[Tinh Tế] Vườn Thú Số Một Ở Tinh Tế

Cô Nàng Này Là...

2025-01-03 23:43:09

Nói xong Mộc Linh cúi đầu tìm kiếm trong hộp thuốc, rất nhanh đã tìm thấy máy cạo lông và bấm móng tay ở tầng dưới cùng, cô vẫy tay: "Kỳ Lân lại đây nào, chúng ta cắt móng tay trước rồi hãy ăn cơm."

Đồng thời, Mộc Linh nói với người xem: "Bây giờ Kỳ Lân hơi đói rồi, nhưng cũng không cần gấp gáp, móng vuốt bị cuộn tròn như vậy, khi đi lại nó sẽ cảm thấy khó chịu."

Con hổ quay đầu liếc nhìn Mộc Linh, liếm miệng, lười biếng đi đến bên cạnh cô, tùy ý nằm xuống.

Mộc Linh tiến lại gần, nắm lấy chân trước bên phải của nó, sờ độ dài của móng vuốt...

Con hổ cảm thấy khó chịu há miệng cắn vào tay cô, muốn cắn tay cô ra.

Mộc Linh đẩy hàm răng trắng nhọn của nó ra, nghiêm túc nói: "Đừng quậy, cẩn thận lát nữa chị cắt trúng râu của em đấy."

"Cạch!" Nói xong cô cắt đi một đoạn móng.

Kỳ Lân: "..."

"Gừ!" Con hổ đột nhiên ý thức được có gì đó không ổn, nó lập tức vùng vẫy, rụt móng vuốt lại, gầm gừ vào mặt Mộc Linh! Như đang hỏi chị đang làm gì vậy!

Mộc Linh không để tâm, giọng điệu còn rất qua loa: "Được rồi, được rồi, biết rồi, chị hư quá, chị không tốt..."

"Cạch!" Đoạn móng thứ hai đã bị cắt bỏ.

"Gừ!" Con hổ lại gầm lên! Lần này nó thực sự tức giận rồi!

Mộc Linh không chớp mắt, tiếp tục dỗ dành: "Đúng, đúng, đúng, chị đáng ghét, chị ép Kỳ Lân cắt móng tay, là chị xấu, Kỳ Lân không chơi với chị nữa..."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Cạch!" Đoạn móng thứ ba cũng đã bị cắt bỏ.

Kỳ Lân: "..."

Kỳ Lân chết lặng, một bên móng vuốt đã không còn hy vọng, nó vội vàng giấu bàn chân còn lại vào trong bộ lông ngực của mình, sau đó ngã người đè nửa người lên người Mộc Linh, định dùng trọng lượng để đè tay Mộc Linh, không cho cô cắt nữa!

Nhưng trong ống kính, hành động nhõng nhẽo này của nó lại trông giống như con hổ chủ động làm nũng với cô gái.

"Cạch! Cạch!" Còn Mộc Linh thì giống như cỗ máy cắt móng tay vô tri vô giác, trực tiếp cắt bỏ đoạn móng thứ tư, thứ năm, sau đó luồn tay vào trong bộ lông ngực của Kỳ Lân, lôi bàn chân còn lại của nó ra, tiếp tục cạch cạch cạch cắt.

Kỳ Lân: "..."

Kỳ Lân nằm bẹp dí trên tấm nệm, ủ rũ như một miếng bánh hổ.

Mộc Linh không nhịn được, cúi xuống hôn chụt một cái lên trán đầy lông của con hổ, sau đó vừa vuốt ve bộ lông của nó vừa dỗ dành: "Chị chỉ cắt một chút xíu thôi, chỉ cắt phần bị mọc ngược vào trong thôi, móng vuốt là vũ khí của em, chị sẽ không cắt ngắn đâu, ngoan nào Kỳ Lân, Kỳ Lân nhà chúng ta giỏi lắm, bé hổ con nào dám cắt móng tay đều là bé hổ con dũng cảm nhất, chị thưởng cho em ăn đồ hộp được không, ăn hai hộp luôn! Không chia cho chị hộp nào hết!"

Con hổ vẫn còn hờn dỗi, nhưng bên tai cứ có người nói chuyện, nó cảm thấy ngứa ngáy, lắc tai dụi đầu vào cằm Mộc Linh.

Mộc Linh lại hôn nó một cái: "Kỳ Lân không nói gì tức là đồng ý rồi nhé, vậy chúng ta cắt móng chân sau nào."

Lúc cắt móng chân sau, Kỳ Lân đã hoàn toàn từ bỏ chống cự, Mộc Linh cắt rất nhanh, sau khi cắt xong, cô cũng không mài tròn móng cho Kỳ Lân, thông thường chỉ có thú cưng nuôi trong nhà mới cần mài tròn móng, dã thú thì không cần, móng vuốt của dã thú càng sắc bén càng tốt.

Sau khi cắt móng xong, cơm bên ngoài cũng được mang đến.

Mộc Linh không quay ống kính ra ngoài để quay Ngụy Ly, cô để ống kính tiếp tục quay Kỳ Lân, còn mình thì đi qua nhận lấy bát thức ăn, cười híp mắt gọi: "Kỳ Lân, ăn cơm nào."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Tinh Tế] Vườn Thú Số Một Ở Tinh Tế

Số ký tự: 0