Chương 15
2024-11-09 23:02:03
Chiều hôm đó, từ xưởng dệt về Lâm phủ, lòng Bảo Ngọc cứ mãi bồn chồn. Nàng có dấu hiệu đau ran ở ngực kéo theo khó thở cứ như có ai đó đang nắm giữ trái tim.
"Tiểu thư, người có sao không?" Thúy Vân hoảng hốt khi thấy sắc mặt tiểu thư tái nhợt, trán rịn đầy mồ hôi.
"Ta không sao! Nghỉ chút là khỏe!" Bảo Ngọc ôm ngực, tựa lưng vào thân cây liễu ven đường. Trời đô thành bình lặng, không gió, không mưa. Nhưng không hiểu sao, Bảo Ngọc cứ có linh cảm chỉ một phút nữa thôi, bão giông sẽ quất thẳng vào mặt nàng.
Tâm bất an, trí càng hoảng khi đập vào mắt nàng cảnh người ăn kẻ ở trong Lâm phủ chạy ra chạy vào tán loạn. Linh cảm có điều chẳng lành. Nàng hấp tấp chạy vào trong.
Cảnh tượng trước mắt khiến nàng chết lặng.
"Mẫu thân? Người làm sao thế này?" Bảo Ngọc ôm mẹ chồng.
Lâm lão phu nhân tóc tai rũ rượi, mặt không còn huyết sắc, hơi thở nặng nề.
"Mẫu thân..."
"Đồ con dâu độc ác dám bỏ thuốc xổ hại mẹ chồng!" An Kiều xông tới thình lình tát thẳng vào má Bảo Ngọc: "May có ta ở nhà kịp thời gọi thầy Đỗ. Nếu không cô mẫu ta bị ngươi hại chết không nhắm được mắt!"
"Thuốc xổ sao? Cô đừng ngậm máu phun người! Khi ta ra khỏi phủ, mẫu thân ta vẫn còn khỏe mạnh!"
"Đúng là cô mẫu đang khỏe mạnh. Nhưng sau khi ăn tổ yến ngươi mang về, bụng cô mẫu ta tức khắc đau quằn quại. Thầy Đỗ đã kiểm tra, trong yến có tẩm một lượng lớn thuốc xổ!" Cô ta mang tờ giấy thầy Đỗ ghi làm bằng chứng ném thẳng vào mặt nàng: "Đây, ngươi tự mà xem!"
Bảo Ngọc còn chưa kịp đọc, người đang kiệt sức nằm trên giường giọng thều thào: "Mau..lấy...giấy...bút...lại cho...ta!"
Trước sự ngỡ ngàng của Bảo Ngọc, Lâm lão phu nhân nói nhẹ tênh: "Đã qua năm tháng, lẽ ra ta nên theo lời dặn con trai ta để cô tự do trở về Phương phủ lâu rồi.
Nhưng nghĩ ơn hoàng thượng ban hôn, nghĩ tình hai nhà Lâm - Phương, thương cô thân cao quý về làm dâu, tướng quân đi biền biệt nên ta cho cô ở lại Lâm gia.
Ta thật không ngờ, ta mới nói vài lời, cô đã sinh tâm chán ghét muốn hại chết ta.
Việc đã đến nông nỗi này, ta không giữ cô lại nữa. Thứ lỗi nhà họ Lâm không có phúc phần."
Lâm lão phu nhân nói xong ném xuống trước mặt Bảo Ngọc một tờ giấy.
Đôi bàn chân đang quỳ trước giường mẹ chồng run lên. Đôi bàn tay lẩy bẩy nhặt lên vật trăng trắng đang nằm lạnh lẽo dưới nền.
"Giấy bỏ vợ!"
Bảo Ngọc chết sững, nhìn trân trân vào mặt mẹ chồng. Sau đó, cơ thể mảnh mai phát run dữ dội.
Giữa đêm thanh lãnh, Lâm lão phu nhân cho người kéo quăng Bảo Ngọc và Thúy Vân ra khỏi cổng Lâm phủ.
Mang tội bất kính với cha mẹ chồng, Bảo Ngọc có mười cái miệng cũng không thể tự minh oan khi trên dưới Lâm gia không một ai thương xót nàng. Tất cả đều là người một nhà, chỉ có nàng là ngoại tộc.
Khi đến kiệu hoa đưa rước, người người hoan hỉ chúc mừng. Khi ra đi, một kẻ hầu Lâm phủ cũng chẳng dám nhìn nàng.
Nàng không trách ai, vì chung quy lại ai cũng cần bảo vệ mạng sống của mình, bảo vệ người thân bình an trước một thế lực.
Từ một tiểu thư danh giá, sau năm tháng, nàng biến thành người tứ cố vô thân. Bởi, nàng không còn mặt mũi để trở về Phương phủ. Đáy mắt cạn khô không còn giọt lệ.
Hai tiếng 'Lâm Chính' trước đây gọi lên nghe một trời yêu, một trời thương nhớ. Cái tên mà mỗi lần nàng cảm thấy ấm ức, tủi hờn, sầu thương, nhớ đến thôi đã xua tan đi tất cả.
Vậy mà, giờ này, chỉ cần nghĩ đến thôi, Bảo Ngọc đã cảm nhận ngay một nỗi đau. Tim đau. Lòng đau. Đầu đau. Cả người đều đau đớn.
Lần đầu tiên trong đời, Bảo Ngọc hiểu cảm giác một người mang hàm oan có gọi trời ngàn lần, trời cũng không thấu. Nàng ngã khuỵu khi vừa cách cổng Lâm phủ 10 mét.
Nơi biên quan.
Đêm nay, Lâm Chính nghe dạ bồi hồi. Dù đã cố giằng lòng bình tĩnh nhưng trái tim chàng vẫn không ngừng đập vội. Ngực đánh như trống trận khi văng vẳng bên tai tiếng vó ngựa phi nước đại ra chốn biên cương.
Qua hết đêm nay, chỉ rạng sáng ngày mai thôi, khi ánh bình minh vừa ló dạng, chàng phải áo bào chỉnh tề thân chinh đưa quân đi nghênh đón Thái tử điện hạ, nghênh đón Thái tử phi.
Ba tiếng 'Thái tử phi' chỉ mới gọi thầm đã nghe một trời xa cách. Người mình thương chớp mắt hóa thành xa lạ. Đối với nàng từ đây, chàng chỉ có thể một mực cung kính. Có gặp nhau, có đứng ngay trước mặt cũng chẳng dám nhìn thẳng vào mắt nhau trao đi một ánh mắt yêu thương.
"Bảo Ngọc! Bảo Ngọc! Bảo Ngọccccc!!!" Trên triền núi, Lâm Chính hướng mặt về quê nhà gọi lên hai tiếng yêu thương lần cuối.
Cả đêm, sương ướt đẫm chiến bào. Sương thấm vào áo, vào da nhưng Lâm Chính không còn cảm giác lạnh. Bởi, cả người chàng đã trơ ra như hóa đá.
Lâm Chính cứ đứng mãi như thế. Cho đến khi nghe tiếng võ tướng Kỳ Hưng cấp báo: "Bẩm tướng quân, ngựa xe Thái tử chỉ còn cách doanh trại 100 mét."
Lâm Chính cuộn chặt hai bàn tay, lén giấu đi giọt lệ vừa rơi, khoát tay hạ lệnh: "Nghênh đón Thái tử!"
"Tiểu thư, người có sao không?" Thúy Vân hoảng hốt khi thấy sắc mặt tiểu thư tái nhợt, trán rịn đầy mồ hôi.
"Ta không sao! Nghỉ chút là khỏe!" Bảo Ngọc ôm ngực, tựa lưng vào thân cây liễu ven đường. Trời đô thành bình lặng, không gió, không mưa. Nhưng không hiểu sao, Bảo Ngọc cứ có linh cảm chỉ một phút nữa thôi, bão giông sẽ quất thẳng vào mặt nàng.
Tâm bất an, trí càng hoảng khi đập vào mắt nàng cảnh người ăn kẻ ở trong Lâm phủ chạy ra chạy vào tán loạn. Linh cảm có điều chẳng lành. Nàng hấp tấp chạy vào trong.
Cảnh tượng trước mắt khiến nàng chết lặng.
"Mẫu thân? Người làm sao thế này?" Bảo Ngọc ôm mẹ chồng.
Lâm lão phu nhân tóc tai rũ rượi, mặt không còn huyết sắc, hơi thở nặng nề.
"Mẫu thân..."
"Đồ con dâu độc ác dám bỏ thuốc xổ hại mẹ chồng!" An Kiều xông tới thình lình tát thẳng vào má Bảo Ngọc: "May có ta ở nhà kịp thời gọi thầy Đỗ. Nếu không cô mẫu ta bị ngươi hại chết không nhắm được mắt!"
"Thuốc xổ sao? Cô đừng ngậm máu phun người! Khi ta ra khỏi phủ, mẫu thân ta vẫn còn khỏe mạnh!"
"Đúng là cô mẫu đang khỏe mạnh. Nhưng sau khi ăn tổ yến ngươi mang về, bụng cô mẫu ta tức khắc đau quằn quại. Thầy Đỗ đã kiểm tra, trong yến có tẩm một lượng lớn thuốc xổ!" Cô ta mang tờ giấy thầy Đỗ ghi làm bằng chứng ném thẳng vào mặt nàng: "Đây, ngươi tự mà xem!"
Bảo Ngọc còn chưa kịp đọc, người đang kiệt sức nằm trên giường giọng thều thào: "Mau..lấy...giấy...bút...lại cho...ta!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước sự ngỡ ngàng của Bảo Ngọc, Lâm lão phu nhân nói nhẹ tênh: "Đã qua năm tháng, lẽ ra ta nên theo lời dặn con trai ta để cô tự do trở về Phương phủ lâu rồi.
Nhưng nghĩ ơn hoàng thượng ban hôn, nghĩ tình hai nhà Lâm - Phương, thương cô thân cao quý về làm dâu, tướng quân đi biền biệt nên ta cho cô ở lại Lâm gia.
Ta thật không ngờ, ta mới nói vài lời, cô đã sinh tâm chán ghét muốn hại chết ta.
Việc đã đến nông nỗi này, ta không giữ cô lại nữa. Thứ lỗi nhà họ Lâm không có phúc phần."
Lâm lão phu nhân nói xong ném xuống trước mặt Bảo Ngọc một tờ giấy.
Đôi bàn chân đang quỳ trước giường mẹ chồng run lên. Đôi bàn tay lẩy bẩy nhặt lên vật trăng trắng đang nằm lạnh lẽo dưới nền.
"Giấy bỏ vợ!"
Bảo Ngọc chết sững, nhìn trân trân vào mặt mẹ chồng. Sau đó, cơ thể mảnh mai phát run dữ dội.
Giữa đêm thanh lãnh, Lâm lão phu nhân cho người kéo quăng Bảo Ngọc và Thúy Vân ra khỏi cổng Lâm phủ.
Mang tội bất kính với cha mẹ chồng, Bảo Ngọc có mười cái miệng cũng không thể tự minh oan khi trên dưới Lâm gia không một ai thương xót nàng. Tất cả đều là người một nhà, chỉ có nàng là ngoại tộc.
Khi đến kiệu hoa đưa rước, người người hoan hỉ chúc mừng. Khi ra đi, một kẻ hầu Lâm phủ cũng chẳng dám nhìn nàng.
Nàng không trách ai, vì chung quy lại ai cũng cần bảo vệ mạng sống của mình, bảo vệ người thân bình an trước một thế lực.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ một tiểu thư danh giá, sau năm tháng, nàng biến thành người tứ cố vô thân. Bởi, nàng không còn mặt mũi để trở về Phương phủ. Đáy mắt cạn khô không còn giọt lệ.
Hai tiếng 'Lâm Chính' trước đây gọi lên nghe một trời yêu, một trời thương nhớ. Cái tên mà mỗi lần nàng cảm thấy ấm ức, tủi hờn, sầu thương, nhớ đến thôi đã xua tan đi tất cả.
Vậy mà, giờ này, chỉ cần nghĩ đến thôi, Bảo Ngọc đã cảm nhận ngay một nỗi đau. Tim đau. Lòng đau. Đầu đau. Cả người đều đau đớn.
Lần đầu tiên trong đời, Bảo Ngọc hiểu cảm giác một người mang hàm oan có gọi trời ngàn lần, trời cũng không thấu. Nàng ngã khuỵu khi vừa cách cổng Lâm phủ 10 mét.
Nơi biên quan.
Đêm nay, Lâm Chính nghe dạ bồi hồi. Dù đã cố giằng lòng bình tĩnh nhưng trái tim chàng vẫn không ngừng đập vội. Ngực đánh như trống trận khi văng vẳng bên tai tiếng vó ngựa phi nước đại ra chốn biên cương.
Qua hết đêm nay, chỉ rạng sáng ngày mai thôi, khi ánh bình minh vừa ló dạng, chàng phải áo bào chỉnh tề thân chinh đưa quân đi nghênh đón Thái tử điện hạ, nghênh đón Thái tử phi.
Ba tiếng 'Thái tử phi' chỉ mới gọi thầm đã nghe một trời xa cách. Người mình thương chớp mắt hóa thành xa lạ. Đối với nàng từ đây, chàng chỉ có thể một mực cung kính. Có gặp nhau, có đứng ngay trước mặt cũng chẳng dám nhìn thẳng vào mắt nhau trao đi một ánh mắt yêu thương.
"Bảo Ngọc! Bảo Ngọc! Bảo Ngọccccc!!!" Trên triền núi, Lâm Chính hướng mặt về quê nhà gọi lên hai tiếng yêu thương lần cuối.
Cả đêm, sương ướt đẫm chiến bào. Sương thấm vào áo, vào da nhưng Lâm Chính không còn cảm giác lạnh. Bởi, cả người chàng đã trơ ra như hóa đá.
Lâm Chính cứ đứng mãi như thế. Cho đến khi nghe tiếng võ tướng Kỳ Hưng cấp báo: "Bẩm tướng quân, ngựa xe Thái tử chỉ còn cách doanh trại 100 mét."
Lâm Chính cuộn chặt hai bàn tay, lén giấu đi giọt lệ vừa rơi, khoát tay hạ lệnh: "Nghênh đón Thái tử!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro