Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? ( Bản Dịch )
Rốt Cuộc Ai Là...
Lạp Lạp Tiểu Nam Qua
2024-09-09 00:47:06
"Nếu ta có 10% năng lực của chị cả, à không, chỉ 1% thôi là quá đủ rồi! Chỉ sợ ta có ăn gian cũng không đuổi kịp chị ấy!"
"Đường Lỗi, Hoán Khê, các ngươi nhìn xem, tất cả đều là giấy khen của chị ta đấy, rất nhiều rất nhiều, ta xem mãi chẳng hết! Chị cả thật sự quá tuyệt vời!"
Khi đó, ánh mắt Hứa Mặc nhìn chị ta tràn ngập ánh sáng.
Kích động giống như được nhìn thấy thần tượng, vừa không biết làm sao lại tràn đầy ngưỡng mộ.
Bây giờ Hứa Uyển Đình mới nhớ ra, hình như mỗi lần Hứa Mặc nhìn thấy mình đều vô cùng vui sướng, nhanh nhảu chạy tới giúp mình xách đồ, vội vàng chào hỏi.
Nhưng những hành động này chỉ khiến Hứa Uyển Đình cảm thấy phiền phức.
Nhưng thời gian từ từ trôi qua, ánh mắt sùng bái kích động của Hứa Mặc dần biến thành e ngại, thẳng đến khi hắn rời khỏi nhà, biến mất không còn dấu vết.
Mà vừa rồi gặp hắn, ánh mắt của hắn đã không còn vẻ kích động, ngược lại chỉ còn tĩnh mịch và thờ ơ.
Cách hắn nhìn chị ta còn xa lạ hơn cả nhìn những người không thân quen!
Rõ ràng chị ta có thể trở thành thần tượng của hắn.
Rõ ràng chị ta có thể trở thành ánh sáng trong cuộc đời hắn!
Trước kia hắn là cô nhi, chưa từng gặp người như chị ta.
Vốn dĩ Hứa Mặc cực kỳ sùng bái Hứa Uyển Đình, ngưỡng mộ chị ta, không ngừng thề thốt, nhất định phải trở thành người giống như chị ta, sánh bằng 1% sự ưu tú của chị ta.
Nhưng bản thân chị ta đã làm gì đây?
"Hứa Uyển Đình, ác giả ác báo! Không phải không báo, mà là chưa tới lúc! Ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng!"
"Hu hu!"
Hứa Uyển Đình nằm lì trên giường khóc ầm lên.
Cũng không kìm nén tiếng khóc của mình.
Đến tận bây giờ chị ta không hề biết Hứa Mặc sẽ tuyệt vọng đến mức độ này!
Chị ta không còn là thần tượng của hắn, mà biến thành đao phủ giết chết hắn!
....
"Cạn ly!"
Bên trong căn phòng cho thuê đang vô cùng ồn ào náo nhiệt.
Sau một ngày bận rộn, mọi người đều vô cùng kích động, tụ tập lại để ăn mừng.
Gió bão đi qua, nhiều người đã ra ngoài sinh hoạt.
Buổi trưa mấy người Hứa Mặc và Đường Lỗi ra ngoài bán tôm cua, buổi chiều lại tiếp tục.
Bây giờ bọn họ đã bán hết hơn phân nửa, chỉ còn lại gần một nửa.
Tiền vốn đã sớm thu hồi, còn lại đều là tiền lời.
Lần này, mỗi người bọn họ đều có thể kiếm về mấy nghìn tệ.
"Hứa Mặc, vẫn là ngươi nghĩ ra ý tưởng hay! Không ngờ lại lên giá thật, đợt này chúng ta kiếm bộn rồi!" Đường Lỗi kích động cười nói.
"Không tệ! Quả nhiên lần này có thể kiếm được tiền, ta đầu tư ba nghìn tệ, kiếm về hơn sáu nghìn!" Cố Hoán Khê cũng vui sướng.
Bởi vì cô ấy là học sinh cấp ba, cho nên ăn vận vô cùng giản dị, khuôn mặt mộc mạc không phấn son, mặc đồng phục.
Duyên dáng yêu kiều!
"Ta cũng kiếm lời!" Lý Bán Trang cười nói: "Lần này chúng ta đều kiếm được tiền!"
Hứa Mặc vui vẻ đáp: "Vẫn chưa hết đâu! Ta mới xem tin tức, nghe nói sau cơn bão này, long nhãn, vải và chuối tiêu đều bị thiệt hại nghiêm trọng! Nhất là chuối tiêu, rất nhiều rừng chuối tiêu đều bị đổ! Ngày mai chúng ta ra chợ đầu mối mua thật nhiều chuối tiêu, ta dự đoán giá chuối sẽ tăng gấp đôi trong vòng bốn năm ngày tới!"
"Lại có thể tăng gấp đôi?" Đường Lỗi giật mình.
“Đúng vậy! Chắc chắn có thể tăng gấp đôi! Với giá cả tăng gấp đôi này, chúng ta có thể giải quyết nhu cầu cần thiết trước mắt! Hoán Khê và Bán Trang, các ngươi không cần đến căng tin làm việc nữa, chờ thi đại học xong rồi tính! Đường Lỗi cũng không phải đi rửa bát nữa, chúng ta có thể chống đỡ qua mấy tháng với số tiền này, khi nào thi đại học xong thì nghĩ cách kiếm tiền khác!" Hứa Mặc cười nói.
Ba người nghe xong không khỏi kích động.
"Cơ mà Hứa Mặc này, ngươi, ngươi thật sự không trở về nhà họ Hứa sao?" Cố Hoán Khê bỗng có chút lo lắng nhìn hắn.
Rõ ràng trước kia hắn tự hào về nhà họ Hứa như vậy, có bố mẹ và chị gái tuyệt vời nhất, nhà hắn giàu có như thế, có ăn có mặc, tại sao phải rời đi?
Đám Cố Hoán Khê, Đường Lỗi cũng là trẻ mồ côi, trước kia từng hâm mộ Hứa Mặc biết mấy, còn cảm thấy hắn đang dương dương đắc ý.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, có vẻ cuộc sống của Hứa Mặc ở nhà họ Hứa cũng chẳng có gì đặc biệt!
"Không về!" Hứa Mặc nói: “Về phần nguyên nhân, tạm thời các ngươi đừng hỏi! Chúng ta lo kiếm tiền, thi đại học đã!"
Cố Hoán Khê nhìn hắn, có chút đau lòng nói: "Hứa Mặc, ngươi còn có bọn ta mà!"
"Đúng, Hứa Mặc, ngươi còn có chúng ta!" Đường Lỗi cởi mở cười nói.
Hứa Mặc nở nụ cười: "Ha ha, đúng thế! Ta còn có các ngươi! Người thân ruột thịt là cái thá gì! Nào nào nào, hôm nay là ngày vui của chúng ta, uống thật sảng khoái! Uống xong, ngày mai chúng ta tiếp tục kiếm tiền!"
Dịch : timeless
"Đường Lỗi, Hoán Khê, các ngươi nhìn xem, tất cả đều là giấy khen của chị ta đấy, rất nhiều rất nhiều, ta xem mãi chẳng hết! Chị cả thật sự quá tuyệt vời!"
Khi đó, ánh mắt Hứa Mặc nhìn chị ta tràn ngập ánh sáng.
Kích động giống như được nhìn thấy thần tượng, vừa không biết làm sao lại tràn đầy ngưỡng mộ.
Bây giờ Hứa Uyển Đình mới nhớ ra, hình như mỗi lần Hứa Mặc nhìn thấy mình đều vô cùng vui sướng, nhanh nhảu chạy tới giúp mình xách đồ, vội vàng chào hỏi.
Nhưng những hành động này chỉ khiến Hứa Uyển Đình cảm thấy phiền phức.
Nhưng thời gian từ từ trôi qua, ánh mắt sùng bái kích động của Hứa Mặc dần biến thành e ngại, thẳng đến khi hắn rời khỏi nhà, biến mất không còn dấu vết.
Mà vừa rồi gặp hắn, ánh mắt của hắn đã không còn vẻ kích động, ngược lại chỉ còn tĩnh mịch và thờ ơ.
Cách hắn nhìn chị ta còn xa lạ hơn cả nhìn những người không thân quen!
Rõ ràng chị ta có thể trở thành thần tượng của hắn.
Rõ ràng chị ta có thể trở thành ánh sáng trong cuộc đời hắn!
Trước kia hắn là cô nhi, chưa từng gặp người như chị ta.
Vốn dĩ Hứa Mặc cực kỳ sùng bái Hứa Uyển Đình, ngưỡng mộ chị ta, không ngừng thề thốt, nhất định phải trở thành người giống như chị ta, sánh bằng 1% sự ưu tú của chị ta.
Nhưng bản thân chị ta đã làm gì đây?
"Hứa Uyển Đình, ác giả ác báo! Không phải không báo, mà là chưa tới lúc! Ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng!"
"Hu hu!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Uyển Đình nằm lì trên giường khóc ầm lên.
Cũng không kìm nén tiếng khóc của mình.
Đến tận bây giờ chị ta không hề biết Hứa Mặc sẽ tuyệt vọng đến mức độ này!
Chị ta không còn là thần tượng của hắn, mà biến thành đao phủ giết chết hắn!
....
"Cạn ly!"
Bên trong căn phòng cho thuê đang vô cùng ồn ào náo nhiệt.
Sau một ngày bận rộn, mọi người đều vô cùng kích động, tụ tập lại để ăn mừng.
Gió bão đi qua, nhiều người đã ra ngoài sinh hoạt.
Buổi trưa mấy người Hứa Mặc và Đường Lỗi ra ngoài bán tôm cua, buổi chiều lại tiếp tục.
Bây giờ bọn họ đã bán hết hơn phân nửa, chỉ còn lại gần một nửa.
Tiền vốn đã sớm thu hồi, còn lại đều là tiền lời.
Lần này, mỗi người bọn họ đều có thể kiếm về mấy nghìn tệ.
"Hứa Mặc, vẫn là ngươi nghĩ ra ý tưởng hay! Không ngờ lại lên giá thật, đợt này chúng ta kiếm bộn rồi!" Đường Lỗi kích động cười nói.
"Không tệ! Quả nhiên lần này có thể kiếm được tiền, ta đầu tư ba nghìn tệ, kiếm về hơn sáu nghìn!" Cố Hoán Khê cũng vui sướng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì cô ấy là học sinh cấp ba, cho nên ăn vận vô cùng giản dị, khuôn mặt mộc mạc không phấn son, mặc đồng phục.
Duyên dáng yêu kiều!
"Ta cũng kiếm lời!" Lý Bán Trang cười nói: "Lần này chúng ta đều kiếm được tiền!"
Hứa Mặc vui vẻ đáp: "Vẫn chưa hết đâu! Ta mới xem tin tức, nghe nói sau cơn bão này, long nhãn, vải và chuối tiêu đều bị thiệt hại nghiêm trọng! Nhất là chuối tiêu, rất nhiều rừng chuối tiêu đều bị đổ! Ngày mai chúng ta ra chợ đầu mối mua thật nhiều chuối tiêu, ta dự đoán giá chuối sẽ tăng gấp đôi trong vòng bốn năm ngày tới!"
"Lại có thể tăng gấp đôi?" Đường Lỗi giật mình.
“Đúng vậy! Chắc chắn có thể tăng gấp đôi! Với giá cả tăng gấp đôi này, chúng ta có thể giải quyết nhu cầu cần thiết trước mắt! Hoán Khê và Bán Trang, các ngươi không cần đến căng tin làm việc nữa, chờ thi đại học xong rồi tính! Đường Lỗi cũng không phải đi rửa bát nữa, chúng ta có thể chống đỡ qua mấy tháng với số tiền này, khi nào thi đại học xong thì nghĩ cách kiếm tiền khác!" Hứa Mặc cười nói.
Ba người nghe xong không khỏi kích động.
"Cơ mà Hứa Mặc này, ngươi, ngươi thật sự không trở về nhà họ Hứa sao?" Cố Hoán Khê bỗng có chút lo lắng nhìn hắn.
Rõ ràng trước kia hắn tự hào về nhà họ Hứa như vậy, có bố mẹ và chị gái tuyệt vời nhất, nhà hắn giàu có như thế, có ăn có mặc, tại sao phải rời đi?
Đám Cố Hoán Khê, Đường Lỗi cũng là trẻ mồ côi, trước kia từng hâm mộ Hứa Mặc biết mấy, còn cảm thấy hắn đang dương dương đắc ý.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, có vẻ cuộc sống của Hứa Mặc ở nhà họ Hứa cũng chẳng có gì đặc biệt!
"Không về!" Hứa Mặc nói: “Về phần nguyên nhân, tạm thời các ngươi đừng hỏi! Chúng ta lo kiếm tiền, thi đại học đã!"
Cố Hoán Khê nhìn hắn, có chút đau lòng nói: "Hứa Mặc, ngươi còn có bọn ta mà!"
"Đúng, Hứa Mặc, ngươi còn có chúng ta!" Đường Lỗi cởi mở cười nói.
Hứa Mặc nở nụ cười: "Ha ha, đúng thế! Ta còn có các ngươi! Người thân ruột thịt là cái thá gì! Nào nào nào, hôm nay là ngày vui của chúng ta, uống thật sảng khoái! Uống xong, ngày mai chúng ta tiếp tục kiếm tiền!"
Dịch : timeless
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro