[Tinh Tế] Vườn Thú Số Một Ở Tinh Tế
Đừng Có Đổ Oan...
2025-01-03 23:43:09
Cục trưởng im lặng mười mấy giây, cuối cùng cũng hoàn hồn, tìm lại được giọng nói của mình, ông ấy khàn giọng hỏi: "Kỳ, Kỳ Lân, không cắn cô sao?"
"Hả?" Mộc Linh hơi ngớ người: "Kỳ Lân... không cắn người đâu, nó là một bé hổ con rất hiền lành, chỉ là thỉnh thoảng hơi nóng tính một chút..."
Mộc Linh vừa nói, vừa dùng một tay đẩy người con hổ, tay kia cố gắng kéo ống quần, nghiến răng nghiến lợi nói: "Kỳ Lân, em dẫm lên chị rồi!"
Kỳ Lân liếc nhìn ống kính, sau đó lại liếc nhìn Mộc Linh, cúi đầu tiếp tục ăn.
"Em cố ý đúng không?"
Kỳ Lân vẫn tiếp tục ăn.
"Kỳ Lân!"
Mộc Linh tức giận!
"Được, được lắm, chị trị em rồi, không nhấc chân thì em cũng đừng hòng ăn cơm nữa!"
Mộc Linh đưa tay giật lấy bát thức ăn từ miệng con hổ.
Các nhân viên và Cục trưởng Cục Lâm nghiệp: "!"
A a a a a cô đang làm cái quái gì vậy!
Cướp thức ăn với hổ chính là khiêu khích, là tuyên chiến đấy!
Cô sẽ bị con hổ xé xác đấy a a a a a!
Quả nhiên, con hổ khó chịu gầm lên một tiếng: "Gừ!"
Hai tay Mộc Linh bê bát thức ăn, úp lên đầu, không cho Kỳ Lân ăn nữa!
Kỳ Lân nhìn bát thức ăn, liếm miệng, không ăn nữa.
Nó co người lại, ngồi phịch xuống, cái mông to đè lên mu bàn chân Mộc Linh.
Lần này thì hay rồi, đừng nói là ống quần, cả chân của Mộc Linh cũng bị nó khóa chặt!
Mộc Linh: "..."
Mộc Linh đặt bát thức ăn xuống, nhào tới ôm lấy cổ con hổ: "Chi liều với em! Đồ keo kiệt, đồ xấu xa! Không phải chỉ đè lên đuôi em một lúc thôi sao? Em nhất định phải đè lại chị mới vừa lòng phải không! Có phải hay không!"
Mộc Linh vừa gào thét vừa xoa xoa, chà xát loạn xạ trên đầu con hổ, Kỳ Lân bị cô sờ đến khó chịu, há to miệng, muốn cắn vào bàn tay đang nghịch ngợm của Mộc Linh, cắn một lúc, Mộc Linh bị liếm đầy nước miếng, cô mệt mỏi, đành nằm im, mặc kệ Kỳ Lân cắn.
Kỳ Lân cũng không thật sự cắn, nó không hề dùng sức, thấy Mộc Linh không động đậy nữa, nó cũng không muốn cắn nữa, dùng mũi húc cánh tay cô ra, sau đó dịch mông, đứng dậy, đi đến bên cạnh uống nước.
Chân Mộc Linh cuối cùng cũng được giải thoát, cô xoa xoa ống quần, lau sạch nước miếng, sau đó nói với Kỳ Lân: "Ăn nhanh đi, phải ăn hết đấy, lát nữa chị quay lại kiểm tra!"
Nói xong, Mộc Linh bước ra khỏi lồng sắt, đóng cửa lại, vừa đi ra ngoài vừa xin lỗi: "Xin lỗi lãnh đạo, tôi sẽ đến văn phòng ngay bây giờ, nhưng tôi vẫn tin rằng, nhân viên cũ của vườn thú chúng tôi sẽ không làm ra chuyện ngược đãi động vật, mong các vị điều tra rõ ràng, trả lại trong sạch cho họ."
Cục trưởng: "..."
Cục trưởng im lặng vài giây, sau đó chậm rãi nói: "Đừng có đổ oan cho nhân viên của cô..."
Bước chân Mộc Linh đang leo cầu thang khựng lại: "Hả?"
Cục trưởng hít sâu một hơi: "Người gây chuyện rõ ràng là cô! Mau cầm hồ sơ của Kỳ Lân đến Cục Lâm nghiệp báo cáo cho tôi! Lập tức!"
Mộc Linh: "..."
Cục Lâm nghiệp là cơ quan cấp trên của vườn thú, Cục trưởng Cục Lâm nghiệp đã lên tiếng, Mộc Linh nào dám chần chừ, vội vàng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất phát.
Trước khi đi, cô dùng bộ đàm liên lạc với Ngụy Ly, nhưng người trả lời lại là Hạng Biệt.
Nghe nói cô muốn đến Cục Lâm nghiệp, Hạng Biệt hỏi: "Cô có biết đường không?"
Mộc Linh thoải mái đáp: "Không cần tôi tự đi, có người đến đón."
Hạng Biệt tưởng rằng cô đã gọi xe, ừ một tiếng, nhắc nhở: "Cẩn thận trên đường."
