[Tinh Tế] Vườn Thú Số Một Ở Tinh Tế
Tôi Cố Tình Chọ...
2025-01-03 23:43:09
Nghĩ đến số tiền tiết kiệm ít ỏi của mình, Mộc Linh ép bản thân phải phấn chấn lên, phải nhanh chóng nghĩ cách giải quyết!
Đầu tiên, sau khi tuyển nhân viên xong cũng không phải là trả lương ngay lập tức, tiền lương đều được trả vào cuối tháng, vào làm việc vào giữa tháng 9, đến cuối tháng 9 chắc chắn có thể kiếm đủ tiền lương cho nhân viên rồi.
Thứ hai, đồ đạc trong siêu thị và khu vực đồ ăn nhanh không nhất thiết phải mua luôn, có thể đặt hàng trước, đến cuối tháng thanh toán sau.
Nhà máy không cho nợ?
Không, không, phải xem cách nói chuyện, chỉ cần vườn thú của cô có uy tín, có khách hàng, có người bảo lãnh, thì có thể nợ được.
Tuy rằng Mộc Linh có quyền sở hữu vườn thú, nhưng trước khi kinh doanh đủ ba năm, cô không có quyền bán vườn thú, cho nên cô không thể dùng vườn thú để vay tiền ngân hàng, nhưng cô có thể dùng vườn thú để thương lượng với nhà máy, chỉ là cách nói chuyện thế nào thôi.
Trong lòng nhanh chóng tính toán xem làm thế nào để không mất một xu nào mà vẫn có thể kinh doanh được, suy nghĩ càng lúc càng rõ ràng, nét mặt Mộc Linh dần dần giãn ra, trên mặt từ từ lộ ra nụ cười gian xảo của một tên gian thương.
Ngụy Ly nhìn thấy nụ cười đáng sợ của Viên Trưởng, da đầu tê rần, nổi hết da gà.
"Zizizi, zizizi..." Đúng lúc này, chiếc bộ đàm đặt trên bàn của Ngụy Ly đột nhiên vang lên.
Ngụy Ly cầm lên ấn một cái, đầu dây bên kia lập tức truyền đến một trận ồn ào, sau đó là một giọng nam có chút quen thuộc: "Alo, alo, alo! Có ai không? Có ai nghe thấy không?"
Ngụy Ly ngẩn người, đây hình như là giọng của anh Chu - người lắp đặt lưới bảo hộ.
Ngụy Ly lập tức đáp lại: "Anh Chu phải không? Có tôi, có chuyện gì vậy?"
Anh Chu nói rất nhanh: "Chúng tôi gặp phải hai con sói! Cậu Hạng của vườn thú các người đã dẫn con sói mẹ đi rồi, cậu ấy bảo tôi gọi bộ đàm cho các người, bảo cô Viên Trưởng mang theo hộp thuốc đến đây, ở đây có một con sói con sắp chết rồi."
Ngụy Ly, Mộc Linh: "!!!"
Mộc Linh lập tức ghé sát vào hỏi: "Anh Hạng không sao chứ?"
Đầu dây bên kia đáp: "Không biết nữa, cậu ấy vẫn chưa quay lại, chúng tôi đang ở phía Tây Nam khu vực bên trong, chính là chỗ cột trụ thứ ba của lưới bảo hộ B-9, hai người mau đến đây đi, con sói con này hiện tại vẫn còn bị mắc kẹt trên cành cây..."
Mắc kẹt trên cành cây!
Chắc là nặng lắm!
Ngụy Ly và Mộc Linh không dám chậm trễ, một người đi lấy hộp thuốc, một người đi lấy súng bắn thuốc mê, hai phút sau, hai người tập hợp ở dưới lầu, nhanh chóng lên xe địa hình.
Hôm qua ngồi xe địa hình, Mộc Linh còn có cảm giác óc sắp văng ra ngoài, nhưng hôm nay, cô đã có thể dựa vào ý chí để vượt qua!
Quả nhiên, tiềm lực của con người là vô hạn!
Ngụy Ly rất thông thuộc đường núi, trên đường đi, thấy Mộc Linh vẫn còn sung sức, anh ta bèn không đi đường lớn bằng phẳng nữa, mà chuyên đi đường nhỏ, đường tắt.
Hiệu quả của việc đi đường nhỏ chính là nhanh, thêm vào đó, tiếng xe và đèn pha trên đường đi quá lớn, động vật trong núi đều chủ động tránh đường, chưa đầy hai tiếng đồng hồ, bọn họ đã đến được nơi mà anh Chu nói.
Mấy người thợ lắp đặt lưới bảo hộ sợ bầy sói quay lại, đều trèo lên cây để lánh nạn, thấy xe đến, anh Chu - người có thân thủ nhanh nhẹn nhất mới nhảy xuống, chỉ vào sườn núi cách đó không xa, nói với Ngụy Ly và Mộc Linh: "Con sói con kia lúc nãy còn kêu, nhưng mười lăm phút trước đã không còn tiếng động gì nữa, chắc là chết rồi..."
Đầu tiên, sau khi tuyển nhân viên xong cũng không phải là trả lương ngay lập tức, tiền lương đều được trả vào cuối tháng, vào làm việc vào giữa tháng 9, đến cuối tháng 9 chắc chắn có thể kiếm đủ tiền lương cho nhân viên rồi.
Thứ hai, đồ đạc trong siêu thị và khu vực đồ ăn nhanh không nhất thiết phải mua luôn, có thể đặt hàng trước, đến cuối tháng thanh toán sau.
Nhà máy không cho nợ?
Không, không, phải xem cách nói chuyện, chỉ cần vườn thú của cô có uy tín, có khách hàng, có người bảo lãnh, thì có thể nợ được.
Tuy rằng Mộc Linh có quyền sở hữu vườn thú, nhưng trước khi kinh doanh đủ ba năm, cô không có quyền bán vườn thú, cho nên cô không thể dùng vườn thú để vay tiền ngân hàng, nhưng cô có thể dùng vườn thú để thương lượng với nhà máy, chỉ là cách nói chuyện thế nào thôi.
Trong lòng nhanh chóng tính toán xem làm thế nào để không mất một xu nào mà vẫn có thể kinh doanh được, suy nghĩ càng lúc càng rõ ràng, nét mặt Mộc Linh dần dần giãn ra, trên mặt từ từ lộ ra nụ cười gian xảo của một tên gian thương.
Ngụy Ly nhìn thấy nụ cười đáng sợ của Viên Trưởng, da đầu tê rần, nổi hết da gà.
"Zizizi, zizizi..." Đúng lúc này, chiếc bộ đàm đặt trên bàn của Ngụy Ly đột nhiên vang lên.
Ngụy Ly cầm lên ấn một cái, đầu dây bên kia lập tức truyền đến một trận ồn ào, sau đó là một giọng nam có chút quen thuộc: "Alo, alo, alo! Có ai không? Có ai nghe thấy không?"
Ngụy Ly ngẩn người, đây hình như là giọng của anh Chu - người lắp đặt lưới bảo hộ.
Ngụy Ly lập tức đáp lại: "Anh Chu phải không? Có tôi, có chuyện gì vậy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh Chu nói rất nhanh: "Chúng tôi gặp phải hai con sói! Cậu Hạng của vườn thú các người đã dẫn con sói mẹ đi rồi, cậu ấy bảo tôi gọi bộ đàm cho các người, bảo cô Viên Trưởng mang theo hộp thuốc đến đây, ở đây có một con sói con sắp chết rồi."
Ngụy Ly, Mộc Linh: "!!!"
Mộc Linh lập tức ghé sát vào hỏi: "Anh Hạng không sao chứ?"
Đầu dây bên kia đáp: "Không biết nữa, cậu ấy vẫn chưa quay lại, chúng tôi đang ở phía Tây Nam khu vực bên trong, chính là chỗ cột trụ thứ ba của lưới bảo hộ B-9, hai người mau đến đây đi, con sói con này hiện tại vẫn còn bị mắc kẹt trên cành cây..."
Mắc kẹt trên cành cây!
Chắc là nặng lắm!
Ngụy Ly và Mộc Linh không dám chậm trễ, một người đi lấy hộp thuốc, một người đi lấy súng bắn thuốc mê, hai phút sau, hai người tập hợp ở dưới lầu, nhanh chóng lên xe địa hình.
Hôm qua ngồi xe địa hình, Mộc Linh còn có cảm giác óc sắp văng ra ngoài, nhưng hôm nay, cô đã có thể dựa vào ý chí để vượt qua!
Quả nhiên, tiềm lực của con người là vô hạn!
Ngụy Ly rất thông thuộc đường núi, trên đường đi, thấy Mộc Linh vẫn còn sung sức, anh ta bèn không đi đường lớn bằng phẳng nữa, mà chuyên đi đường nhỏ, đường tắt.
Hiệu quả của việc đi đường nhỏ chính là nhanh, thêm vào đó, tiếng xe và đèn pha trên đường đi quá lớn, động vật trong núi đều chủ động tránh đường, chưa đầy hai tiếng đồng hồ, bọn họ đã đến được nơi mà anh Chu nói.
Mấy người thợ lắp đặt lưới bảo hộ sợ bầy sói quay lại, đều trèo lên cây để lánh nạn, thấy xe đến, anh Chu - người có thân thủ nhanh nhẹn nhất mới nhảy xuống, chỉ vào sườn núi cách đó không xa, nói với Ngụy Ly và Mộc Linh: "Con sói con kia lúc nãy còn kêu, nhưng mười lăm phút trước đã không còn tiếng động gì nữa, chắc là chết rồi..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro