Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? ( Bản Dịch )

Mỗi Tháng Hắn C...

Lạp Lạp Tiểu Nam Qua

2024-09-09 00:47:06

“Gì?" Hứa Phán Đễ giật mình, trừng to mắt: "Vậy hắn muốn rời khỏi nhà chúng ta thật rồi?"

Hứa Uyển Đình không nói, sắc mặt nghiêm túc, nhanh chóng đi đến phòng Hứa Mặc, mở cửa ra.

Nhìn thoáng qua bên trong, chị ta không khỏi sững sờ.

"A?" Chị tư Hứa Phán Đễ cũng giật mình.

Chỉ thấy trong phòng sạch sẽ, dường như chẳng có đồ vật dư thừa, chăn bông được gấp gọn lại, đặt ngay ngắn như những khối đậu phụ, sắp xếp vô cùng chỉnh tề.

Căn phòng rất nhỏ, ước chừng sáu bảy mét vuông, chỉ có thể kê một cái giường, hai chiếc tủ đầu giường và một tủ treo quần áo.

Đống nội thất này ở trong phòng trông có vẻ vô cùng chật chội.

Trên tủ đầu giường đặt một khung hình, trên đó có vài bức ảnh, phần lớn là ảnh gia đình.

Trên bậu cửa sổ có vài chậu cây xanh và mấy con rối đồ chơi, nhưng ngoài những thứ đó ra thì chẳng còn đồ vật thừa thãi nào khác.

Hứa Uyển Đình không ngờ phòng của Hứa Mặc lại đơn giản như thế này, chị ta có chút kinh ngạc: "Em tư, bao lâu rồi ngươi chưa tới phòng Hứa Mặc?"

"Hả? Trước nay ta chưa tới bao giờ!" Hứa Phán Đễ nói: "Đồ đạc sạch sẽ thật đấy! Chúng ta tìm kiếm thử xem, nói không chừng có thông tin liên lạc của hắn!"

Nói xong, cô ta bước vào bên trong lục lọi.

Bọn họ mở tủ quần áo, phát hiện bên trong treo mấy bộ đồ, ngoài ra chẳng còn thứ gì khác.

"Bộ quần áo này…" Hứa Uyển Đình nhìn mấy bộ đồ treo trong tủ, không khỏi nhíu mày: "Em tư, ngươi mua quần áo cho Hứa Mặc à?"

"Sao ta phải mua cho hắn? Hắn có mua cho ta đâu!" Hứa Phán Đễ đáp.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Hình như ta…" Hứa Uyển Đình suy nghĩ một chút rồi nói: "Hình như ta có mua một bộ, là bộ này, lúc hắn vừa mới trở về nhà họ Hứa, ta dẫn hắn và Tuấn Triết đi mua! Còn bộ này, ta nhớ là em hai mua cho hắn! Đều mua từ bốn năm trước!"

Hứa Phán Đễ kinh ngạc: “Chị cả, ngươi nói mấy chuyện này làm gì? Tìm số điện thoại đi!"

"Đôi giày này ta cũng nhớ! Đây là em năm mua cho hắn!" Hứa Uyển Đình lấy ra một đôi giày từ dưới tủ quần áo, nhìn thoáng qua, nhíu mày: "Vẫn còn mới, hình như không đi đến!"

"Hở?" Hứa Phán Đễ kinh ngạc.

"Ngươi và em ba em sáu chưa mua gì cho hắn! Đúng là như vậy!" Hứa Uyển Đình nói.

Chị ta thở dài: “Ngoại trừ lần hắn trở về, xem ra bốn năm qua chúng ta đều không mua gì cho hắn!"

Hứa Phán Đễ nghe xong thì hơi kinh ngạc.

"Chị, chị muốn nói gì? Hắn đâu có thiếu mấy thứ này! Nhà họ Hứa chúng ta cái gì mà chẳng có?"

"Không! Hắn thiếu! Chắc chắn thiếu!" Hứa Uyển Đình im lặng một chút rồi nói: "Ta đi gọi má Triệu tới xem một chút! Có khi má Triệu biết chuyện gì đó!"

"Ồ?"

Hứa Uyển Đình ra ngoài gọi má Triệu, bà ấy nhanh chóng chạy tới.

"Cô cả, ngươi gọi ta?"

"Má Triệu! Ta hỏi ngươi, ở nhà họ Hứa chúng ta, Hứa Mặc có bao nhiêu bộ quần áo để thay?" Hứa Uyển Đình hỏi.

"Chuyện này…" Má Triệu nhìn hai người, nhất thời có chút khó mở lời.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hứa Uyển Đình thấy bà ấy không nói, lại hỏi: “Lúc Hứa Mặc rời khỏi nhà mang mấy bộ quần áo? Những người khác trong nhà có mua quần áo cho hắn không?"

Má Triệu thấy chị ta hỏi vậy, không khỏi thở dài nặng nề: "Cô cả, ngươi cũng biết, mọi người đều không thích cậu Mặc, loại chuyện này… Người làm công như chúng ta cũng không tiện nói gì! Cậu Mặc nào có quần áo gì chứ? Chỉ có hai bộ đồng phục thôi!"

"Cái gì?"

Trong nháy mắt, Hứa Uyển Đình như bị sét đánh, cả người ngây dại.

Chị ta trừng to mắt, khó mà tin nổi.

“Nghe nói trước kia cậu Mặc là cô nhi, lưu lạc ở bên ngoài rất lâu, lúc hắn về đây cũng không nói với ta rằng quần áo không đủ mặc, trừ hai bộ đồng phục, hắn chỉ có hai cái áo khoác! Mà hai cái áo khoác đó là hắn lén làm thêm ở bên ngoài kiếm tiền mua, hắn không dám nói với mọi người trong nhà, sợ bà chủ mắng!" Má Triệu yếu ớt thở dài, nhìn thoáng qua bên trong: "Hình như lúc đó cậu Mặc mang nó đi rồi!"

Hứa Uyển Đình nghe xong, nhất thời có chút bối rối.

"Thế còn giày dép thì sao? Hắn có bao nhiêu đôi giày?"

"Giày?" Má Triệu kinh ngạc đáp: "Hình như có một đôi, hắn đeo đi rồi! Đôi giày đó còn rách một lỗ, bị hắn dùng kim khâu vá lại! Lúc trước cậu Mặc còn tìm ta mượn kim khâu! Cậu Mặc không nói còn đôi giày nào khác, ta cũng chẳng thấy hắn đeo đôi khác bao giờ!"

Hứa Uyển Đình ngây dại: "Nói cách khác, hân đeo đôi giày thể thao đó bốn năm liền sao!"

"Đúng vậy! Nhưng cậu Mặc cũng chẳng phàn nàn gì, hắn nói chỉ thủng một lỗ, khâu lại là được! Sau đó còn dùng kim khâu vá lại, đeo nó tới tận bây giờ!" Má Triệu kể lại.

Hứa Uyển Đình ngây ra như phỗng, trừng to mắt.

Hứa Phán Đễ cũng nhíu mày, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm trọng.

Đột nhiên cô ta hiểu ra cái gì, nhanh chóng quay đầu tìm kiếm trong phòng.

Phát hiện quả thật trong phòng không có nhiều quần áo và giày dép.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? ( Bản Dịch )

Số ký tự: 0