Mộc Linh cười ha ha: "Được rồi, tôi chỉ báo cho mọi người một tiếng, sợ mọi người ra ngoài không thấy tôi..."
"Hả?" Mộc Linh hơi ngớ người: "Kỳ Lân... không cắn người đâu, nó là một bé hổ con rất hiền lành, chỉ là thỉnh thoảng hơi nóng tính một chút..."
Mộc Linh vừa nói, vừa dùng một tay đẩy người con hổ, tay kia cố gắng kéo ống quần, nghiến răng nghiến lợi nói: "Kỳ Lân, em dẫm lên chị rồi!"
Kỳ Lân liếc nhìn ống kính, sau đó lại liếc nhìn Mộc Linh, cúi đầu tiếp tục ăn.
"Em cố ý đúng không?"
Kỳ Lân vẫn tiếp tục ăn.
"Kỳ Lân!"
Mộc Linh tức giận!
"Được, được lắm, chị trị em rồi, không nhấc chân thì em cũng đừng hòng ăn cơm nữa!"
Mộc Linh đưa tay giật lấy bát thức ăn từ miệng con hổ.
Các nhân viên và Cục trưởng Cục Lâm nghiệp: "!"
A a a a a cô đang làm cái quái gì vậy!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cướp thức ăn với hổ chính là khiêu khích, là tuyên chiến đấy!
Cô sẽ bị con hổ xé xác đấy a a a a a!
Quả nhiên, con hổ khó chịu gầm lên một tiếng: "Gừ!"
Hai tay Mộc Linh bê bát thức ăn, úp lên đầu, không cho Kỳ Lân ăn nữa!
Kỳ Lân nhìn bát thức ăn, liếm miệng, không ăn nữa.
Nó co người lại, ngồi phịch xuống, cái mông to đè lên mu bàn chân Mộc Linh.
Lần này thì hay rồi, đừng nói là ống quần, cả chân của Mộc Linh cũng bị nó khóa chặt!
Mộc Linh: "..."
Mộc Linh đặt bát thức ăn xuống, nhào tới ôm lấy cổ con hổ: "Chi liều với em! Đồ keo kiệt, đồ xấu xa! Không phải chỉ đè lên đuôi em một lúc thôi sao? Em nhất định phải đè lại chị mới vừa lòng phải không! Có phải hay không!"
Mộc Linh vừa gào thét vừa xoa xoa, chà xát loạn xạ trên đầu con hổ, Kỳ Lân bị cô sờ đến khó chịu, há to miệng, muốn cắn vào bàn tay đang nghịch ngợm của Mộc Linh, cắn một lúc, Mộc Linh bị liếm đầy nước miếng, cô mệt mỏi, đành nằm im, mặc kệ Kỳ Lân cắn.
Kỳ Lân cũng không thật sự cắn, nó không hề dùng sức, thấy Mộc Linh không động đậy nữa, nó cũng không muốn cắn nữa, dùng mũi húc cánh tay cô ra, sau đó dịch mông, đứng dậy, đi đến bên cạnh uống nước.
Chân Mộc Linh cuối cùng cũng được giải thoát, cô xoa xoa ống quần, lau sạch nước miếng, sau đó nói với Kỳ Lân: "Ăn nhanh đi, phải ăn hết đấy, lát nữa chị quay lại kiểm tra!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, Mộc Linh bước ra khỏi lồng sắt, đóng cửa lại, vừa đi ra ngoài vừa xin lỗi: "Xin lỗi lãnh đạo, tôi sẽ đến văn phòng ngay bây giờ, nhưng tôi vẫn tin rằng, nhân viên cũ của vườn thú chúng tôi sẽ không làm ra chuyện ngược đãi động vật, mong các vị điều tra rõ ràng, trả lại trong sạch cho họ."
Cục trưởng: "..."
Cục trưởng im lặng vài giây, sau đó chậm rãi nói: "Đừng có đổ oan cho nhân viên của cô..."
Bước chân Mộc Linh đang leo cầu thang khựng lại: "Hả?"
Cục trưởng hít sâu một hơi: "Người gây chuyện rõ ràng là cô! Mau cầm hồ sơ của Kỳ Lân đến Cục Lâm nghiệp báo cáo cho tôi! Lập tức!"
Mộc Linh: "..."
Cục Lâm nghiệp là cơ quan cấp trên của vườn thú, Cục trưởng Cục Lâm nghiệp đã lên tiếng, Mộc Linh nào dám chần chừ, vội vàng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất phát.
Trước khi đi, cô dùng bộ đàm liên lạc với Ngụy Ly, nhưng người trả lời lại là Hạng Biệt.
Nghe nói cô muốn đến Cục Lâm nghiệp, Hạng Biệt hỏi: "Cô có biết đường không?"
Mộc Linh thoải mái đáp: "Không cần tôi tự đi, có người đến đón."
Hạng Biệt tưởng rằng cô đã gọi xe, ừ một tiếng, nhắc nhở: "Cẩn thận trên đường."
Mộc Linh cười ha ha: "Được rồi, tôi chỉ báo cho mọi người một tiếng, sợ mọi người ra ngoài không thấy tôi..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro