Tình Trong Ánh Mắt

Phòng bệnh hơn chữa bệnh

Thiên Nguyệt Phụng

2024-07-11 17:28:13

Hơn một tiếng sau, Kiều Đình Bắc nhận được thông báo có bạn đến tìm, nên anh phải đích thân đi xuống gặp mặt, sẵn tiện lấy luôn gì cần lấy.

Vừa gặp mặt Trần Hạo Lân và Điêu Thái, anh ta liền khinh khỉnh cất lời:

“Hơi trễ đấy.”

“Trễ cái con khỉ. Nếu không phải Nhu Nhu nhà tôi lúc trước cố tình nhấn nước Thư Cầm của cậu, phạm phải sai lầm cần sửa chữa, thì bọn này chưa chắc đã chịu bị sai khiến lúc nửa đêm như thế đâu, nên đừng có oai oai đắc ý.” Trần Hạo Lân bất mãn trả lời.

“Chứ sai không biết sửa thì còn khó sống hơn, chỉ tội cho vợ chồng lão Thái thôi.” Kiều Đình Bắc cười cười, rồi nhìn qua Điêu Thái.

“Bọn này cũng chỉ phụ trách vận động lực lượng giúp vợ chồng lão Trần thôi, chứ tiểu Vi mệt nên không tham gia, tôi đi tới đây là vì nể mặt cậu.” Điêu Thái điềm đạm đối đáp.

Nghe xong, Kiều Đình Bắc chỉ cười một cái, rồi thân thiện vỗ vai hai cậu bạn của mình vài cái.

“Cảm ơn!”

Cảm ơn ư? Trần Hạo Lân và Điêu Thái có đang nghe lộn không? Lão ác ma ngang ngược này mà cũng biết nói cảm ơn người khác sao? Hay anh ta bị sảng rồi?

Nghi vấn nên là Trần Hạo Lân liền đưa tay sờ trán người đàn ông ấy, nhưng liền bị anh phũ phàng hất ra.

“Về được rồi.” Nói xong, Kiều Đình Bắc liền cầm hết mấy túi đồ cùng đi lên lầu.

Lúc này, Điêu Thái lại hỏi vọng theo.

“Đã thật lòng thương người ta chưa? Dù gì cô ấy cũng đang mang thai đấy.”

“Ừm.” Vẫn là một chữ “ừm” quen thuộc, nhưng chắc chắn lần này ý nghĩa ẩn sâu bên trong đã khác.

“Cậu ấy… thay đổi rồi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mang quần áo trở lên phòng, thì Thư Cầm cũng đã tắm xong. Thật ra, cô chỉ cố tình muốn thử lòng anh thôi, giờ nhìn thấy số quần áo anh đưa tới, lại tiếc tiền đứt ruột.

“Sao bảo không thích mặc lại số quần áo đó?” Kiều Đình Bắc điềm đạm hỏi.

“Chứ chờ anh biết tới khi nào, đến nước cũng sắp nguội tới nơi.”

Nghe vậy, anh cũng không nói gì thêm, mà lẳng lặng đem cất số trang phục mới mua, rồi lại đi vào phòng tắm. Một lúc sau, anh quay trở ra với chậu nước trên tay, làm cô nàng phải ngơ ngác vì không hiểu anh ta muốn làm gì.

“Ngồi dậy ngâm chân với thảo dược rồi hãy ngủ.”

Kiều Đình Bắc vừa nói, vừa cầm chân Thư Cầm hướng vào chậu nước ấm có thảo dược bên trong, dọa cô nàng không khỏi bối rối.

“Không ngâm đâu. Anh buông ra đi, làm gì kì quá à…” Cô liên tục ngọ nguậy, từ chối ý tốt đang có được.

“Trời lạnh dần rồi, mỗi tối trước khi ngủ phải ngâm chân với nước ấm cho máu huyết lưu thông.”

Chính xác là Kiều Đình Bắc đang rửa chân cho Cố Thư Cầm, động tác anh làm vô cùng nhẹ nhàng, cả giọng nói cũng ôn nhu lạ thường. Anh cứ như này lại dọa cô sợ rồi, sợ anh không phải là anh… Hay anh bị bệnh nan y gì sắp chết nên mới đổi tính đổi nết thế này?

“Đình Bắc, anh ổn không vậy?” Cô dè dặt hỏi.

“Ổn.” Anh trả lời ngắn gọn.

Sau khi rửa chân xong, anh lại tỉ mỉ lau khô, rồi mới đặt lên giường. Xong việc, người đàn ông ấy tiếp tục tự bê chậu nước đi cất. Lát sau khi anh quay trở ra, Thư Cầm vì sợ anh sẽ lên giường nên liền nói:

“Tôi muốn ngủ một mình.”

“Ừm! Vậy em trên giường, anh nằm sofa.” Kiều Đình Bắc rất vui vẻ đồng ý.

Càng nhìn, cô cứ càng thấy hoang mang. Nhớ lại mới cách đây vài tiếng trước anh ta còn lạnh lùng, ngông cuồng đáng ghét lắm. Vậy mà từ sau khi đưa cô về tới nhà, anh lại quay ngoắc thái độ, từ một người ít nói, bỗng hóa thành nam nhân ấm áp, lời nói dịu nhẹ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Kiều Đình Bắc, anh ta có thật sự ổn không? Hay bị quỷ nhập rồi chăng?

Thấy anh đã chuẩn bị gối về sofa, sẵn sàng ngã lưng bất cứ lúc nào, Cố Thư Cầm lại vội nói:

“Ý tôi là anh nên về phòng của anh, tôi ngủ một mình.”

“Nằm xuống đi, anh tắt đèn bây giờ đó.” Anh căn bản không hề để lọt tai những gì cô đã nói.

Sau đó đèn sáng tắt đi, đèn ngủ bật lên. Kiều Đình Bắc về sofa, Cố Thư Cầm nằm trên giường, mỗi người một vị trí nhưng cùng chung trạng thái thao thức không thể vào giấc.

Bấy giờ, điện thoại của cô chợt sáng đèn. Vì có tin nhắn của Châu Ngụy gửi tới, nên Thư Cầm mới mở máy ra xem, thì đọc được nội dung:

[Em ngủ chưa?]

“Em chưa. Anh cũng chưa ngủ hả?” Thư Cầm vui vẻ soạn tin hồi đáp.

Chưa đầy một giây sau, Châu Ngụy đã gửi lại phản hồi:

[Anh vẫn đang làm việc. Cậu ta có làm khó gì em không?]

Đọc xong đoạn tin nhắn thứ hai, Cố Thư Cầm vốn vẫn định thoải mái trả lời, thì người đàn ông bên sofa lại bất ngờ rời khỏi ghế và di chuyển đến chỗ cô.

Trước sự ngơ ngác của Thư Cầm, người đàn ông ấy đã tùy ý lấy mất chiếc điện thoại từ trong tay cô, kèm câu hỏi:

“Có muốn yên bình nằm ngủ tới sáng không? Hay muốn tôi lên giường cùng em?”

“Tất nhiên là không muốn ngủ cùng anh rồi. Đi đi, mau về chỗ của anh cho tôi ngủ.”

Thư Cầm vừa nói, vừa vung chân xua đuổi. Nói thật thì cô rất sợ tên đàn ông này được lên giường rồi nửa đêm lại giở trò với cô. Thế nên, phòng bệnh vẫn tốt hơn chữa bệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Trong Ánh Mắt

Số ký tự: 0