Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang
Hôn lễ thế kỷ (...
Vũ Bộ Sinh Liên
2024-11-11 23:26:34
Nhóm khách quý được sắp xếp vị trí ngồi khách nhau tùy theo các lĩnh
vực, vai vế và địa vị, không bao gồm trường hợp ở bàn chính.
Lăng Diệp sắp xếp cho lão Tôn ngồi ở bàn chính, để chăm sóc cho đối phương, anh để Mạc Vũ và Thiên Nhất cũng ngồi ở bàn chính, hơn nữa còn sắp cho hai người ngồi cách nhau, bên phải và trái của Lão Tôn.
"Lão Tôn, cháu kính ông." Lăng Diệp đứng bên cạnh lão Tôn, giơ một ly rượu đỏ lên, nói với ông.
Úc Hàn Yên đưa ly rượu của mình đến bên cạnh ly rượu của Lăng Diệp, khóe môi nâng lên, nhìn Lão Tôn nói: "Lão Tôn, cám ơn ông những năm qua đã luôn chăm sóc Diệp."
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này trên màn hình lớn, đều nghĩ thầm: "Người kia là ai? Lại có thể có được vinh hạnh đặc biệt này."
Lão Tôn bưng ly rượu đứng dậy, nước mắt lưng tròng nhìn bọn họ, đầu tiên là nói với Lăng Diệp: "Tiểu thiếu gia, tôi chỉ là một quản gia, cậu không cần phải đối với tôi như vậy. Kiếp này nhìn thấy cậu kết hôn đã là may mắn của tôi rồi, không phải hối tiếc nữa."
Ông nhìn Úc Hàn Yên nói: "Tiểu Thiếu phu nhân, chăm sóc tiểu thiếu gia là bổn phận của tôi. Sau này, tiểu thiếu phu nhân có cần gì tôi, xin cứ việc dặn dò."
"Lão Tôn ở đây, chúc tiểu thiếu gia và Tiểu Thiếu phu nhân đầu bạc răng long, mãi mãi đồng lòng." Ông nhìn về phía Lăng Diệp và Úc Hàn Yên nói.
Nói xong, ông khẽ cụng ly với hai người họ, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Lăng Diệp và Úc Hàn Yên cũng uống một chút, sau đó không hẹn mà cùng đem tầm mắt khóa chặt trên mặt Mạc Vũ.
Mạc Vũ "cạch" một cái đứng dậy, nhìn bọn họ cười đến vô cùng rạng rỡ.
Lúc này vừa vặn có một bồi bàn bưng một chai rượu Delux¬e Cham¬bord Liqueur (rượu mùi) đi qua, Lăng Diệp liếc mắt nhìn Tề Ngôn, Tề Ngôn ngoắc ngoắc khóe môi, đưa tay chặn người bồi bàn lại, đem cả chai rượu đặt trước mặt Mạc Vũ.
Rượu Delux¬eCham¬bord Liqueur không chỉ được đóng gói tinh xảo, mà nó còn là một loại rượu mạnh thực thụ.
Mạc Vũ nhắm mắt nhận lấy chai rượu, có chút nói không nên lời: "Không phải là các cậu muốn tôi một hơi uống cạn đấy chứ…………"
Thiên Nhất có chút lo lắng nhìn anh.
Úc Hàn Yên và Lăng Diệp nhìn nhau cười một cái, cùng đưa ly rượu chạm với chai rượu trong tay Mạc Vũ, nói: "Cạn."
Chỉ vì anh trộm nửa ngày rảnh rang, mà trừng phạt anh như vậy, đúng là “vợ chồng vô lương”……. nhưng có điều, chai rượu này cũng không hạ nổi anh.
Mạc Vũ khí phách ngửa mặt lên uống.
Úc Hàn Yên uống xong, tinh mắt nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của Mạc Vũ. Cô lập tức chuyển tầm mắt sang phía tay trái của Thiên Nhất, sau đó cười.
Cô nhón chân lên, rỉ tai với Lăng Diệp: "Mạc Vũ và Thiên Nhất đã tu thành chính quả."
Lăng Diệp theo bản năng nhìn về phía tay trái của Mạc Vũ, tiếp đó hơi nghiêng người, ý bảo Tề Ngôn rót rượu.
Dany cũng cụng một phần tư ly rượu đỏ với Úc Hàn Yên.
Giọt rượu cuối cùng cũng được rót vào trong bụng Mạc Vũ, anh dương dương tự đắc nhìn Lăng Diệp, nói: "Thế nào hả?"
Lăng Diệp thần bí nâng khóe môi lên, không nói từ nào, cùng Úc Hàn Yên đi về phía Thiên Nhất.
Thiên Nhất nhìn thấy bọn họ đi tới, có chút mất tự nhiên đứng dậy.
Lần này Tề Ngôn không cần Lăng Diệp ra hiệu, liền cầm một chai Hennessy bồi bàn đang bưng, đưa tới trước mặt Thiên Nhất.
Thiên Nhất thấy vậy, đau cả đầu, theo bản năng nhìn về phía Mạc Vũ.
Mạc Vũ không ngờ sẽ xuất hiện tình huống này, tửu lượng của Thiên Nhất thật sự kém đến đáng thương. Lúc này, anh vừa nhận được tín hiệu cầu cứu của người kia, lập tức đi tới ngăn lại, nhìn về phía Lăng Diệp, nói: "Tửu lượng của cậu ấy kém, tôi uống thay cậu ấy."
Lăng Diệp nhíu mày, hỏi: "Cậu lấy thân phận gì để uống thay hắn?"
Mạc Vũ biết bọn họ đã nhìn thấy chiếc nhẫn của mình, liền nói thản nhiên: "Lấy thân phận là chồng cậu ấy."
Mặt Thiên Nhất đỏ bừng, tay hắn hung hăng bấm một cái vào thớ thịt bên hông Mạc Vũ.
Tề Ngôn nhìn chằm chằm Dany, dường như muốn nói: "Em xem đi, cũng chỉ còn lại mỗi anh chưa được kết hôn thôi."
Dany dùng đôi mắt to liếc anh một cái, không để ý đến anh nữa.
Úc Hàn Yên nâng ly rượu chạm một cái với chai rượu trong tay Mạc Vũ, cười như không cười nói: "Vậy thì, cạn."
". . . . . ." Mạc Vũ khẽ cắn răng, nhắm mắt uống.
"Tửu lượng khá." Úc Hàn Yên cong khóe môi, dùng giọng dễ nghe nói.
Tiếp theo, Lăng Diệp dẫn Úc Hàn Yên đến kính rượu ba bàn nữa, một bàn là giới kinh doanh khổng lồ, một bàn là giới quan chức chính trị, một bàn là giới bang chủ của hắc đạo.
Sau đó, anh nhận Microphone Tề Ngôn đưa tới, nhìn về phía mọi người nói: "Cám ơn mọi người trong lúc bận rộn vẫn bớt chút thời gian tới tham dự hôn lễ của tôi và Tiểu Yên! Nếu như tiếp đãi không được chu toàn, xin các vị thứ lỗi. Nhân đây cũng chúc mọi người mạnh khỏe, tất cả mong muốn sẽ trở thành hiện thực."
Tề Ngôn đưa tay trái nhận lại Microphone, tay phải đưa ly rượu cho anh.
Dany cũng đưa ly rượu đang cầm trong tay tới bên cạnh cho Úc Hàn Yên.
Lăng Diệp và Úc Hàn Yên nhận rượu xong, cùng nhau giơ lên giữa không trung.
Nhất thời, mọi người ở đại sảnh bữa tiệc đại đều cầm rượu đứng lên, hướng về phía bọn họ.
Lăng Diệp và Úc Hàn Yên cùng uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay, khách khứa thấy thế, rối rít ngẩng đầu uống.
Lăng Diệp lại nhận Microphone lần nữa, nói: "Xin mọi người cứ tự nhiên."
Sau khi nói xong, anh dắt Úc Hàn Yên ngồi xuống bàn chính.
Tề Ngôn ngồi xuống bên trái Lăng Diệp, Dany ngồi xuống bên phải Úc Hàn Yên.
Nhóm khách không được mời rượu đều không cam tâm, muốn ở trước mặt Lăng Diệp thể hiện một chút.
Vì vậy liền xuất hiện tình huống như thế này: các vị khách vừa mới ngồi xuống, sau khi được bồi bàn rót rượu cho, không hẹn mà đều bưng ly rượu đứng dậy, muốn đến kính rượu Lăng Diệp.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, có người ngồi xuống, nghĩ sau đó sẽ đi; có người lại thay đổi mục tiêu, bưng ly rượu đi kết giao với những người khác, đặc biệt là đem rượu qua kính ba bàn đã được Lăng Diệp mời riêng; có người dũng cảm tiến lên, bưng ly rượu đi về phía bàn chính.
Thấy người phụ nữ bên cạnh đã ngồi trở lại, Bạch Triết Hiên không khỏi thở phào nhẹ nhõm, bàn tay cắm trong túi quần có chút cứng ngắc. Hắn còn chưa nghĩ ra rút cuộc nên đem thứ trong chai đổ cho những ai uống.... ......
Hắn cũng ngồi xuống theo, cười hỏi: "Không đi tới chào hỏi những người khác sao?"
Người phụ nữ nhìn vào ly rượu rượu đỏ, đôi mơi đỏ mọng nóng bỏng khẽ mở: "Người đáng để em chủ động đi chào hỏi, hiện tại đang thật sự bận rộn rồi, chờ lát nữa đi."
Lăng Diệp không để ý đến tình huống của những vị khách, anh chỉ quan tâm đến người phụ nữ của mình.
Anh ra hiệu bảo bồi bàn đặt canh giải rượu xuống trước mặt mình, sau đó đút từng muỗng, từng muỗng cho Úc Hàn Yên uống.
Những vị khách vốn muốn mời anh uống rượu thấy thế, rất thức thời không tiến lên quấy rầy, trực tiếp chuyển mục tiêu sang những người khác trên bàn chính.
Lăng Diệp và Úc Hàn Yên dĩ nhiên rất thích tính huống này.
Rất nhanh, đám năm người Tề Ngôn bị chia nhau vây quanh, trong đó người bị vây chúc rượu nhiều nhất là Mạc Vũ, ai bảo trong mắt bạch đạo, anh là chủ tịch tập đoàn AY, trong mắt hắc đạo lại là Mạc Đường chủ của bang Liệt Diễm chứ.
Mặc dù mọi người đều không biết rõ thân phận thật sự của lão Tôn là gì, nhưng thấy Lăng Diệp kính trọng ông như vậy, cũng đều muốn tranh thủ tình cảm của ông.
Lão Tôn dù gì cũng đã gặp qua mọi trường hợp lớn nhỏ, trước đó sau một chút kinh ngạc, rất nhanh liền định thần tiếp nhận.
Dany xinh đẹp, không thể nghi ngờ đã khiến cho rất nhiều nam giới động lòng; mà sau lưng cô là tập đoàn Đan Thị, càng khiến cho những người đó chộn rộn. Bọn họ vây quanh cô, ra sức lấy lòng.
Từ nhỏ đến lớn, Dany đều sống trong môi trường này, cô trong bữa tiệc, như cá gặp nước, tiến lùi có chừng mực.
Trong lòng Tề Ngôn rất khó chịu, giống như báu vật của mình bị người khác nhóm ngó. Chỉ có điều, anh không dám phát tác, bởi vì đây là hôn lễ của Diệp. Cho dù tâm trạng của anh có tệ hơn nữa, cũng chỉ có thể cười.
Tuy Dany đang đối phó với người khác, nhưng lúc nào cũng để ý đến tình huống xung quanh Tề Ngôn, không thể trách cô đã lo lắng, bởi vì thật sự có quá nhiều cô gái trang điểm lộng lẫy vây quanh anh.
Người không thích ứng khi bị chúc rượu nhất là Thiên Nhất. Hắn làm sao đã trải qua tình huống cậy thế như thế này, vốn đã không giỏi về việc giao thiệp với người lạ, giờ phút này tay chân càng thêm luống cuống. Người ta nói chuyện với hắn, hắn liền cười ngây ngốc; người ta mời hắn uống rượu, hắn liền từ chối, thật sự không thể từ chối nữa, hắn liền nhắm mắt uống. Cũng may, hắn còn biết giữ vững trận địa, uống rượu vang có nồng độ thấp.
Mặc dù như vậy, nhưng đầu óc hắn vẫn bắt đầu choáng váng như cũ.
Thiên Nhất thử sử dụng ánh mắt cầu cứu Mạc Vũ, nhưng đối phương căn bản không bắt được tín hiệu của hắn.
Một lúc sau, Úc Hàn Yên rút cuộc không xem nổi nữa. Cô huých vào tay Lăng Diệp, sau đó nhìn về phía Thiên Nhất.
Lăng Diệp biết ý cô, ngay sau đó lên tiếng: "Thiên Nhất, tôi thấy Vũ có chút say rồi, cậu dìu cậu ấy vào nghỉ ngơi đi."
Thiên Nhất như nhận được đại xá, vội vàng gật đầu một cái, lách khỏi đám người đang vây quanh mình, đi về phía Mạc Vũ.
Mạc Vũ là điển hình của "ngàn chén không say", chút rượu này thật sự chẳng có ảnh hưởng gì lớn với anh, chỉ là nhiệt độ cơ thể lên cao một chút thôi.
Nhưng mà, có cơ hội ở riêng với Thiên Nhất, anh cũng không ngại giả say.
Thiên Nhất đi tới bên cạnh anh, còn chưa kịp làm ra hành động gì, đã cảm thấy sức nặng một bên người, chỉ thấy mặt anh ửng đỏ dựa vào mình.
Thật ra thì cho dù Mạc Vũ có say hay không, Lăng Diệp đã lên tiếng, cũng không có ai dám mời rượu anh nữa.
"Anh đi toilet." Bạch Triết Hiên nhìn về phía người ngồi bên cạnh mình, trầm giọng nói.
Người phụ nữ lơ đễnh gật đầu một cái.
Một người đàn ông mặc âu phục màu đen đi tới sau lưng Lăng Diệp, cúi xuống tai anh, nhỏ giọng nói: "Bang chủ, hắn đã rời khỏi đại sảnh bữa tiệc."
Con mắt hẹp dài của Lăng Diệp sâu không thấy đáy, chỉ nghe thấy giọng nói thản nhiên của anh: "Đi theo."
Người kia đáp "vâng", rồi lui xuống.
Đôi mắt to của Úc Hàn Yên tò mò nhìn Lăng Diệp.
Lăng Diệp cười cười, dịu dàng nói: "Không phải bận tâm, cứ giao cho anh."
Có lẽ thấy Lăng Diệp và Úc Hàn Yên đang không ăn gì, có người bưng ly rượu xông tới.
Úc Hàn Yên theo bản năng định bưng ly rượu lên, lại bị Lăng Diệp trừng mắt nhìn, không thể làm gì khác hơn đành ngượng ngùng thu hồi tay lại, cười nói với những người đó: "Mọi người cũng nhìn thấy, anh ấy không cho tôi uống."
"Không sao, không sao, có thể hiểu được."
"Tổng giám đốc Lăng đối với bà đúng là rất yêu thương nha."
"Phu nhân thật có phúc lớn, được Lăng tổng giám đốc trông nom cùng thương tiếc."
. . . . . .
Vì vậy, nhiều người thay đổi thành đem mục tiêu chuyển đến trên người Lăng Diệp. Chỉ có điều, Lăng Diệp ngược lại không có áp lực quá lớn, cái chính là anh có không uống, người khác cũng chẳng dám nói gì.
Một lát sau, người áo đen lúc trước lại xuất hiện bên cạnh Lăng Diệp, thì thầm với Lăng Diệp một hồi, cung kính chờ chỉ thị của đối phương.
Lăng Diệp đang định nói gì đó, liền liếc thấy bóng dáng Bạch Triết Hiên nơi xa. Nếu hắn đã xuất hiện ở đại sảnh bữa tiệc, vậy thì không phải trực tiếp đối với hắn sẽ tốt hơn sao. Vì vậy, anh nói nhỏ: "Lui ra đi."
"Chúng ta đi mời rượu thôi." Bạch Triết Hiên bưng khay có bảy ly rượu xuất hiện tại chỗ ngồi lúc trước của hắn, cười nói với nữ kim chủ của mình.
Người phụ nữ hơi sửng sốt, ngay sau đó nói đùa: "Em thế nào lại không biết anh còn có sở thích làm bồi bàn đây?"
Bạch Triết Hiên ngoắc ngoắc khóe môi, nói: "Như thế này mới có thể tỏ rõ thành ý của chúng ta."
Người phụ nữ nhíu mày, miễn cho ý kiến, đứng dậy, khoác bên tay còn lại của hắn, đi về phía bàn chính, đồng thời hỏi: "Vậy tại sao là bảy ly?"
"Bàn chính có năm người, cộng thêm chúng ta, không phải là bảy sao." Bạch Triết Hiên giải thích.
Người phụ nữ nói có chút tán thưởng: "Anh nghĩ thật chu đáo, ý định lúc trước của em chỉ là mời rượu vợ chồng Lăng Diệp thôi."
Bạch Triết Hiên không nói tiếp nữa, hắn chỉ muốn gia tăng xác suất thành công cho mình mà thôi.
"Không biết mọi người có thể nhường đường một chút không?" Đứng ở phía ngoài đoàn người, Bạch Triết Hiên lên tiếng.
Mọi người nhìn về phía phát ra tiếng nói, thấy là Bạch Triết Hiên, phần lớn đều có tâm trạng chờ xem kịch vui, cách xa chỗ bàn chính.
Còn có một số người, sau khi Lăng Diệp câu "Nhường đường", mới rời khỏi bàn chính.
Bạch Triết Hiên đi đến bên cạnh Lăng Diệp, đặt khay xuống bên cạnh anh, nói: "Trước kia đã đắc tội nhiều, mong tổng giám đốc Lăng bao dung."
Lăng Diệp cong môi lên, đưa tay nhận ly rượu hắn cố ý chuyển đến trước mặt mình.
Bạch Triết Hiên đi tới bên cạnh Úc Hàn Yên, còn chưa nói gì, đã nghe thấy Úc Hàn Yên nói: "Anh ấy không cho phép tôi uống."
Hắn cười cười, nói: "Không uống cũng không sao, tôi chỉ muốn chúc cô hôn nhân hạnh phúc."
"Dany, cám ơn em đã từng yêu thích tôi, hy vọng em có thể hạnh phúc." Bạch Triết Hiên đi tới bên cạnh Dany, nói.
Dany đưa tay cầm ly rượu gần mình nhất, liếc mắt nhìn Tề Ngôn, cười nói: "Tôi sẽ hạnh phúc."
Đi tới bên cạnh lão Tôn, Bạch Triết Hiên nói: "Không biết tôi có được vinh hạnh, có thể mời ngài một ly không?"
Lão Tôn cười đôn hậu, cầm lấy ly rượu gần mình nhất, đáp: "Dĩ nhiên."
"Tề tiên sinh đúng không, lời nói lúc trước của tôi không có chừng mực, mong anh không để bụng." Đứng ở bên cạnh Tề Ngôn, Bạch Triết Hiên nói.
Tề Ngôn không nói gì, đưa tay cầm ly rượu gần mình nhất, chuyện cũ đã qua, Bạch gia cũng đã bị mình cướp sạch.
Suốt cả quá trình, người phụ nữ khoác khuỷu tay Bạch Triết Hiên đều không nói gì, chỉ cười có chừng mực.
Lúc này, cô ta đưa tay cầm một ly rượu lên. Tiếp đó, Bạch Triết Hiên cũng cầm lấy một ly, rồi đưa khay bên trên còn một ly rượu cho người bồi bàn mang đi.
Ánh mắt người phụ nữa quét qua từng người trên bàn chính, giơ ly rượu trong tay mình lên cao, nói thánh thót: "Chúc mọi người ước gì được nấy, vạn sự như ý."
Trước lúc mọi người đưa rượu vào trong miệng, Lăng Diệp nhìn về phía Bạch Triết Hiên nói: "Tôi với anh đổi ly thế nào hả?"
Sắc mặt Bạch Triết Hiên không còn giọt máu nào, hắn cố gắng làm cho biểu hiện của mình thật tự nhiên, cười hỏi: "Tổng giám đốc Lăng đây là có ý gì? Chẳng lẽ lo lắng tôi đã bỏ gì đó vào trong rượu sao?"
Ngoài dự đoán của mọi người, Lăng Diệp gật đầu nhiệt tình tán thành, đáp: "Quả thật có lo lắng."
Úc Hàn Yên và Tề Ngôn khá nhạy cảm nghe ra có vấn đề, đều lạnh lùng nhìn về phía Bạch Triết Hiên.
Lão Tôn và Dany đầu đầy mờ mịt, đây là đang diễn tuồng gì hả?
Bạch Triết Hiên cười cười chế giễu, nói: "Không ngờ trong mắt tổng giám đốc Lăng tôi lại là loại người như vậy……….."
Người phụ nữ dẫn hắn đi đến đây, nhìn thấy cục diện này, không khỏi nhíu nhíu mày, nhìn về phía Bạch Triết Hiên nói: "Muốn chứng minh sự trong sạch của mình, không phải dễ sao, trực tiếp đổi rượu là được rồi."
Lăng Diệp sắp xếp cho lão Tôn ngồi ở bàn chính, để chăm sóc cho đối phương, anh để Mạc Vũ và Thiên Nhất cũng ngồi ở bàn chính, hơn nữa còn sắp cho hai người ngồi cách nhau, bên phải và trái của Lão Tôn.
"Lão Tôn, cháu kính ông." Lăng Diệp đứng bên cạnh lão Tôn, giơ một ly rượu đỏ lên, nói với ông.
Úc Hàn Yên đưa ly rượu của mình đến bên cạnh ly rượu của Lăng Diệp, khóe môi nâng lên, nhìn Lão Tôn nói: "Lão Tôn, cám ơn ông những năm qua đã luôn chăm sóc Diệp."
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này trên màn hình lớn, đều nghĩ thầm: "Người kia là ai? Lại có thể có được vinh hạnh đặc biệt này."
Lão Tôn bưng ly rượu đứng dậy, nước mắt lưng tròng nhìn bọn họ, đầu tiên là nói với Lăng Diệp: "Tiểu thiếu gia, tôi chỉ là một quản gia, cậu không cần phải đối với tôi như vậy. Kiếp này nhìn thấy cậu kết hôn đã là may mắn của tôi rồi, không phải hối tiếc nữa."
Ông nhìn Úc Hàn Yên nói: "Tiểu Thiếu phu nhân, chăm sóc tiểu thiếu gia là bổn phận của tôi. Sau này, tiểu thiếu phu nhân có cần gì tôi, xin cứ việc dặn dò."
"Lão Tôn ở đây, chúc tiểu thiếu gia và Tiểu Thiếu phu nhân đầu bạc răng long, mãi mãi đồng lòng." Ông nhìn về phía Lăng Diệp và Úc Hàn Yên nói.
Nói xong, ông khẽ cụng ly với hai người họ, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Lăng Diệp và Úc Hàn Yên cũng uống một chút, sau đó không hẹn mà cùng đem tầm mắt khóa chặt trên mặt Mạc Vũ.
Mạc Vũ "cạch" một cái đứng dậy, nhìn bọn họ cười đến vô cùng rạng rỡ.
Lúc này vừa vặn có một bồi bàn bưng một chai rượu Delux¬e Cham¬bord Liqueur (rượu mùi) đi qua, Lăng Diệp liếc mắt nhìn Tề Ngôn, Tề Ngôn ngoắc ngoắc khóe môi, đưa tay chặn người bồi bàn lại, đem cả chai rượu đặt trước mặt Mạc Vũ.
Rượu Delux¬eCham¬bord Liqueur không chỉ được đóng gói tinh xảo, mà nó còn là một loại rượu mạnh thực thụ.
Mạc Vũ nhắm mắt nhận lấy chai rượu, có chút nói không nên lời: "Không phải là các cậu muốn tôi một hơi uống cạn đấy chứ…………"
Thiên Nhất có chút lo lắng nhìn anh.
Úc Hàn Yên và Lăng Diệp nhìn nhau cười một cái, cùng đưa ly rượu chạm với chai rượu trong tay Mạc Vũ, nói: "Cạn."
Chỉ vì anh trộm nửa ngày rảnh rang, mà trừng phạt anh như vậy, đúng là “vợ chồng vô lương”……. nhưng có điều, chai rượu này cũng không hạ nổi anh.
Mạc Vũ khí phách ngửa mặt lên uống.
Úc Hàn Yên uống xong, tinh mắt nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của Mạc Vũ. Cô lập tức chuyển tầm mắt sang phía tay trái của Thiên Nhất, sau đó cười.
Cô nhón chân lên, rỉ tai với Lăng Diệp: "Mạc Vũ và Thiên Nhất đã tu thành chính quả."
Lăng Diệp theo bản năng nhìn về phía tay trái của Mạc Vũ, tiếp đó hơi nghiêng người, ý bảo Tề Ngôn rót rượu.
Dany cũng cụng một phần tư ly rượu đỏ với Úc Hàn Yên.
Giọt rượu cuối cùng cũng được rót vào trong bụng Mạc Vũ, anh dương dương tự đắc nhìn Lăng Diệp, nói: "Thế nào hả?"
Lăng Diệp thần bí nâng khóe môi lên, không nói từ nào, cùng Úc Hàn Yên đi về phía Thiên Nhất.
Thiên Nhất nhìn thấy bọn họ đi tới, có chút mất tự nhiên đứng dậy.
Lần này Tề Ngôn không cần Lăng Diệp ra hiệu, liền cầm một chai Hennessy bồi bàn đang bưng, đưa tới trước mặt Thiên Nhất.
Thiên Nhất thấy vậy, đau cả đầu, theo bản năng nhìn về phía Mạc Vũ.
Mạc Vũ không ngờ sẽ xuất hiện tình huống này, tửu lượng của Thiên Nhất thật sự kém đến đáng thương. Lúc này, anh vừa nhận được tín hiệu cầu cứu của người kia, lập tức đi tới ngăn lại, nhìn về phía Lăng Diệp, nói: "Tửu lượng của cậu ấy kém, tôi uống thay cậu ấy."
Lăng Diệp nhíu mày, hỏi: "Cậu lấy thân phận gì để uống thay hắn?"
Mạc Vũ biết bọn họ đã nhìn thấy chiếc nhẫn của mình, liền nói thản nhiên: "Lấy thân phận là chồng cậu ấy."
Mặt Thiên Nhất đỏ bừng, tay hắn hung hăng bấm một cái vào thớ thịt bên hông Mạc Vũ.
Tề Ngôn nhìn chằm chằm Dany, dường như muốn nói: "Em xem đi, cũng chỉ còn lại mỗi anh chưa được kết hôn thôi."
Dany dùng đôi mắt to liếc anh một cái, không để ý đến anh nữa.
Úc Hàn Yên nâng ly rượu chạm một cái với chai rượu trong tay Mạc Vũ, cười như không cười nói: "Vậy thì, cạn."
". . . . . ." Mạc Vũ khẽ cắn răng, nhắm mắt uống.
"Tửu lượng khá." Úc Hàn Yên cong khóe môi, dùng giọng dễ nghe nói.
Tiếp theo, Lăng Diệp dẫn Úc Hàn Yên đến kính rượu ba bàn nữa, một bàn là giới kinh doanh khổng lồ, một bàn là giới quan chức chính trị, một bàn là giới bang chủ của hắc đạo.
Sau đó, anh nhận Microphone Tề Ngôn đưa tới, nhìn về phía mọi người nói: "Cám ơn mọi người trong lúc bận rộn vẫn bớt chút thời gian tới tham dự hôn lễ của tôi và Tiểu Yên! Nếu như tiếp đãi không được chu toàn, xin các vị thứ lỗi. Nhân đây cũng chúc mọi người mạnh khỏe, tất cả mong muốn sẽ trở thành hiện thực."
Tề Ngôn đưa tay trái nhận lại Microphone, tay phải đưa ly rượu cho anh.
Dany cũng đưa ly rượu đang cầm trong tay tới bên cạnh cho Úc Hàn Yên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lăng Diệp và Úc Hàn Yên nhận rượu xong, cùng nhau giơ lên giữa không trung.
Nhất thời, mọi người ở đại sảnh bữa tiệc đại đều cầm rượu đứng lên, hướng về phía bọn họ.
Lăng Diệp và Úc Hàn Yên cùng uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay, khách khứa thấy thế, rối rít ngẩng đầu uống.
Lăng Diệp lại nhận Microphone lần nữa, nói: "Xin mọi người cứ tự nhiên."
Sau khi nói xong, anh dắt Úc Hàn Yên ngồi xuống bàn chính.
Tề Ngôn ngồi xuống bên trái Lăng Diệp, Dany ngồi xuống bên phải Úc Hàn Yên.
Nhóm khách không được mời rượu đều không cam tâm, muốn ở trước mặt Lăng Diệp thể hiện một chút.
Vì vậy liền xuất hiện tình huống như thế này: các vị khách vừa mới ngồi xuống, sau khi được bồi bàn rót rượu cho, không hẹn mà đều bưng ly rượu đứng dậy, muốn đến kính rượu Lăng Diệp.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, có người ngồi xuống, nghĩ sau đó sẽ đi; có người lại thay đổi mục tiêu, bưng ly rượu đi kết giao với những người khác, đặc biệt là đem rượu qua kính ba bàn đã được Lăng Diệp mời riêng; có người dũng cảm tiến lên, bưng ly rượu đi về phía bàn chính.
Thấy người phụ nữ bên cạnh đã ngồi trở lại, Bạch Triết Hiên không khỏi thở phào nhẹ nhõm, bàn tay cắm trong túi quần có chút cứng ngắc. Hắn còn chưa nghĩ ra rút cuộc nên đem thứ trong chai đổ cho những ai uống.... ......
Hắn cũng ngồi xuống theo, cười hỏi: "Không đi tới chào hỏi những người khác sao?"
Người phụ nữ nhìn vào ly rượu rượu đỏ, đôi mơi đỏ mọng nóng bỏng khẽ mở: "Người đáng để em chủ động đi chào hỏi, hiện tại đang thật sự bận rộn rồi, chờ lát nữa đi."
Lăng Diệp không để ý đến tình huống của những vị khách, anh chỉ quan tâm đến người phụ nữ của mình.
Anh ra hiệu bảo bồi bàn đặt canh giải rượu xuống trước mặt mình, sau đó đút từng muỗng, từng muỗng cho Úc Hàn Yên uống.
Những vị khách vốn muốn mời anh uống rượu thấy thế, rất thức thời không tiến lên quấy rầy, trực tiếp chuyển mục tiêu sang những người khác trên bàn chính.
Lăng Diệp và Úc Hàn Yên dĩ nhiên rất thích tính huống này.
Rất nhanh, đám năm người Tề Ngôn bị chia nhau vây quanh, trong đó người bị vây chúc rượu nhiều nhất là Mạc Vũ, ai bảo trong mắt bạch đạo, anh là chủ tịch tập đoàn AY, trong mắt hắc đạo lại là Mạc Đường chủ của bang Liệt Diễm chứ.
Mặc dù mọi người đều không biết rõ thân phận thật sự của lão Tôn là gì, nhưng thấy Lăng Diệp kính trọng ông như vậy, cũng đều muốn tranh thủ tình cảm của ông.
Lão Tôn dù gì cũng đã gặp qua mọi trường hợp lớn nhỏ, trước đó sau một chút kinh ngạc, rất nhanh liền định thần tiếp nhận.
Dany xinh đẹp, không thể nghi ngờ đã khiến cho rất nhiều nam giới động lòng; mà sau lưng cô là tập đoàn Đan Thị, càng khiến cho những người đó chộn rộn. Bọn họ vây quanh cô, ra sức lấy lòng.
Từ nhỏ đến lớn, Dany đều sống trong môi trường này, cô trong bữa tiệc, như cá gặp nước, tiến lùi có chừng mực.
Trong lòng Tề Ngôn rất khó chịu, giống như báu vật của mình bị người khác nhóm ngó. Chỉ có điều, anh không dám phát tác, bởi vì đây là hôn lễ của Diệp. Cho dù tâm trạng của anh có tệ hơn nữa, cũng chỉ có thể cười.
Tuy Dany đang đối phó với người khác, nhưng lúc nào cũng để ý đến tình huống xung quanh Tề Ngôn, không thể trách cô đã lo lắng, bởi vì thật sự có quá nhiều cô gái trang điểm lộng lẫy vây quanh anh.
Người không thích ứng khi bị chúc rượu nhất là Thiên Nhất. Hắn làm sao đã trải qua tình huống cậy thế như thế này, vốn đã không giỏi về việc giao thiệp với người lạ, giờ phút này tay chân càng thêm luống cuống. Người ta nói chuyện với hắn, hắn liền cười ngây ngốc; người ta mời hắn uống rượu, hắn liền từ chối, thật sự không thể từ chối nữa, hắn liền nhắm mắt uống. Cũng may, hắn còn biết giữ vững trận địa, uống rượu vang có nồng độ thấp.
Mặc dù như vậy, nhưng đầu óc hắn vẫn bắt đầu choáng váng như cũ.
Thiên Nhất thử sử dụng ánh mắt cầu cứu Mạc Vũ, nhưng đối phương căn bản không bắt được tín hiệu của hắn.
Một lúc sau, Úc Hàn Yên rút cuộc không xem nổi nữa. Cô huých vào tay Lăng Diệp, sau đó nhìn về phía Thiên Nhất.
Lăng Diệp biết ý cô, ngay sau đó lên tiếng: "Thiên Nhất, tôi thấy Vũ có chút say rồi, cậu dìu cậu ấy vào nghỉ ngơi đi."
Thiên Nhất như nhận được đại xá, vội vàng gật đầu một cái, lách khỏi đám người đang vây quanh mình, đi về phía Mạc Vũ.
Mạc Vũ là điển hình của "ngàn chén không say", chút rượu này thật sự chẳng có ảnh hưởng gì lớn với anh, chỉ là nhiệt độ cơ thể lên cao một chút thôi.
Nhưng mà, có cơ hội ở riêng với Thiên Nhất, anh cũng không ngại giả say.
Thiên Nhất đi tới bên cạnh anh, còn chưa kịp làm ra hành động gì, đã cảm thấy sức nặng một bên người, chỉ thấy mặt anh ửng đỏ dựa vào mình.
Thật ra thì cho dù Mạc Vũ có say hay không, Lăng Diệp đã lên tiếng, cũng không có ai dám mời rượu anh nữa.
"Anh đi toilet." Bạch Triết Hiên nhìn về phía người ngồi bên cạnh mình, trầm giọng nói.
Người phụ nữ lơ đễnh gật đầu một cái.
Một người đàn ông mặc âu phục màu đen đi tới sau lưng Lăng Diệp, cúi xuống tai anh, nhỏ giọng nói: "Bang chủ, hắn đã rời khỏi đại sảnh bữa tiệc."
Con mắt hẹp dài của Lăng Diệp sâu không thấy đáy, chỉ nghe thấy giọng nói thản nhiên của anh: "Đi theo."
Người kia đáp "vâng", rồi lui xuống.
Đôi mắt to của Úc Hàn Yên tò mò nhìn Lăng Diệp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lăng Diệp cười cười, dịu dàng nói: "Không phải bận tâm, cứ giao cho anh."
Có lẽ thấy Lăng Diệp và Úc Hàn Yên đang không ăn gì, có người bưng ly rượu xông tới.
Úc Hàn Yên theo bản năng định bưng ly rượu lên, lại bị Lăng Diệp trừng mắt nhìn, không thể làm gì khác hơn đành ngượng ngùng thu hồi tay lại, cười nói với những người đó: "Mọi người cũng nhìn thấy, anh ấy không cho tôi uống."
"Không sao, không sao, có thể hiểu được."
"Tổng giám đốc Lăng đối với bà đúng là rất yêu thương nha."
"Phu nhân thật có phúc lớn, được Lăng tổng giám đốc trông nom cùng thương tiếc."
. . . . . .
Vì vậy, nhiều người thay đổi thành đem mục tiêu chuyển đến trên người Lăng Diệp. Chỉ có điều, Lăng Diệp ngược lại không có áp lực quá lớn, cái chính là anh có không uống, người khác cũng chẳng dám nói gì.
Một lát sau, người áo đen lúc trước lại xuất hiện bên cạnh Lăng Diệp, thì thầm với Lăng Diệp một hồi, cung kính chờ chỉ thị của đối phương.
Lăng Diệp đang định nói gì đó, liền liếc thấy bóng dáng Bạch Triết Hiên nơi xa. Nếu hắn đã xuất hiện ở đại sảnh bữa tiệc, vậy thì không phải trực tiếp đối với hắn sẽ tốt hơn sao. Vì vậy, anh nói nhỏ: "Lui ra đi."
"Chúng ta đi mời rượu thôi." Bạch Triết Hiên bưng khay có bảy ly rượu xuất hiện tại chỗ ngồi lúc trước của hắn, cười nói với nữ kim chủ của mình.
Người phụ nữ hơi sửng sốt, ngay sau đó nói đùa: "Em thế nào lại không biết anh còn có sở thích làm bồi bàn đây?"
Bạch Triết Hiên ngoắc ngoắc khóe môi, nói: "Như thế này mới có thể tỏ rõ thành ý của chúng ta."
Người phụ nữ nhíu mày, miễn cho ý kiến, đứng dậy, khoác bên tay còn lại của hắn, đi về phía bàn chính, đồng thời hỏi: "Vậy tại sao là bảy ly?"
"Bàn chính có năm người, cộng thêm chúng ta, không phải là bảy sao." Bạch Triết Hiên giải thích.
Người phụ nữ nói có chút tán thưởng: "Anh nghĩ thật chu đáo, ý định lúc trước của em chỉ là mời rượu vợ chồng Lăng Diệp thôi."
Bạch Triết Hiên không nói tiếp nữa, hắn chỉ muốn gia tăng xác suất thành công cho mình mà thôi.
"Không biết mọi người có thể nhường đường một chút không?" Đứng ở phía ngoài đoàn người, Bạch Triết Hiên lên tiếng.
Mọi người nhìn về phía phát ra tiếng nói, thấy là Bạch Triết Hiên, phần lớn đều có tâm trạng chờ xem kịch vui, cách xa chỗ bàn chính.
Còn có một số người, sau khi Lăng Diệp câu "Nhường đường", mới rời khỏi bàn chính.
Bạch Triết Hiên đi đến bên cạnh Lăng Diệp, đặt khay xuống bên cạnh anh, nói: "Trước kia đã đắc tội nhiều, mong tổng giám đốc Lăng bao dung."
Lăng Diệp cong môi lên, đưa tay nhận ly rượu hắn cố ý chuyển đến trước mặt mình.
Bạch Triết Hiên đi tới bên cạnh Úc Hàn Yên, còn chưa nói gì, đã nghe thấy Úc Hàn Yên nói: "Anh ấy không cho phép tôi uống."
Hắn cười cười, nói: "Không uống cũng không sao, tôi chỉ muốn chúc cô hôn nhân hạnh phúc."
"Dany, cám ơn em đã từng yêu thích tôi, hy vọng em có thể hạnh phúc." Bạch Triết Hiên đi tới bên cạnh Dany, nói.
Dany đưa tay cầm ly rượu gần mình nhất, liếc mắt nhìn Tề Ngôn, cười nói: "Tôi sẽ hạnh phúc."
Đi tới bên cạnh lão Tôn, Bạch Triết Hiên nói: "Không biết tôi có được vinh hạnh, có thể mời ngài một ly không?"
Lão Tôn cười đôn hậu, cầm lấy ly rượu gần mình nhất, đáp: "Dĩ nhiên."
"Tề tiên sinh đúng không, lời nói lúc trước của tôi không có chừng mực, mong anh không để bụng." Đứng ở bên cạnh Tề Ngôn, Bạch Triết Hiên nói.
Tề Ngôn không nói gì, đưa tay cầm ly rượu gần mình nhất, chuyện cũ đã qua, Bạch gia cũng đã bị mình cướp sạch.
Suốt cả quá trình, người phụ nữ khoác khuỷu tay Bạch Triết Hiên đều không nói gì, chỉ cười có chừng mực.
Lúc này, cô ta đưa tay cầm một ly rượu lên. Tiếp đó, Bạch Triết Hiên cũng cầm lấy một ly, rồi đưa khay bên trên còn một ly rượu cho người bồi bàn mang đi.
Ánh mắt người phụ nữa quét qua từng người trên bàn chính, giơ ly rượu trong tay mình lên cao, nói thánh thót: "Chúc mọi người ước gì được nấy, vạn sự như ý."
Trước lúc mọi người đưa rượu vào trong miệng, Lăng Diệp nhìn về phía Bạch Triết Hiên nói: "Tôi với anh đổi ly thế nào hả?"
Sắc mặt Bạch Triết Hiên không còn giọt máu nào, hắn cố gắng làm cho biểu hiện của mình thật tự nhiên, cười hỏi: "Tổng giám đốc Lăng đây là có ý gì? Chẳng lẽ lo lắng tôi đã bỏ gì đó vào trong rượu sao?"
Ngoài dự đoán của mọi người, Lăng Diệp gật đầu nhiệt tình tán thành, đáp: "Quả thật có lo lắng."
Úc Hàn Yên và Tề Ngôn khá nhạy cảm nghe ra có vấn đề, đều lạnh lùng nhìn về phía Bạch Triết Hiên.
Lão Tôn và Dany đầu đầy mờ mịt, đây là đang diễn tuồng gì hả?
Bạch Triết Hiên cười cười chế giễu, nói: "Không ngờ trong mắt tổng giám đốc Lăng tôi lại là loại người như vậy……….."
Người phụ nữ dẫn hắn đi đến đây, nhìn thấy cục diện này, không khỏi nhíu nhíu mày, nhìn về phía Bạch Triết Hiên nói: "Muốn chứng minh sự trong sạch của mình, không phải dễ sao, trực tiếp đổi rượu là được rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro