Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? ( Bản Dịch )
Bất Quá Cũng Ch...
Lạp Lạp Tiểu Nam Qua
2024-09-09 00:47:06
"Tại sao khóc à? Tất nhiên là vì nhớ bố mẹ rồi!" Viện trưởng Triệu cười bất đắc dĩ: "Chuyện này xảy ra thường xuyên ấy mà, nếu một đứa khóc, cả đám trẻ con trong phòng cũng sẽ khóc theo! Chúng đều là những đứa trẻ không có bố có mẹ, có đứa còn bị bố mẹ bỏ rơi tận mấy lần, khóc suốt ngày suốt đêm! Vừa rồi là ta đã phải dỗ mấy đứa, nếu không cả phòng sẽ òa lên mất!"
Cả người Hứa Uyển Đình đột nhiên run rẩy, hai mắt mở to.
"Bọn... Bọn chúng sẽ khóc luôn sao?"
"Tất nhiên sẽ khóc rồi!" Nét mặt viện trưởng Triệu lộ ra vẻ bất lực: "Chỉ cần một đứa khóc là cả đám đều khóc theo, nghe chúng khóc mà đau lòng, ai thấy cũng phải rơi nước mắt. Những người giáo viên và các tình nguyện viên ở chỗ chúng ta đều nói là không chịu được khi thấy chúng khóc! Nhưng chúng ta cũng không làm gì được, chúng chỉ là nhớ bố mẹ, nhớ gia đình của mình, không có bố mẹ, chúng như những tấm bèo trôi vậy."
Hứa Uyển Đình toàn thân chấn động mạnh.
Bỗng nhiên ở phòng bên cạnh có mấy đứa trẻ đánh nhau.
Viện trưởng Triệu liếc mắt một cái, thở dài: "Lại đánh nhau nữa rồi! Chắc là một đứa trẻ bị cướp mất đồ chơi! Con búp bê tả tơi đó là món quà mà mẹ đứa trẻ tặng cho nó, cô bé luôn coi như báu vật, phải ôm con búp bê đó mới chịu ngủ, nhưng những đứa khác lại thích cướp con búp bê đó của cô bé!"
"Đây là..." Hứa Uyển Đình nhìn khung cảnh cách đó không xa, hai mắt trừng lớn, khó có thể tin được những thứ này.
"Ngươi là người nhà của Hứa Mặc phải không?" Viện trưởng Triệu nhìn Hứa Uyển Đình: "Hứa Mặc là một đứa trẻ ngoan! Cậu bé thường xuyên giúp đỡ những đứa trẻ khác, nhưng trước đây nó cũng hay khóc lắm, còn sợ bóng tối nữa, cũng thường trốn một mình trong phòng khóc nức nở, trời tối rồi cũng không dám về phòng, rất không có cảm giác an toàn, bây giờ tìm được bố mẹ rồi, chắc hẳn cậu bé sẽ rất vui!"
"..."
Hứa Uyển Đình không biết mình đã quay lại xe bằng cách nào.
Hơi thở gấp gáp, gần như nghẹt thở.
Lông tơ trên người đều dựng đứng cả lên, sởn gai ốc.
Chỉ cảm thấy tinh thần mình đều đã trở nên mơ hồ.
Suốt những năm qua, chị ta quản lý công việc kinh doanh của gia đình, cũng coi như là hiểu sâu biết rộng, cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng chuyện như thế này, chị ta chưa gặp phải bao giờ.
Viện trưởng Triệu nói Hứa Mặc sợ bóng tối, không có cảm giác an toàn, thường khóc một mình, chuyện này cũng dễ hiểu, bởi vì hầu hết những trẻ mồ côi trong trại đều như vậy, mẫn cảm, nhút nhát và yếu đuối.
Lần đầu tiên Hứa Mặc trở về nhà họ Hứa cũng như vậy, làm bố mẹ không thích.
Nhưng hắn lại lén vào phòng của bố mẹ, nằm ngủ trên giường của họ…
Hứa Uyển Đình không thể tin được chuyện như vậy lại xảy ra!
Lúc trước chị ta cho rằng là do mình nghĩ quá nhiều, nhưng giờ đây... Chị ta chỉ cảm thấy nước mắt dâng trào, không ngừng tuôn rơi.
Thật ra Hứa Uyển Đình cũng biết Hứa Mặc lén vào phòng mẹ, nhưng lúc đó chị ta không nhận thấy chuyện này có ý nghĩa gì, cũng lười quan tâm.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, chỉ cảm thấy trái tim mình như bị ai bóp chặt đến nghẹt thở.
Có lẽ hắn chỉ muốn... Muốn có một chút cảm giác an toàn!
Có lẽ dù chỉ là một chút thôi cũng đủ.
Dù là vào phòng mẹ ngủ, hay giữ quần áo của mẹ, hắn cũng chỉ muốn tìm được dù là một chút cảm giác an toàn.
Có lẽ vì quần áo có mùi của mẹ, cũng giống như chuyện mấy đứa trẻ trong trại mồ côi vì một con búp bê rách mà đánh nhau không ngừng.
Theo trí nhớ của Hứa Uyển Đình, chị ta chưa bao giờ nhìn thấy Tạ Băng Diễm và Hứa Đức Minh ôm hắn!
Chưa một lần nào!
Sở dĩ hắn không dám quang minh chính đại, chỉ dám lén lút là bởi vì người trong nhà không ai thừa nhận sự tồn tại của hắn, ngay cả mẹ Tạ Băng Diễm cũng không muốn chạm vào người hắn!
Nước mắt từ khóe mắt không ngừng chảy dài, làm nhòe đi đôi mắt của Hứa Uyển Đình.
Dù chưa biết suy đoán của mình có đúng hay không, nhưng khi nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong suốt bốn năm qua, Hứa Uyển Đình cảm thấy bản thân đã đoán đúng đến tám chín phần.
Hứa Uyển Đình cũng không biết mình đã trở về nhà họ Hứa bằng cách nào, lái xe một cách vô định, hồn xiêu phách lạc mà quay về biệt thự nhà họ Hứa.
Nước mắt vẫn rơi không dứt, nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong bốn năm qua…
Bố mẹ vẫn đang xem TV trong phòng khách; nhưng cô hai, cô bốn và cô năm không có ở đây, chỉ có cô ba, Hứa Mạn Ny.
"Con cả, ngươi đi đâu về vậy?" Tạ Băng Diễm thấy sắc mặt của Hứa Uyển Đình có chút khác thường, thất thần đi tới làm bà ta không khỏi kinh ngạc.
"Mẹ, Hứa Mặc nó..." Hứa Uyển Đình mở miệng muốn nói, nhưng bỗng nhiên lại không biết nên nói thế nào.
Cả người Hứa Uyển Đình đột nhiên run rẩy, hai mắt mở to.
"Bọn... Bọn chúng sẽ khóc luôn sao?"
"Tất nhiên sẽ khóc rồi!" Nét mặt viện trưởng Triệu lộ ra vẻ bất lực: "Chỉ cần một đứa khóc là cả đám đều khóc theo, nghe chúng khóc mà đau lòng, ai thấy cũng phải rơi nước mắt. Những người giáo viên và các tình nguyện viên ở chỗ chúng ta đều nói là không chịu được khi thấy chúng khóc! Nhưng chúng ta cũng không làm gì được, chúng chỉ là nhớ bố mẹ, nhớ gia đình của mình, không có bố mẹ, chúng như những tấm bèo trôi vậy."
Hứa Uyển Đình toàn thân chấn động mạnh.
Bỗng nhiên ở phòng bên cạnh có mấy đứa trẻ đánh nhau.
Viện trưởng Triệu liếc mắt một cái, thở dài: "Lại đánh nhau nữa rồi! Chắc là một đứa trẻ bị cướp mất đồ chơi! Con búp bê tả tơi đó là món quà mà mẹ đứa trẻ tặng cho nó, cô bé luôn coi như báu vật, phải ôm con búp bê đó mới chịu ngủ, nhưng những đứa khác lại thích cướp con búp bê đó của cô bé!"
"Đây là..." Hứa Uyển Đình nhìn khung cảnh cách đó không xa, hai mắt trừng lớn, khó có thể tin được những thứ này.
"Ngươi là người nhà của Hứa Mặc phải không?" Viện trưởng Triệu nhìn Hứa Uyển Đình: "Hứa Mặc là một đứa trẻ ngoan! Cậu bé thường xuyên giúp đỡ những đứa trẻ khác, nhưng trước đây nó cũng hay khóc lắm, còn sợ bóng tối nữa, cũng thường trốn một mình trong phòng khóc nức nở, trời tối rồi cũng không dám về phòng, rất không có cảm giác an toàn, bây giờ tìm được bố mẹ rồi, chắc hẳn cậu bé sẽ rất vui!"
"..."
Hứa Uyển Đình không biết mình đã quay lại xe bằng cách nào.
Hơi thở gấp gáp, gần như nghẹt thở.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lông tơ trên người đều dựng đứng cả lên, sởn gai ốc.
Chỉ cảm thấy tinh thần mình đều đã trở nên mơ hồ.
Suốt những năm qua, chị ta quản lý công việc kinh doanh của gia đình, cũng coi như là hiểu sâu biết rộng, cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng chuyện như thế này, chị ta chưa gặp phải bao giờ.
Viện trưởng Triệu nói Hứa Mặc sợ bóng tối, không có cảm giác an toàn, thường khóc một mình, chuyện này cũng dễ hiểu, bởi vì hầu hết những trẻ mồ côi trong trại đều như vậy, mẫn cảm, nhút nhát và yếu đuối.
Lần đầu tiên Hứa Mặc trở về nhà họ Hứa cũng như vậy, làm bố mẹ không thích.
Nhưng hắn lại lén vào phòng của bố mẹ, nằm ngủ trên giường của họ…
Hứa Uyển Đình không thể tin được chuyện như vậy lại xảy ra!
Lúc trước chị ta cho rằng là do mình nghĩ quá nhiều, nhưng giờ đây... Chị ta chỉ cảm thấy nước mắt dâng trào, không ngừng tuôn rơi.
Thật ra Hứa Uyển Đình cũng biết Hứa Mặc lén vào phòng mẹ, nhưng lúc đó chị ta không nhận thấy chuyện này có ý nghĩa gì, cũng lười quan tâm.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, chỉ cảm thấy trái tim mình như bị ai bóp chặt đến nghẹt thở.
Có lẽ hắn chỉ muốn... Muốn có một chút cảm giác an toàn!
Có lẽ dù chỉ là một chút thôi cũng đủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù là vào phòng mẹ ngủ, hay giữ quần áo của mẹ, hắn cũng chỉ muốn tìm được dù là một chút cảm giác an toàn.
Có lẽ vì quần áo có mùi của mẹ, cũng giống như chuyện mấy đứa trẻ trong trại mồ côi vì một con búp bê rách mà đánh nhau không ngừng.
Theo trí nhớ của Hứa Uyển Đình, chị ta chưa bao giờ nhìn thấy Tạ Băng Diễm và Hứa Đức Minh ôm hắn!
Chưa một lần nào!
Sở dĩ hắn không dám quang minh chính đại, chỉ dám lén lút là bởi vì người trong nhà không ai thừa nhận sự tồn tại của hắn, ngay cả mẹ Tạ Băng Diễm cũng không muốn chạm vào người hắn!
Nước mắt từ khóe mắt không ngừng chảy dài, làm nhòe đi đôi mắt của Hứa Uyển Đình.
Dù chưa biết suy đoán của mình có đúng hay không, nhưng khi nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong suốt bốn năm qua, Hứa Uyển Đình cảm thấy bản thân đã đoán đúng đến tám chín phần.
Hứa Uyển Đình cũng không biết mình đã trở về nhà họ Hứa bằng cách nào, lái xe một cách vô định, hồn xiêu phách lạc mà quay về biệt thự nhà họ Hứa.
Nước mắt vẫn rơi không dứt, nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong bốn năm qua…
Bố mẹ vẫn đang xem TV trong phòng khách; nhưng cô hai, cô bốn và cô năm không có ở đây, chỉ có cô ba, Hứa Mạn Ny.
"Con cả, ngươi đi đâu về vậy?" Tạ Băng Diễm thấy sắc mặt của Hứa Uyển Đình có chút khác thường, thất thần đi tới làm bà ta không khỏi kinh ngạc.
"Mẹ, Hứa Mặc nó..." Hứa Uyển Đình mở miệng muốn nói, nhưng bỗng nhiên lại không biết nên nói thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro