Chương 33
2024-11-09 23:02:03
Ngày tháng trôi qua. Nhờ có tình yêu của Bảo Ngọc, đôi mắt Lâm Chính hồi phục rất tốt
Nghe tin vui từ Bảo Ngọc, Kỳ Hưng cấp tốc xin phép về ăn mừng.
Đứng trước một Lâm Chính đĩnh đạc như ngày nào, Kỳ Hưng vỗ vai anh: "Mắt cậu đã khỏe, giờ là lúc thực hiện ước mơ!"
Ước mơ trở thành nhà thiết kế đồ họa!
Nhìn ra vạt nắng mùa đông, bắt gặp hình ảnh cô tiên nữ đời anh đang phơi áo cho anh, đáy mắt Lâm Chính bùng cháy một khát vọng.
Bảo Ngọc, em đã vì anh mà chịu nhiều thiệt thòi. Anh sẽ bù đắp cho em!
Một sáng vàng nắng, Lâm Chính bước vào giảng đường Đại học Mỹ thuật thành phố chính thức theo đuổi ước mơ.
Bằng sự thông minh, tài hoa vốn có, chàng sinh viên có vẻ ngoài điển trai, khí chất bất phàm khoa Đồ họa Lâm Chính rất nhanh đã trở thành tâm điểm thu hút mọi ánh nhìn. Không biết từ khi nào, anh được mệnh danh là một phù thủy ngành thiết kế đồ họa có tài hô biến các hình ảnh sản phẩm đẹp lung linh làm nức tiếng giới truyền thông. Tài đi đôi với sắc khiến các cô gái tương tư anh không ít. Ai cũng mong có được ánh mắt tình của Lâm Chính.
Nhưng ánh mắt của nam thần ngoài các sản phẩm anh nhận thiết kế cho các công ty, anh chỉ dành cho một người con gái.
"Tớ rất thích anh chàng áo sơ mi trắng dân graphic designer đó!"
"Tớ cũng vậy! Nhưng nghe đồn soái ca đã có người trong lòng."
Chỉ là đồn thôi mà! 99,9% là không có thật!
Cô gái váy trắng kiêu sa mạnh dạn bước tới làm quen: "Chào anh, em là Hương khoa thiết kế thời trang! Hâm mộ anh đã lâu, hôm nay mới có dịp tương ngộ, anh cho em kết bạn fb anh được không?"
Lâm Chính nửa con mắt cũng chẳng thèm nhìn, mặt dán to chữ 'không' lạnh lùng.
Ánh mắt anh chỉ hướng về một phía xa. Môi anh thấp thoáng một nụ cười, sải bước nhanh dài, dang tay đón một bóng hồng khoác áo blouse trắng ngành Y: "Bảo Ngọc, em có mệt không?"
Cô cười tít mắt: "Mệt mấy thấy anh là em khỏe liền à!"
Anh véo chóp mũi cô: "Ngọt vừa thôi! Lâm Chính anh bị em chuốc say như điếu đổ lâu rồi!"
"Có thật không? Em mới thấy cô tiên nào đó kè kè bên anh!" Bảo Ngọc xoay xoay đôi bím tóc.
Anh cười, giữ lại tay cô, nâng niu đôi bím tóc: "Em để ý làm gì cho bẩn mắt! Trong mắt anh, chỉ có mỗi cô tiên Bảo Ngọc thôi!
Để cô tiên lòng anh đích thân mang thuốc bổ sang đây, anh đau tim nè thấy chưa?"
Cô áp tay vào ngực anh. Cảm nhận rõ ràng từng nhịp đập thình thịch mạnh mẽ vì cô. Bảo Ngọc thương anh biết mấy. Vẫn là không đành lòng: "Em theo đoàn đến khám mắt các bé trường Mầm non gần đây! Nhân tiện ghé đón anh luôn! Em mua nước ép cà rốt cho anh nè!" Cô dúi túi nước vào tay anh.
Lâm Chính một tay đỡ túi nước, tay kia đan mười ngón vào nhau cùng cô người yêu bé nhỏ tan trường.
Hút một hơi hết hộp nước hoa quả người yêu bồi bổ, anh thầm thì vào tai cô: "Anh đưa em đi ăn Nhà hàng!"
"Anh lại trúng thưởng nữa à?"
"Ừ, một dự án nhỏ!"
Cô nhảy cẫng lên. Đôi mắt màu mật sáng long lanh, khóe môi kéo căng một nụ cười hãnh diện: "Người yêu của ai mà giỏi dữ ta?"
Anh cốc yêu cô cái: "Người yêu của em chứ của ai! Bộ em không biết, em là nguồn động lực phấn đấu vô biên của anh hả?" Vì em, anh sẽ cố gắng làm tất cả.
Nghe ngọt ngào, yêu thương quá đỗi nhưng cô cũng xót lắm: "Anh nhớ giữ gìn sức khỏe nha. Nhớ để mắt nghỉ ngơi! Đừng lo lao vào kiếm tiền mà quên rằng: Với em, anh mới là món quà vô giá. Em rất dễ nuôi nên không cần anh phải vất vả nhiều đâu!"
"Anh biết rồi! Anh chỉ nhận vài dự án nhỏ, em đừng lo nha! Lo nghĩ món ngon đi ha!"
Cô ôm nựng hai má anh: "'Cần gì nghĩ, em sẽ gọi món cá hồi nướng mè và súp rau củ."
"Lần nào cũng hai món đó. Bộ em không ớn hả?"
"Món nào tốt cho mắt anh, em ăn hoài vẫn còn thèm!"
Lời cô rất thuận miệng cũng rất chân thành nhưng không hiểu sao Lâm Chính lại thấy khóe mắt mình cay cay.
Nếu người nào đó hỏi anh: Ai yêu ai tình sâu không thấy đáy? Anh vỗ ngực trả lời rằng: Người đó là cô tiên
Phương Bảo Ngọc yêu chàng trai sắp mù Lâm Chính. Một tình yêu thủy chung, nồng đậm ngàn năm không chút đổi thay.
Dưới ánh nến lung linh, Lâm Chính ôm lấy cục ngọc bảo bối: "Bảo Ngọc à, thích gì, thèm gì em cứ gọi thỏa mái nha! Hãy để Lâm Chính anh yêu chiều em!"
Đáy mắt màu hổ phách xao động. Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, nhón chân hôn môi anh, thì thào: "Em không thèm gì cả. Em chỉ thèm anh thôi!"
Ánh mắt cô da diết quấn quýt nơi sườn má, đáy mắt, đôi môi anh. Tham lam chút nữa là yết hầu gợi cảm. Ngón tay mềm mại không kiên dè vuốt ve cổ anh: "Cái gì thuộc về anh, em đều thèm ăn nha!"
Anh nghiêng đầu nhìn cô, áp tay lên sườn má, ánh mắt thiết tha nhìn sâu vào đáy mắt màu mật.
"Anh biết rồi!"
Lâm Chính bẹo hai gò má hồng cô thiếu nữ. Cụng trán mình vào trán cô, lắng nghe hai trái tim thổn thức tiếng yêu.
"Đêm nay, anh trao hết cho em!" Cả linh hồn và thể xác.
Tình dâng lên đáy mắt như bản tình ca qua tiếng đàn violon.
"Làm vợ anh nha!" Lâm Chính bất ngờ quỳ gối, hai tay nâng cao chiếc nhẫn lấp lánh.
Chờ đợi quá lâu. Tình nồng ủ men ngàn năm. Đã đến lúc không thể chờ được nữa. Đáy mắt cô lấp lánh niềm hạnh phúc dâng đầy, cô trao bàn tay phải cho anh: "Em đồng ý gả cho anh đời đời kiếp kiếp!"
Lâm Chính lồng chiếc nhẫn vào ngón áp út, đáy mắt thiết tha tình: "Nguyện làm chồng em đời đời kiếp kiếp."
Tiếng đàn violon vút lên, ly rượu giao bôi ngàn năm uống cạn.
Tiếng vỗ tay chúc mừng: "Mãi hạnh phúc nha Bảo Ngọc - Lâm Chính!" Kỳ Hưng tung ngàn cánh hồng, ôm lấy hai người thân xúc động: "Mau sinh em bé cho tôi có bạn nha!"
Nghe tin vui từ Bảo Ngọc, Kỳ Hưng cấp tốc xin phép về ăn mừng.
Đứng trước một Lâm Chính đĩnh đạc như ngày nào, Kỳ Hưng vỗ vai anh: "Mắt cậu đã khỏe, giờ là lúc thực hiện ước mơ!"
Ước mơ trở thành nhà thiết kế đồ họa!
Nhìn ra vạt nắng mùa đông, bắt gặp hình ảnh cô tiên nữ đời anh đang phơi áo cho anh, đáy mắt Lâm Chính bùng cháy một khát vọng.
Bảo Ngọc, em đã vì anh mà chịu nhiều thiệt thòi. Anh sẽ bù đắp cho em!
Một sáng vàng nắng, Lâm Chính bước vào giảng đường Đại học Mỹ thuật thành phố chính thức theo đuổi ước mơ.
Bằng sự thông minh, tài hoa vốn có, chàng sinh viên có vẻ ngoài điển trai, khí chất bất phàm khoa Đồ họa Lâm Chính rất nhanh đã trở thành tâm điểm thu hút mọi ánh nhìn. Không biết từ khi nào, anh được mệnh danh là một phù thủy ngành thiết kế đồ họa có tài hô biến các hình ảnh sản phẩm đẹp lung linh làm nức tiếng giới truyền thông. Tài đi đôi với sắc khiến các cô gái tương tư anh không ít. Ai cũng mong có được ánh mắt tình của Lâm Chính.
Nhưng ánh mắt của nam thần ngoài các sản phẩm anh nhận thiết kế cho các công ty, anh chỉ dành cho một người con gái.
"Tớ rất thích anh chàng áo sơ mi trắng dân graphic designer đó!"
"Tớ cũng vậy! Nhưng nghe đồn soái ca đã có người trong lòng."
Chỉ là đồn thôi mà! 99,9% là không có thật!
Cô gái váy trắng kiêu sa mạnh dạn bước tới làm quen: "Chào anh, em là Hương khoa thiết kế thời trang! Hâm mộ anh đã lâu, hôm nay mới có dịp tương ngộ, anh cho em kết bạn fb anh được không?"
Lâm Chính nửa con mắt cũng chẳng thèm nhìn, mặt dán to chữ 'không' lạnh lùng.
Ánh mắt anh chỉ hướng về một phía xa. Môi anh thấp thoáng một nụ cười, sải bước nhanh dài, dang tay đón một bóng hồng khoác áo blouse trắng ngành Y: "Bảo Ngọc, em có mệt không?"
Cô cười tít mắt: "Mệt mấy thấy anh là em khỏe liền à!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh véo chóp mũi cô: "Ngọt vừa thôi! Lâm Chính anh bị em chuốc say như điếu đổ lâu rồi!"
"Có thật không? Em mới thấy cô tiên nào đó kè kè bên anh!" Bảo Ngọc xoay xoay đôi bím tóc.
Anh cười, giữ lại tay cô, nâng niu đôi bím tóc: "Em để ý làm gì cho bẩn mắt! Trong mắt anh, chỉ có mỗi cô tiên Bảo Ngọc thôi!
Để cô tiên lòng anh đích thân mang thuốc bổ sang đây, anh đau tim nè thấy chưa?"
Cô áp tay vào ngực anh. Cảm nhận rõ ràng từng nhịp đập thình thịch mạnh mẽ vì cô. Bảo Ngọc thương anh biết mấy. Vẫn là không đành lòng: "Em theo đoàn đến khám mắt các bé trường Mầm non gần đây! Nhân tiện ghé đón anh luôn! Em mua nước ép cà rốt cho anh nè!" Cô dúi túi nước vào tay anh.
Lâm Chính một tay đỡ túi nước, tay kia đan mười ngón vào nhau cùng cô người yêu bé nhỏ tan trường.
Hút một hơi hết hộp nước hoa quả người yêu bồi bổ, anh thầm thì vào tai cô: "Anh đưa em đi ăn Nhà hàng!"
"Anh lại trúng thưởng nữa à?"
"Ừ, một dự án nhỏ!"
Cô nhảy cẫng lên. Đôi mắt màu mật sáng long lanh, khóe môi kéo căng một nụ cười hãnh diện: "Người yêu của ai mà giỏi dữ ta?"
Anh cốc yêu cô cái: "Người yêu của em chứ của ai! Bộ em không biết, em là nguồn động lực phấn đấu vô biên của anh hả?" Vì em, anh sẽ cố gắng làm tất cả.
Nghe ngọt ngào, yêu thương quá đỗi nhưng cô cũng xót lắm: "Anh nhớ giữ gìn sức khỏe nha. Nhớ để mắt nghỉ ngơi! Đừng lo lao vào kiếm tiền mà quên rằng: Với em, anh mới là món quà vô giá. Em rất dễ nuôi nên không cần anh phải vất vả nhiều đâu!"
"Anh biết rồi! Anh chỉ nhận vài dự án nhỏ, em đừng lo nha! Lo nghĩ món ngon đi ha!"
Cô ôm nựng hai má anh: "'Cần gì nghĩ, em sẽ gọi món cá hồi nướng mè và súp rau củ."
"Lần nào cũng hai món đó. Bộ em không ớn hả?"
"Món nào tốt cho mắt anh, em ăn hoài vẫn còn thèm!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời cô rất thuận miệng cũng rất chân thành nhưng không hiểu sao Lâm Chính lại thấy khóe mắt mình cay cay.
Nếu người nào đó hỏi anh: Ai yêu ai tình sâu không thấy đáy? Anh vỗ ngực trả lời rằng: Người đó là cô tiên
Phương Bảo Ngọc yêu chàng trai sắp mù Lâm Chính. Một tình yêu thủy chung, nồng đậm ngàn năm không chút đổi thay.
Dưới ánh nến lung linh, Lâm Chính ôm lấy cục ngọc bảo bối: "Bảo Ngọc à, thích gì, thèm gì em cứ gọi thỏa mái nha! Hãy để Lâm Chính anh yêu chiều em!"
Đáy mắt màu hổ phách xao động. Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, nhón chân hôn môi anh, thì thào: "Em không thèm gì cả. Em chỉ thèm anh thôi!"
Ánh mắt cô da diết quấn quýt nơi sườn má, đáy mắt, đôi môi anh. Tham lam chút nữa là yết hầu gợi cảm. Ngón tay mềm mại không kiên dè vuốt ve cổ anh: "Cái gì thuộc về anh, em đều thèm ăn nha!"
Anh nghiêng đầu nhìn cô, áp tay lên sườn má, ánh mắt thiết tha nhìn sâu vào đáy mắt màu mật.
"Anh biết rồi!"
Lâm Chính bẹo hai gò má hồng cô thiếu nữ. Cụng trán mình vào trán cô, lắng nghe hai trái tim thổn thức tiếng yêu.
"Đêm nay, anh trao hết cho em!" Cả linh hồn và thể xác.
Tình dâng lên đáy mắt như bản tình ca qua tiếng đàn violon.
"Làm vợ anh nha!" Lâm Chính bất ngờ quỳ gối, hai tay nâng cao chiếc nhẫn lấp lánh.
Chờ đợi quá lâu. Tình nồng ủ men ngàn năm. Đã đến lúc không thể chờ được nữa. Đáy mắt cô lấp lánh niềm hạnh phúc dâng đầy, cô trao bàn tay phải cho anh: "Em đồng ý gả cho anh đời đời kiếp kiếp!"
Lâm Chính lồng chiếc nhẫn vào ngón áp út, đáy mắt thiết tha tình: "Nguyện làm chồng em đời đời kiếp kiếp."
Tiếng đàn violon vút lên, ly rượu giao bôi ngàn năm uống cạn.
Tiếng vỗ tay chúc mừng: "Mãi hạnh phúc nha Bảo Ngọc - Lâm Chính!" Kỳ Hưng tung ngàn cánh hồng, ôm lấy hai người thân xúc động: "Mau sinh em bé cho tôi có bạn nha!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro