Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? ( Bản Dịch )

Rốt Cuộc Ai Là...

Lạp Lạp Tiểu Nam Qua

2024-09-09 00:47:06

Lúc này Hứa Uyển Đình sẽ không cho những người khác xem cuộc trò chuyện và nhật ký của Hứa Mặc ngay.

Bởi vì dù có xem, chỉ sợ bọn họ cũng khịt mũi coi thường, không xem ra gì.

Đặc biệt là chị ba Hứa Mạn Ny, có khi cô ta còn tiếp tục chế giễu.

Hứa Mặc đã sớm trở thành trò cười trong miệng chị em bọn họ.

Nghiêm túc suy nghĩ lại, Hứa Uyển Đình cảm thấy toàn thân rét run.

Bọn họ là những sinh viên ba tốt đấy!

Ai cũng có trình độ học vấn và năng lực xuất sắc, bằng cấp cao, thu nhập cao, sao bọn họ lại hành động ngớ ngẩn trong chuyện này như vậy?

Có lẽ bởi vì trước nay bọn họ chưa từng coi trọng chuyện này!



Hứa Tuyết Tuệ vừa mới tan lớp về nhà, không biết Hứa Uyển Đình tìm mình vì chuyện gì, vội vàng tới phòng chị cả tìm kiếm.

Khi cơn bão ập đến, thật ra khối lượng công việc của Hứa Tuyết Tuệ cũng không nhiều, mấy ngày nay đều thảnh thơi, tiết học âm nhạc trong trường tương đối ít.

Hứa Tuyết Tuệ có mấy người bạn thân, mấy ngày nay đều bận rộn ăn uống, dạo phố, mua sắm đồ hiệu cùng bọn họ.



Dường như hôm nay Tạ Băng Diễm và Hứa Đức Minh không liên lạc với cảnh sát tìm Hứa Mặc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Có lẽ là vì lo lắng Hứa Tuấn Triết ở nhà, sợ cậu ta bị ảnh hưởng nên không đi tìm.

Cả nhà bọn họ đều lo lắng Hứa Tuấn Triết coi mình thành người ngoài, thận trọng che chở trái tim mong manh yếu đuối của cậu ta.

Hứa Uyển Đình nhìn bố mẹ và các chị em trò chuyện rôm rả phía dưới, trong lòng ớn lạnh, thẳng đến khi chị hai Hứa Tuyết Tuệ tới.

“Chị cả, ngươi tìm ta?" Hứa Tuyết Tuệ hỏi.

"Vào đây đi!" Hứa Uyển Đình thấy chị ta ăn mặc tinh xảo, đồ trang sức trang nhã, khoác trên mình bộ váy lụa trắng dài thì không khỏi khẽ thở dài.

So với sự xinh đẹp hào nhoáng của bọn họ, Hứa Mặc chỉ có thể bán tôm cua sống ở chợ thức ăn bẩn thỉu, chịu đựng mùi hôi thối trong đó.

Rõ ràng là chị em cùng chung dòng máu, lại khác nhau như trời với vực!

Hứa Uyển Đình không biết vì sao thế giới lại trở nên thế này, chỉ cảm thấy trong lòng u uất khó mà phát tiết.

Chị ta cũng là một phần trong đó!

Hứa Tuyết Tuệ thấy đôi mắt sưng đỏ của Hứa Uyển Đình thì hơi kinh ngạc, vội vàng đi đến: “Chị, ngươi sao vậy? Ngươi vừa khóc đấy à?"

Hứa Uyển Đình lắc đầu: "Ngồi đi! Chúng ta nói chuyện chút!"

Hứa Tuyết Tuệ không biết chị cả muốn nói chuyện gì với mình, nhất thời có chút bối rối.

Trong nhà, có thể chị ta không sợ bố mẹ, bố mẹ lại hiếm khi đánh chị ta, nhưng chị ta lại không thể không sợ chị cả, dù sao dưới sự áp chế của huyết thống, chị cả uy nghiêm, không phải người chị ta có thể chống cự.

“Chị cả, ngươi gọi ta vào đây là muốn nói chuyện gì?" Hứa Tuyết Tuệ thận trọng hỏi.

"Không có gì! Ta chỉ muốn hỏi ngươi, bảy ngày trước, có phải Hứa Mặc làm rách váy của mẹ thật không?" Hứa Uyển Đình hỏi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Chuyện này…" Hứa Tuyết Tuệ giật mình.

"Ngươi đừng hòng giấu diếm ta! Em ba đã nói với ta rồi!" Hứa Uyển Đình hít mũi một cái: "Hứa Mặc chẳng có lý do gì phải làm rách váy mẹ, huống chi còn là rách một lỗ, hắn càng thêm không có lý do gì! Ta biết chuyện của các ngươi, nói đi! Rốt cuộc là ai làm rách?"

Vẻ mặt Hứa Tuyết Tuệ có chút bối rối, không biết nên trả lời thế nào cho phải, nhưng nhìn vẻ nghiêm túc trên mặt Hứa Uyển Đình, chị ta biết mình không thể không trả lời.

Chỉ có thể cười khổ nói: "Là Tuấn Triết làm rách! Nó tìm em ba, em ba tìm ta!"

"Cho nên các ngươi vu oan cho Hứa Mặc!" Trong lòng Hứa Uyển Đình trở nên lạnh lẽo.

"Chuyện này cũng đâu trách ta được! Ai bảo hắn luôn đến phòng mẹ? Mà chị cả này, ngươi sẽ không tưởng rằng mẹ không biết là ai làm rách nhé?" Hứa Tuyết Tuệ ngụy biện.

Thân thể mảnh khảnh của Hứa Uyển Đình run rẩy kịch liệt, hai mắt mở to.

"Chắc chắn mẹ thừa biết! Cho dù mẹ không biết, cũng có thể đoán được!" Hứa Tuyết Tuệ nhún vai nói: "Thế nên chuyện này không thể trách chúng ta! Ai ngờ hắn nhỏ mọn như vậy, trực tiếp bỏ nhà đi!"

Hứa Uyển Đình gần như bật khóc, không thể tin được.

Chị ta nhất thời hiểu ra nguồn gốc của sự ngột ngạt trong căn nhà này.

“Chị cả, ngươi không sao chứ?" Hứa Tuyết Tuệ thấy mắt Hứa Uyển Đình đỏ hoe, vội vàng hỏi.

"Không sao!" Hứa Uyển Đình hít mũi một cái, dùng khăn giấy lau hốc mắt: "Tuyết Tuệ, ngươi nói xem, Hứa Mặc là em trai ruột của chúng ta phải không?"

"Chuyện này…" Hứa Tuyết Tuệ kinh ngạc: “Chắc thế! Dù gì bố mẹ cũng xét nghiệm nhiều lần rồi, trước kia đã từng xét nghiệm hai lần, hai năm trước lại xét nghiệm thêm lần nữa, thẳng đến khi chắc chắn thì thôi! Hai năm trước bố mẹ còn hơi nghi ngờ, nhưng sau khi xét nghiệm lần nữa thì không còn nghi ngờ gì nữa!"

"Bọn họ xét nghiệm rất nhiều lần? Hai năm trước cũng làm xét nghiệm?" Hứa Uyển Đình không biết chuyện như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? ( Bản Dịch )

Số ký tự: 0