[Tinh Tế] Xuyên Thành Nữ Vương Trùng Tộc Vạn Nhân Mê
Chương 49
Hải Đại Nhân
2024-08-17 13:31:06
Nhưng trong lòng Phù Quang chỉ có sự đau lòng và áy náy sâu sắc.
Vương của hắn từ khi ra đời đã lưu lạc bên ngoài, không ngừng bị truy sát, không ngừng chạy trốn, chưa từng có một ngày bình yên.
Đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ, Trùng Tử bọn họ đều không thể bảo vệ nàng, còn phải để thân thể yếu ớt của nàng tự mình cầm đao giết địch, thay Trùng Tộc dọn dẹp bãi chiến trường kéo dài bốn trăm năm.
Bọn họ thật đáng chết.
Ánh mắt dịu dàng của Phù Quang phủ lên một tầng lạnh lẽo căm hận.
Khương Ngưng Ngưng ôm Phù Quang, trong lúc kích động, nàng không quên Lệ Trầm và Tiểu Xuân, vội vàng lau nước mắt.
"Lệ Trầm và Tiểu Xuân thì sao? Bọn họ đều ổn chứ?"
Phù Quang gật đầu: "Nhờ ơn Vương ban phúc, vết thương của Lệ Trầm và Tiểu Xuân đều đã lành, vì ngài đang hôn mê, không thể bị quấy rầy nên chỉ có một mình ta ở trong khoang tàu canh giữ ngài, ngài muốn gặp bọn họ không? Bọn họ đang đợi bên ngoài."
Lệ Trầm và Tiểu Xuân không thể vào khoang tàu thăm Khương Ngưng Ngưng, trong thời gian nàng hôn mê, bọn họ vẫn luôn đợi bên ngoài khoang tàu, không rời đi nửa bước.
Khương Ngưng Ngưng liên tục gật đầu.
Phù Quang đỡ nàng trở lại giường, đắp chăn cho nàng, sau đó mới mở cửa khoang tàu.
"Vương!"
Tiểu Xuân như một cơn gió lốc xông vào đầu tiên, nhào đến bên giường.
"Vương, ngài cảm thấy cơ thể thế nào? Có đói không? Có muốn ăn gì không, bất kể ngài muốn ăn gì, ta sẽ lập tức tìm đến cho ngài."
Tiểu Xuân kích động nói, đôi mắt màu hổ phách xanh biếc lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt.
"Chân của ngươi không sao chứ?" Khương Ngưng Ngưng lo lắng hỏi.
Tiểu Xuân lập tức đứng dậy, nhảy vài cái: "Vương ban phúc cho ta, đã chữa lành hoàn toàn vết thương ở chân ta."
Nhìn Tiểu Xuân hoạt bát nhảy nhót, Khương Ngưng Ngưng cũng vui vẻ cười, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Lệ Trầm trầm mặc không nói gì, kiên nhẫn đứng phía sau.
Khương Ngưng Ngưng không khỏi nhớ lại cảnh tượng đẫm máu đó, rõ ràng bản thân bị khí độc làm mù mắt, nhưng hắn vẫn không màng nguy hiểm chắn trước người nàng.
Cuối cùng ngay cả ngực cũng bị xuyên thủng, thế mà vẫn nghiến răng chịu đựng, cảnh tượng đó đến tận bây giờ vẫn làm nàng kinh hãi.
Nhưng may mắn thay, Lệ Trầm lúc này vẫn bình an vô sự đứng trước mặt nàng, còn mặc bộ quân phục đen quen thuộc, uy nghiêm thẳng tắp.
Dáng người cao ráo cùng vành mũ quân đội viền bạc che phủ đôi mắt sắc lạnh của hắn, tạo thành bóng đen, không nhìn rõ được vẻ mặt của hắn lúc này.
Nhưng chỉ cần nhìn thấy Lệ Trầm đứng trước mặt mình, nụ cười của Khương Ngưng Ngưng không tự chủ được mà nở rộ.
"Lệ Trầm."
Nàng đưa tay về phía hắn.
Lệ Trầm nắm chặt trường đao đi về phía nàng, đôi môi mỏng mím chặt.
"Thật tốt khi được gặp lại ngươi."
Nàng nhẹ giọng nói, đang định buông tay xuống.
Nhưng Lệ Trầm lại quỳ xuống trước giường nàng, thành kính nâng bàn tay sắp buông xuống của nàng, cúi người hôn lên đầu ngón tay nàng.
Vành mũ quân đội che khuất khiến Khương Ngưng Ngưng không nhìn thấy được tình cảm gần như cuồng bạo đang rung chuyển trong mắt hắn lúc này, trong đôi mắt đen sâu thẳm như vực thẳm của hắn dâng lên sóng to gió lớn.
"... Vương."
Lệ Trầm che giấu giọng nói run rẩy của mình, giả vờ bình tĩnh, đôi môi mỏng hơi lạnh hôn lên đầu ngón tay ấm áp của Vương, cố gắng kiềm chế ham muốn mút lấy đầu ngón tay nàng.
Tai Khương Ngưng Ngưng lặng lẽ đỏ lên.
Đây là lần đầu tiên nàng được Lệ Trầm chủ động hôn, không giống như trước đây Phù Quang hôn lên mu bàn chân nàng, dịu dàng cung kính mang theo chút ý nghĩa tôn giáo thiêng liêng.
Vương của hắn từ khi ra đời đã lưu lạc bên ngoài, không ngừng bị truy sát, không ngừng chạy trốn, chưa từng có một ngày bình yên.
Đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ, Trùng Tử bọn họ đều không thể bảo vệ nàng, còn phải để thân thể yếu ớt của nàng tự mình cầm đao giết địch, thay Trùng Tộc dọn dẹp bãi chiến trường kéo dài bốn trăm năm.
Bọn họ thật đáng chết.
Ánh mắt dịu dàng của Phù Quang phủ lên một tầng lạnh lẽo căm hận.
Khương Ngưng Ngưng ôm Phù Quang, trong lúc kích động, nàng không quên Lệ Trầm và Tiểu Xuân, vội vàng lau nước mắt.
"Lệ Trầm và Tiểu Xuân thì sao? Bọn họ đều ổn chứ?"
Phù Quang gật đầu: "Nhờ ơn Vương ban phúc, vết thương của Lệ Trầm và Tiểu Xuân đều đã lành, vì ngài đang hôn mê, không thể bị quấy rầy nên chỉ có một mình ta ở trong khoang tàu canh giữ ngài, ngài muốn gặp bọn họ không? Bọn họ đang đợi bên ngoài."
Lệ Trầm và Tiểu Xuân không thể vào khoang tàu thăm Khương Ngưng Ngưng, trong thời gian nàng hôn mê, bọn họ vẫn luôn đợi bên ngoài khoang tàu, không rời đi nửa bước.
Khương Ngưng Ngưng liên tục gật đầu.
Phù Quang đỡ nàng trở lại giường, đắp chăn cho nàng, sau đó mới mở cửa khoang tàu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vương!"
Tiểu Xuân như một cơn gió lốc xông vào đầu tiên, nhào đến bên giường.
"Vương, ngài cảm thấy cơ thể thế nào? Có đói không? Có muốn ăn gì không, bất kể ngài muốn ăn gì, ta sẽ lập tức tìm đến cho ngài."
Tiểu Xuân kích động nói, đôi mắt màu hổ phách xanh biếc lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt.
"Chân của ngươi không sao chứ?" Khương Ngưng Ngưng lo lắng hỏi.
Tiểu Xuân lập tức đứng dậy, nhảy vài cái: "Vương ban phúc cho ta, đã chữa lành hoàn toàn vết thương ở chân ta."
Nhìn Tiểu Xuân hoạt bát nhảy nhót, Khương Ngưng Ngưng cũng vui vẻ cười, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Lệ Trầm trầm mặc không nói gì, kiên nhẫn đứng phía sau.
Khương Ngưng Ngưng không khỏi nhớ lại cảnh tượng đẫm máu đó, rõ ràng bản thân bị khí độc làm mù mắt, nhưng hắn vẫn không màng nguy hiểm chắn trước người nàng.
Cuối cùng ngay cả ngực cũng bị xuyên thủng, thế mà vẫn nghiến răng chịu đựng, cảnh tượng đó đến tận bây giờ vẫn làm nàng kinh hãi.
Nhưng may mắn thay, Lệ Trầm lúc này vẫn bình an vô sự đứng trước mặt nàng, còn mặc bộ quân phục đen quen thuộc, uy nghiêm thẳng tắp.
Dáng người cao ráo cùng vành mũ quân đội viền bạc che phủ đôi mắt sắc lạnh của hắn, tạo thành bóng đen, không nhìn rõ được vẻ mặt của hắn lúc này.
Nhưng chỉ cần nhìn thấy Lệ Trầm đứng trước mặt mình, nụ cười của Khương Ngưng Ngưng không tự chủ được mà nở rộ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lệ Trầm."
Nàng đưa tay về phía hắn.
Lệ Trầm nắm chặt trường đao đi về phía nàng, đôi môi mỏng mím chặt.
"Thật tốt khi được gặp lại ngươi."
Nàng nhẹ giọng nói, đang định buông tay xuống.
Nhưng Lệ Trầm lại quỳ xuống trước giường nàng, thành kính nâng bàn tay sắp buông xuống của nàng, cúi người hôn lên đầu ngón tay nàng.
Vành mũ quân đội che khuất khiến Khương Ngưng Ngưng không nhìn thấy được tình cảm gần như cuồng bạo đang rung chuyển trong mắt hắn lúc này, trong đôi mắt đen sâu thẳm như vực thẳm của hắn dâng lên sóng to gió lớn.
"... Vương."
Lệ Trầm che giấu giọng nói run rẩy của mình, giả vờ bình tĩnh, đôi môi mỏng hơi lạnh hôn lên đầu ngón tay ấm áp của Vương, cố gắng kiềm chế ham muốn mút lấy đầu ngón tay nàng.
Tai Khương Ngưng Ngưng lặng lẽ đỏ lên.
Đây là lần đầu tiên nàng được Lệ Trầm chủ động hôn, không giống như trước đây Phù Quang hôn lên mu bàn chân nàng, dịu dàng cung kính mang theo chút ý nghĩa tôn giáo thiêng liêng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro