Chương 17
2024-11-09 23:02:03
Chạy ra đến cổng, lời ru không còn nữa. Lâm Chính ngơ ngác ngước mặt kiếm tìm nơi chín tầng không.
Trong ánh tịch liêu, bước chân chàng vô định lang thang trên con đường ngày nào nàng đưa tiễn chàng ra chốn biên quan.
Vẫn con đường đó, vẫn hình bóng cũ còn đậm sâu trong đáy mắt, một đôi mắt màu hổ phách đẹp đến nao lòng. Câu hẹn, câu thề vẫn còn đó chưa phai.
"Vậy mà, nàng nỡ chê ta mải mê chinh chiến ư?"
Trách nàng tin vui không gửi thư báo ta một tiếng. Hận nàng mới đó đã chê phu quân làm trang võ tướng. Nhưng trách nàng, hận nàng cũng không bằng tự trách ta, hận ta. Là do ta hấp tấp tin vào thánh chỉ, do ta không chịu trở về cùng nàng làm lễ bái đường.
"Đều tại ta có lỗi với nàng!" Lâm Chính nốc hết bình rượu.
Trong cơn say, chàng lần tìm đến Phủ Phương Thái úy. Chàng muốn hỏi nàng một câu thôi: Bảo Ngọc còn yêu Lâm Chính không?
Tuy nhiên, trời đất không thương, ông Tơ bà Nguyệt khéo trêu đùa, nghịch cảnh thích tạo trái ngang nên tơ duyên đành đứt đoạn.
Đường đến Phủ Phương thái úy chiều nay, sao bỗng nghe lắm điệu bi ai. Văng vẳng bên tai tiếng kèn thê lương tiễn đưa một linh hồn.
Tiếng kèn hòa cùng tiếng khóc nỉ non ai oán, không gian tái tê nhuốm bạc màu tang thương.
"Xin hỏi bá phụ, là đám ma của nhà nào?"
Chủ quán nước bên đường là ông lão ngoài 70 tuổi, dừng bàn tay lau bàn, ánh mắt đượm buồn, giọng nghẹn ngào tiếc nuối: "Là nhị tiểu thư của Phủ Phương thái úy! Cô gái vừa đẹp người vừa đẹp nết mới báo hỉ gả qua Lâm phủ. Nhưng không hiểu sao bị Lâm gia đuổi ra khỏi gia môn, rồi qua đời một cách đột ngột như vậy!"
Loảng xoảng!
Bát nước trong tay Lâm Chính rơi xuống nền đá vỡ vụn thành ngàn mảnh nhỏ như con tim chàng đang vỡ nát.
"Bá phụ...nói sao? Bị Lâm gia đuổi ư?"
Ông lão kéo khăn lau nước mắt, nhìn chàng thật lâu: "Tin này là a hoàn nhị tiểu thư nói nhỏ với lão. Cháu nghe rồi bỏ ngoài tai đừng loan tin thất thiệt tội vong linh người đã khuất!"
Lâm Chính ngã khuỵu, nằm dài xuống nền quán. Nơi đáy mắt đau thương ánh lên tia hồ nghi. Chàng vô thức cắn chặt hai hàm răng, hai bàn tay không biết từ lúc nào đã cuộn chặt thành hai nắm đấm.
"Rốt cuộc ai gây ra cảnh tang thương này?" Lâm Chính bật dậy vung mạnh nắm đấm xuống bàn. Chiếc bàn liền vỡ làm đôi.
"Xin lỗi bá phụ!" Chàng cầm bàn tay ông lão, đặt vào đó túi tiền. Rồi khập khiễng đi về hướng có tiếng đàn ma.
"Phương Bảo Ngọc! Phương Bảo Ngọc! Nàng đừng có bỏ ta nha! Phương Bảo Ngọc!!" Lâm Chính như hóa điên vừa gào vừa khóc, vừa chạy, vừa bò thẳng đến cổng Phương gia.
Cổng chính treo đầy đèn lồng trắng. Hai bên cửa vải trắng theo gió bay bay như muốn quấn chặt lấy một oan hồn. Kẻ ăn người ở trong nhà đầu chít khăn tang, đôi mắt đỏ hoe thấy chàng như thấy Hắc Bạch Vô Thường đến trần gian câu hồn về địa ngục.
"Lâm...Lâm...Lâm tướng quân!" Ai cũng lắp bắp, đôi mắt sợ hãi nhìn chàng, chân không ngừng thối lui rồi quay lưng chạy vào linh đường.
"Phương lão gia! Phương lão phu nhân...Tướng...quân...Lâm Chính đến!"
Khi Lâm Chính lết thân xác sắp vỡ vụn vào tới linh đường, chàng còn chưa kịp nhìn di ảnh người mất, a hoàn của Bảo Ngọc đã lao tới chụp lấy cổ áo chàng: "Tướng quân tới kiểm chứng xem tiểu thư chết thật chưa à? Đến xem tận mắt để về báo Lâm lão phu nhân và biểu muội tướng quân mở tiệc ăn mừng, rồi hân hoan tổ chức lễ thân nghinh, bái đường, động phòng hoa chúc hả?"
"Thúy Vân! Con đừng ăn nói hồ đồ!" Phương lão phu nhân gỡ lấy hai bàn tay cô hầu gái Bảo Ngọc xem như tỷ muội: "Chuyện đâu còn có đó, con không được làm càn!"
Thúy Vân bật khóc: "Lão phu nhân, Thúy Vân không làm càn. Là do ả tiện nhân An Kiều và Lâm lão phu nhân bức hại tiểu thư!" Ánh mắt Thúy Vân sắc lạnh nhìn chằm chằm Lâm Chính: "Cũng do tên tra nam ngươi thay lòng đổi dạ. Tiểu thư viết cho ngươi hàng trăm lá thư bày tỏ nỗi lòng tương tư, ngày nhớ đêm mong tướng quân trở lại gia đàng. Mà ngươi nỡ đành tâm đoạn tuyệt gửi về 'giấy bỏ vợ'."
Phương lão gia quát lớn: "Thúy Vân, ta đã bảo con không được làm càn!"
Ai muốn làm càn, muốn cắt xé chàng thành trăm ngàn mảnh gì cũng được. Muốn tùng xẻo, muốn tứ mã phanh thây, hay nung vạc dầu, đưa lên giàn hỏa thiêu, đoạn đầu đài gì cũng được. Chàng đều bằng lòng chấp nhận hết.
Một người chồng vô tâm bỏ mặc hiền thê không về bái đường thành thân. Một tướng công để nương tử vò võ năm canh ấm lạnh như thế nào ở nhà chồng đều không hề hay biết. Người chồng như vậy sống trên đời để làm gì?
Sống chỉ để gieo rắc đau thương và hại ái nữ nhà người ta chết oan mà thôi!
'Nhạc phụ, nhạc mẫu, là lỗi tại con, con bằng lòng chịu tội. Con chỉ xin hai người một việc thôi: Hãy để con đưa nàng ấy về bên Lâm Phủ! Nàng ấy đã lên kiệu hoa bước vào Lâm gia thì mãi là hiền thê của Lâm Chính. Lâm Chính con chưa từng làm giấy bỏ nàng."
Trong ánh tịch liêu, bước chân chàng vô định lang thang trên con đường ngày nào nàng đưa tiễn chàng ra chốn biên quan.
Vẫn con đường đó, vẫn hình bóng cũ còn đậm sâu trong đáy mắt, một đôi mắt màu hổ phách đẹp đến nao lòng. Câu hẹn, câu thề vẫn còn đó chưa phai.
"Vậy mà, nàng nỡ chê ta mải mê chinh chiến ư?"
Trách nàng tin vui không gửi thư báo ta một tiếng. Hận nàng mới đó đã chê phu quân làm trang võ tướng. Nhưng trách nàng, hận nàng cũng không bằng tự trách ta, hận ta. Là do ta hấp tấp tin vào thánh chỉ, do ta không chịu trở về cùng nàng làm lễ bái đường.
"Đều tại ta có lỗi với nàng!" Lâm Chính nốc hết bình rượu.
Trong cơn say, chàng lần tìm đến Phủ Phương Thái úy. Chàng muốn hỏi nàng một câu thôi: Bảo Ngọc còn yêu Lâm Chính không?
Tuy nhiên, trời đất không thương, ông Tơ bà Nguyệt khéo trêu đùa, nghịch cảnh thích tạo trái ngang nên tơ duyên đành đứt đoạn.
Đường đến Phủ Phương thái úy chiều nay, sao bỗng nghe lắm điệu bi ai. Văng vẳng bên tai tiếng kèn thê lương tiễn đưa một linh hồn.
Tiếng kèn hòa cùng tiếng khóc nỉ non ai oán, không gian tái tê nhuốm bạc màu tang thương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Xin hỏi bá phụ, là đám ma của nhà nào?"
Chủ quán nước bên đường là ông lão ngoài 70 tuổi, dừng bàn tay lau bàn, ánh mắt đượm buồn, giọng nghẹn ngào tiếc nuối: "Là nhị tiểu thư của Phủ Phương thái úy! Cô gái vừa đẹp người vừa đẹp nết mới báo hỉ gả qua Lâm phủ. Nhưng không hiểu sao bị Lâm gia đuổi ra khỏi gia môn, rồi qua đời một cách đột ngột như vậy!"
Loảng xoảng!
Bát nước trong tay Lâm Chính rơi xuống nền đá vỡ vụn thành ngàn mảnh nhỏ như con tim chàng đang vỡ nát.
"Bá phụ...nói sao? Bị Lâm gia đuổi ư?"
Ông lão kéo khăn lau nước mắt, nhìn chàng thật lâu: "Tin này là a hoàn nhị tiểu thư nói nhỏ với lão. Cháu nghe rồi bỏ ngoài tai đừng loan tin thất thiệt tội vong linh người đã khuất!"
Lâm Chính ngã khuỵu, nằm dài xuống nền quán. Nơi đáy mắt đau thương ánh lên tia hồ nghi. Chàng vô thức cắn chặt hai hàm răng, hai bàn tay không biết từ lúc nào đã cuộn chặt thành hai nắm đấm.
"Rốt cuộc ai gây ra cảnh tang thương này?" Lâm Chính bật dậy vung mạnh nắm đấm xuống bàn. Chiếc bàn liền vỡ làm đôi.
"Xin lỗi bá phụ!" Chàng cầm bàn tay ông lão, đặt vào đó túi tiền. Rồi khập khiễng đi về hướng có tiếng đàn ma.
"Phương Bảo Ngọc! Phương Bảo Ngọc! Nàng đừng có bỏ ta nha! Phương Bảo Ngọc!!" Lâm Chính như hóa điên vừa gào vừa khóc, vừa chạy, vừa bò thẳng đến cổng Phương gia.
Cổng chính treo đầy đèn lồng trắng. Hai bên cửa vải trắng theo gió bay bay như muốn quấn chặt lấy một oan hồn. Kẻ ăn người ở trong nhà đầu chít khăn tang, đôi mắt đỏ hoe thấy chàng như thấy Hắc Bạch Vô Thường đến trần gian câu hồn về địa ngục.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lâm...Lâm...Lâm tướng quân!" Ai cũng lắp bắp, đôi mắt sợ hãi nhìn chàng, chân không ngừng thối lui rồi quay lưng chạy vào linh đường.
"Phương lão gia! Phương lão phu nhân...Tướng...quân...Lâm Chính đến!"
Khi Lâm Chính lết thân xác sắp vỡ vụn vào tới linh đường, chàng còn chưa kịp nhìn di ảnh người mất, a hoàn của Bảo Ngọc đã lao tới chụp lấy cổ áo chàng: "Tướng quân tới kiểm chứng xem tiểu thư chết thật chưa à? Đến xem tận mắt để về báo Lâm lão phu nhân và biểu muội tướng quân mở tiệc ăn mừng, rồi hân hoan tổ chức lễ thân nghinh, bái đường, động phòng hoa chúc hả?"
"Thúy Vân! Con đừng ăn nói hồ đồ!" Phương lão phu nhân gỡ lấy hai bàn tay cô hầu gái Bảo Ngọc xem như tỷ muội: "Chuyện đâu còn có đó, con không được làm càn!"
Thúy Vân bật khóc: "Lão phu nhân, Thúy Vân không làm càn. Là do ả tiện nhân An Kiều và Lâm lão phu nhân bức hại tiểu thư!" Ánh mắt Thúy Vân sắc lạnh nhìn chằm chằm Lâm Chính: "Cũng do tên tra nam ngươi thay lòng đổi dạ. Tiểu thư viết cho ngươi hàng trăm lá thư bày tỏ nỗi lòng tương tư, ngày nhớ đêm mong tướng quân trở lại gia đàng. Mà ngươi nỡ đành tâm đoạn tuyệt gửi về 'giấy bỏ vợ'."
Phương lão gia quát lớn: "Thúy Vân, ta đã bảo con không được làm càn!"
Ai muốn làm càn, muốn cắt xé chàng thành trăm ngàn mảnh gì cũng được. Muốn tùng xẻo, muốn tứ mã phanh thây, hay nung vạc dầu, đưa lên giàn hỏa thiêu, đoạn đầu đài gì cũng được. Chàng đều bằng lòng chấp nhận hết.
Một người chồng vô tâm bỏ mặc hiền thê không về bái đường thành thân. Một tướng công để nương tử vò võ năm canh ấm lạnh như thế nào ở nhà chồng đều không hề hay biết. Người chồng như vậy sống trên đời để làm gì?
Sống chỉ để gieo rắc đau thương và hại ái nữ nhà người ta chết oan mà thôi!
'Nhạc phụ, nhạc mẫu, là lỗi tại con, con bằng lòng chịu tội. Con chỉ xin hai người một việc thôi: Hãy để con đưa nàng ấy về bên Lâm Phủ! Nàng ấy đã lên kiệu hoa bước vào Lâm gia thì mãi là hiền thê của Lâm Chính. Lâm Chính con chưa từng làm giấy bỏ nàng."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro