá am hiểu, nếu đánh nhau, vậy cô sẽ dùng độc, thống khoái dùng một chút.
Hơn nữa hiện tại cô, đối với khai hoang còn rất có hứng thú.
Loại cảm giác thu hoạch từ không có gì này, làm cho tâm tình của cô rất chi là sung sướng.
Sáng sớm, Niên Sơ Đồng đã làm xong hàng rào ở bên ngoài, lại đem ba tảng đá vào trong phòng bếp, ở giữa trống rỗng, đem nồi chén chảo ra, bỏ vào trước.
Niên Sơ Đồng nhìn đồ dùng nhà bếp đầy, sau đó cô sửa lại một chút, làm nắp đậy cho phòng bếp, trên cơ bản nhìn cũng ổn ổn rồi.
Ngay khi cô khiêng mấy cây gỗ to trở về, Phó Vân Hà cũng đi ra khỏi nhà gỗ nhỏ.
Ánh nắng ban mai xuyên thấu qua hàng rào vây xong, chiếu vào trong sân, rải lên sáu cánh đồng đang chỉnh tề.
Giữa núi rừng, ánh nắng ban mai lấp lánh, thời gian rất áp, năm tháng rất yên tĩnh.
Bằng cách nào đó, trái tim của anh lại có một loại cảm giác rất ổn định.
Kiếp trước Phó Vân Hà là một cô nhi trên hành tinh rác, sau khi hắn rời khỏi hành tinh rác, liền một mực ở trên chiến trường phấn đấu, mỗi ngày đều là chiến đấu, tu luyện, không hề có cuộc sống khác.
Giờ khắc này hắn lại có chút thích mảnh đất yên tĩnh trước mắt này.
"Tiểu Hà, chào buổi sáng!"
Phó Vân Hà nhìn về phía am thanh phát ra, Niên Sơ Đồng hai bả vai, mỗi bả vai phía trên đều khiêng một cây gỗ to.
"Chào." Phó Vân Hà đi về phía trước vài bước, chủ động hỏi: "Làm gì vậy?"
Niên Sơ Đồng vác gỗ đi đến chỗ bếp, đầu cũng không ngẩng lên nói: "Chống một chút, đặt mái nhà."
Cô cầm dao của mình, chặt như thái dưa hấu thái rau, mấy cây gỗ bị cưa thành, chiều dài ngắn khác nhau.
Lại dễ dàng cầm lấy một cây, hướng về phía hai tảng đá, để lại chỗ trống, dùng sức cắm xuống phía dưới.
Gỗ đi vào sâu hơn nửa mét, dùng máy móc làm gì, đều có thể tiết kiệm được.
Phó Vân Hà cảm thán, sức lực này, thật sự là một bí ẩn chưa được khám phá ra.
Nếu cô ấy tát mình một cái, mình phỏng chừng đều biết thành thịt vụn mất.
"Tiểu Hà, khoai tây đặt ở đây, anh làm thử đi." Niên Sơ Đồng đặt khoai tây lên đá bóng loáng, muốn nấu ăn, đều có thể dùng được.
"Có vấn đề gì không?"
Phó Vân Hà lập tức lắc đầu trả lời: "Không thành vấn đề. "
Đầu anh không cứng như đá, rất mềm, như khoai tây nấu chín vậy! Nào dám có vấn đề gì chứ.
(Chương này kết thúc)
Hắn chột dạ ngẩng đầu ưỡn ngực, vừa định đi, lại dừng lại.
Cảm giác có chút hơi sai sai, hắn lại sửa sang lại trạng thái của mình một chút, sau khi không khác gì bình thường, mới đi về phía nhà gỗ nhỏ.
"Tiểu Hà!"
Một câu Tiểu Hà, làm cho trái tim của Phó Vân Hà sợ tới mức run rẩy theo, đây quả thực, so với đại chiến với trùng tộc, còn đáng sợ hơn.
Truyện được đăng tại…"Làm gì?"... d truyen chấm com
"Rửa chén." Niên Sơ Đồng nằm sấp trên cửa sổ, một đầu thò đầu ra, nhìn Phó Vân Hà từ trên xuống dưới, khóe môi nhếch lên, ánh mắt xem kịch quá rõ ràng.
Phó Vân Hà trong nháy mắt có cảm giác bị lột sạch quần áo, hắn cười gạo nói: "Tôi đi. Đi là được chứ gì."
"Đi đi!"
Niên Sơ Đồng nhướng mày cười, đóng cửa sổ lại.
"Ai" Phó Vân Hà dứt khoát lấy tay mình ra, quang minh chính đại xách quần, còn giả vờ giả vịt cái gì nữa!
Cũng may Niên Sơ Đồng cũng không quá nói rõ, xem như giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng của hắn.
Đáng tiếc hắn bỏ sót Ngõa Lịch.
"Tiểu Hà, nút quần của bạn, bị bung rồi này, Ngõa Lịch tìm về cho bạn nhé."
"Tộc Cơ Giới chúng tôi thích nhất chính là vui vẻ giúp đỡ người khác."
Phó Vân Hà ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Ngõa Lịch, tiếp nhận nút trong tay hắn, ha ha hai tiếng.
Ngõa Lịch không đồng ý đuổi theo phía sau nói một câu: "Tiểu Hà, bạn còn chưa cảm ơn Ngõa Lịch."
Phó Vân Hà dừng bước, nghiến răng nghiến lợi nói một câu: "Tao cảm ơn cả nhà mày. "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bạn quá khách khí rồi, Ngõa Lịch đại biểu cho cả nhà cám ơn bạn."
"Ha ha ha ha ha ha!"
Ngõa Lịch nghiêm túc trả lời, Niên Sơ Đồng đột nhiên cười to, làm cho Phó Vân Hà nghe không nổi nữa.
Trở về nhà, thay quần.
Lần này hắn sẽ dùng thắt lưng! Thắt lưng!
Phó Vân Hà thay quần xong, bi thương lại đi rửa bát đũa, sau khi xong việc trở về nhà gỗ, tiếp tục lên tinh võng kiếm tiền, học cách livestream.
Hắn hoàn toàn nghe lời, nghe sắp xếp của Niên Sơ Đồng.
Một đêm trôi qua, lại một ngày mới đến.
Niên Sơ Đồng dậy rất sớm, hoặc nên nói cô hoàn toàn không cần ngủ, mỗi một đêm đều dùng tu luyện để thay thế.
Quả thật như Phó Vân Hà nghĩ, Niên Sơ Đồng biết hắn có chút mưu tính, nhưng thực lực cường đại, là sức mạnh của cô.
Về phần âm mưu quỷ kế, Niên Sơ Đồng cũng không quá am hiểu, nếu đánh nhau, vậy cô sẽ dùng độc, thống khoái dùng một chút.
Hơn nữa hiện tại cô, đối với khai hoang còn rất có hứng thú.
Loại cảm giác thu hoạch từ không có gì này, làm cho tâm tình của cô rất chi là sung sướng.
Sáng sớm, Niên Sơ Đồng đã làm xong hàng rào ở bên ngoài, lại đem ba tảng đá vào trong phòng bếp, ở giữa trống rỗng, đem nồi chén chảo ra, bỏ vào trước.
Niên Sơ Đồng nhìn đồ dùng nhà bếp đầy, sau đó cô sửa lại một chút, làm nắp đậy cho phòng bếp, trên cơ bản nhìn cũng ổn ổn rồi.
Ngay khi cô khiêng mấy cây gỗ to trở về, Phó Vân Hà cũng đi ra khỏi nhà gỗ nhỏ.
Ánh nắng ban mai xuyên thấu qua hàng rào vây xong, chiếu vào trong sân, rải lên sáu cánh đồng đang chỉnh tề.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giữa núi rừng, ánh nắng ban mai lấp lánh, thời gian rất áp, năm tháng rất yên tĩnh.
Bằng cách nào đó, trái tim của anh lại có một loại cảm giác rất ổn định.
Kiếp trước Phó Vân Hà là một cô nhi trên hành tinh rác, sau khi hắn rời khỏi hành tinh rác, liền một mực ở trên chiến trường phấn đấu, mỗi ngày đều là chiến đấu, tu luyện, không hề có cuộc sống khác.
Giờ khắc này hắn lại có chút thích mảnh đất yên tĩnh trước mắt này.
"Tiểu Hà, chào buổi sáng!"
Phó Vân Hà nhìn về phía am thanh phát ra, Niên Sơ Đồng hai bả vai, mỗi bả vai phía trên đều khiêng một cây gỗ to.
"Chào." Phó Vân Hà đi về phía trước vài bước, chủ động hỏi: "Làm gì vậy?"
Niên Sơ Đồng vác gỗ đi đến chỗ bếp, đầu cũng không ngẩng lên nói: "Chống một chút, đặt mái nhà."
Cô cầm dao của mình, chặt như thái dưa hấu thái rau, mấy cây gỗ bị cưa thành, chiều dài ngắn khác nhau.
Lại dễ dàng cầm lấy một cây, hướng về phía hai tảng đá, để lại chỗ trống, dùng sức cắm xuống phía dưới.
Gỗ đi vào sâu hơn nửa mét, dùng máy móc làm gì, đều có thể tiết kiệm được.
Phó Vân Hà cảm thán, sức lực này, thật sự là một bí ẩn chưa được khám phá ra.
Nếu cô ấy tát mình một cái, mình phỏng chừng đều biết thành thịt vụn mất.
"Tiểu Hà, khoai tây đặt ở đây, anh làm thử đi." Niên Sơ Đồng đặt khoai tây lên đá bóng loáng, muốn nấu ăn, đều có thể dùng được.
"Có vấn đề gì không?"
Phó Vân Hà lập tức lắc đầu trả lời: "Không thành vấn đề. "
Đầu anh không cứng như đá, rất mềm, như khoai tây nấu chín vậy! Nào dám có vấn đề gì chứ.
(Chương này kết thúc)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro