Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang
Ngoại truyện 5:...
Vũ Bộ Sinh Liên
2024-11-11 23:26:34
"Anh Húc!"
Lăng Húc vừa ra tới cửa cabin, đã thấy Tề Mẫn chạy rất nhanh về phía mình.
Anh quay đầu liếc nhìn Mạc Thiên phía sau, ánh mắt tràn đầy nguy hiểm.
Mạc Thiên đưa hai tay lên làm tư thế đầu hàng, vội vàng giải thích: "Nói từ trước khi làm nhiệm vụ rồi."
"Anh Húc!" Tề Mẫn chạy đến bên cạnh anh, ôm vòng eo gầy gò của anh, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của anh, vui mừng gọi.
Lần này Lăng Húc không đưa tay vuốt tóc cô như trước đây, chỉ cúi đầu nhìn cô, nghiêm túc nói: "Tiểu Mẫn, về sau không được nhào lên nữa."
Để giữ lại sự tôn nghiêm cho Tề Mẫn, Mạc Thiên thức thời nói: "Tôi có việc đi trước."
Tề Mẫn như gặp phải sét đánh, kinh hãi nhìn anh, lẩm bẩm: "Tại sao?"
"Anh không thích." Lăng Húc lạnh lùng, tàn nhẫn nói.
Đã đến lúc phải hung dữ với với cô ấy một chút rồi………… Có lẽ chỉ có như vậy, cô ấy mới có thể buông tay.
Chóp mũi Tề Mẫn cay cay, ngay lập tức nước mắt đã đong đầy, càng ôm chặt anh, tựa đầu vào ngực anh, kích động nói: "Em không muốn, em không muốn!"
Lăng Húc đặt tay lên vai cô, cưỡng chế kéo cô ra, lạnh lùng nói: "Tề Mẫn, không có người nào được phép chống lại lời anh, em cũng không được."
Nói xong, anh buông tay, lướt qua cô đi xuống thang gác.
"Tại sao?! Trước đây anh không như vậy! Tại sao mới biến mất có vài ngày, anh đã thay đổi!" Tề Mẫn ngồi xổm xuống, khóc lóc thét to.
Lăng Húc hơi dừng lại, tiếp đó lại bước đi.
"Anh Húc, em thích anh!" Tề Mẫn thấy anh không trả lời mình, thậm chí bước chân cũng không dừng, vội vàng bày tỏ tình cảm.
Rốt cuộc Lăng Húc cũng dừng bước, anh xoay người nhìn cô, lạnh lùng nói: "Đối với em, anh chẳng có một chút tình yêu nào, từ đầu đến cuối, anh đều chỉ coi em như người em gái anh thương yêu."
"Việc em thích anh khiến cho anh rất phiền hà, vì vậy đừng thích anh nữa." Anh tàn nhẫn nói.
Hai mắt Tề Mẫn đẫm lệ nhìn anh, hỏi: "Anh đã có người trong lòng rồi?"
"Ừ." Lăng Húc đáp không hề giấu giếm.
Trong đôi mắt ngập nước của Tề Mẫn thoáng qua tia ghen ghét lẫn nham hiểm, kích động hỏi: "Là ai?!"
Lăng Húc là loại người nào chứ, anh nhìn không sót điểm nào ánh mắt của Tề Mẫn, lúc này mặt anh lạnh tanh, cảnh cáo: "Cho dù cô ấy là ai, cũng không phải là người em có thể động vào!"
Tề Mẫn cười tự giễu: "Không ngờ trong mắt anh Húc, em lại là loại người ích kỷ, nhỏ mọn như vậy."
"Tiểu Mẫn, đừng đóng kịch trước mặt anh, bởi vì cái dạng này sẽ khiến cho em trông rất xấu." Lăng Húc trầm giọng nói.
"Có thể em đã lừa được Chuẩn, lừa được Thiên, thậm chí lừa mọi người, nhưng thật đáng tiếc, em không lừa được anh. Tâm tư của em, anh nhìn không sót điểm nào."
"Anh Húc, anh coi em như vậy, khiến cho em thật thất vọng." Tề Mẫn đầy bi thương nói.
Lăng Húc thở dài một cái, nhẹ giọng nói: "Tiểu Mẫn, đừng bôi đen hình ảnh của em trong lòng anh."
Nói xong, anh xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng đoạn tuyệt của anh, Tề Mẫn ngã xuống đất, thất thanh khóc rống.
Khi không nhìn thấy anh nữa, hai tay Tề Mẫn ôm lấy đầu gối, vùi đầu khóc thút thít.
Mạc Thiên lặng lẽ, đi tới bên cạnh cô không một tiếng động, cúi đầu nhìn cô một hồi, sau đó khẽ thở dài một cái, đưa tay vuốt vuốt tóc cô, dịu dàng khuyên: "Đừng khóc, khóc nhiều nhìn chẳng đẹp chút nào."
Tề Mẫn ngẩng đầu nhìn anh, chợt đứng dậy nhào vào lòng anh, thương tâm nói: "Anh Húc đã có người mình thích. . . . . ."
Mạc Thiên do dự một lúc, tiếp đó đặt tay trái lên eo cô, tay phải đặt ở sau đầu cô, nhẹ giọng đáp: "Ừ."
"Vậy em phải làm thế nào? Tại sao anh Húc không thích em? Em thích anh ấy lâu như vậy! Em có điểm nào không tốt chứ?" Tề Mẫn hỏi liên tiếp.
Mạc Thiên dịu dàng an ủi: "Tiểu Mẫn, em điểm nào cũng tốt, là Húc không có mắt."
"Cậu ấy không thích em, vẫn còn có rất nhiều người thích em." Ví như anh. Ba chữ cuối, rốt cuộc anh vẫn không thể nói ra khỏi miệng.
"Em không cần người khác, em chỉ muốn anh Húc!" Tề Mẫn nói cố chấp.
Trong mắt Mạc Thiên thoáng qua tia đau đớn, khóe miệng giật giật tự giễu.
"Anh Thiên, anh có biết người trong lòng của anh Húc là ai không?" Tề Mẫn ngẩng đầu nhìn Mạc Thiên, lệ tuôn như mưa, vừa thấy đã thương.
Mạc Thiên lắc đầu, đáp: "Đó là người Húc vừa mới gặp mấy hôm rồi đi ra ngoài một mình, bọn anh cũng chưa từng thấy."
"Thì ra là như vậy . . . . . ." Tề Mẫn lẩm bẩm.
"Được rồi, đừng khóc, chẳng khác nào con mèo hoa nhỏ." Mạc Thiên dùng ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, đồng thời nói.
"Anh Thiên, có tin tức của cô ấy, thì nói ngay cho em biết được không?" Tề Mẫn nói có chút cầu xin.
"Em muốn tin tức của cô ấy để làm gì?" Mạc Thiên nhíu nhíu mày, hỏi.
Tề Mẫn bĩu môi: "Em chỉ muốn nhìn xem người có thể khiến cho anh Húc mê điên đảo rốt cuộc là người như thế nào thôi."
"Tiểu Mẫn, nếu như em động vào cô ấy, Húc sẽ trở mặt không cần biết người đó là ai đâu." Mạc Thiên tận tình khuyên bảo.
Tề Mẫn đẩy mạnh Mạc Thiên ra, tức giận nói: "Tại sao các anh đều cho rằng em sẽ làm gì cô ấy! Em chỉ muốn nhìn xem cô ấy là người như thế nào mà thôi!"
Nói xong, cô chạy nhanh xuống thang gác, biến mất khỏi tầm mắt của Mạc Thiên.
Mạc Thiên nhìn về phương hướng cô biến mất, lẩm bẩm: "Bởi vì anh hiểu rõ em….."
Lăng Húc ở lại bang Liệt Diễm chưa được bao lâu, đã lái xe về nhà. Sau khi về đến nhà, anh tắm rửa qua loa, rót cho mình một ly cà phê, sau đó ngồi xuống chiếc ghế sofa trong phòng khách, vừa uống cà phê, vừa nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính.
Đột nhiên, anh nghe thấy một tiếng động rất nhỏ, quay đầu nhìn, bất ngờ phát hiện ra cha và mẹ mình trở về. Anh đặt cà phê xuống cạnh máy vi tính, đứng dậy nghênh đón, ôm Úc Hàn Yên, cười nói: "Mẹ, sao nhanh vậy đã về rồi?"
Bình thường, không phải bọn họ sẽ đi cả tuần lễ sao.
Lăng Diệp mặt lạnh, cưỡng chế tách Lăng Húc và Úc Hàn Yên ra, tiếp đó cực kỳ bất mãn lườm Lăng Húc một cái, nói: "Còn không phải là chuyện tốt con làm sao!"
Lăng Húc sờ sờ mũi vô tội, nhìn Úc Hàn Yên hỏi: "Con đã làm chuyện tốt gì?"
Úc Hàn Yên đi qua anh, vào trong phòng khách, tìm kiếm bóng dáng người mình đang quan tâm, đồng thời hỏi: "Con dâu của mẹ đâu?"
". . . . . ." Khóe miệng Lăng Húc giật giật, rốt cuộc anh đã biết chuyện tốt mình làm là gì rồi. Thì ra mẹ nghĩ đến người anh nói, nên đã trở về trước.
Anh đi tới bên cạnh Úc Hàn Yên, kéo cô ngồi xuống ghế sofa, rót cho cô một ly nước, đặt máy tính trước mặt cô, chỉ vào điểm đỏ đang di động: "Ở chỗ này này."
Úc Hàn Yên nhìn lướt qua màn hình, ngẩng đầu nhìn anh, nói có chút kinh ngạc: "Con không bắt cô ấy về đây!"
Không phải từ trước đến giờ hai cha con bọn họ đều luôn thờ phụng nguyên tắc "Nhìn trúng chính là của mình, của mình thì sẽ cột vào bên người" sao……….
Lăng Diệp chen vào giữa Úc Hàn Yên và Lăng Húc, ngồi xuống bên cạnh Úc Hàn Yên, ôm lấy eo cô chiếm hữu.
"Buông tay thỏa đáng, sẽ thu được kết quả tốt hơn." Lăng Húc hơi mỉm cười, trong lòng đã có dự định. Anh đi vòng ra phía sau lưng Úc Hàn Yên, dùng lực vừa phải xoa bóp bả vai cho cô.
"Anh nghe đi, nghe đi." Úc Hàn Yên vỗ vỗ đùi Lăng Diệp, nhìn anh nói.
Lăng Diệp hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói: "Không có bản lĩnh thì chính là không có, còn viện cớ dễ nghe như vậy."
Úc Hàn Yên tức giận lườm anh một cái, quay đầu nói với Lăng Húc: "Con đừng nghe ba con, con nói đúng."
"Con chỉ nghe mẹ ." Lăng Húc cười đáp.
Úc Hàn Yên bất giác cong môi lên, Lăng Diệp lại hừ lạnh một tiếng.
Đột nhiên, Úc Hàn Yên đưa tay lên vuốt mắt Lăng Húc xuống, cau mày hỏi: "Con đã không ngủ mấy ngày rồi?"
"Mẹ, thật ra thì không khoa trương như vậy đâu, chẳng qua con không ngủ được nhiều lắm thôi." Lăng Húc dịu dàng lên tiếng.
Giọng Lăng Diệp trầm thấp chen vào: "Hoặc là túng dục quá độ, hoặc là chưa thỏa mãn dục vọng."
". . . . . . Xem ra ba thật sự thấu hiểu rất rõ đấy." Lăng Húc cắn răng nghiến lợi nói.
"Là về trước hay vế sau?" Úc Hàn Yên khẽ trừng lớn tròng mắt, hỏi.
Lăng Húc cười cười, hỏi: "Mẹ hy vọng là vế trước hay là vế sau?"
"Cả hai đều không hi vọng, vế trước đại biểu cơ thể con mẹ có khả năng sẽ sập tiệm, vế sau đại biểu con mẹ không đủ sức quyến rũ." Úc Hàn Yên mím mím môi, đáp.
". . . . . ."
Lăng Diệp liếc Lăng Húc một cái, nói giọng khẳng định: "Xem ra là không ăn được."
". . . . . . Ba, ba thật thần thông!" Lăng Húc không nhịn được trừng mắt, cắn răng nghiến lợi nói.
Anh làm sao biết được, cái nạn này Lăng Diệp đã từng khắc sâu, đương nhiên nhìn một cái đã ra tình huống của anh.
Úc Hàn Yên nhíu mày, suy đoán: "Cô ấy bị thương?"
Tận sâu trong đáy lòng Lăng Húc hiện lên cảm giác vô lực sâu sắc, có chút thất bại nói: "Con rất nghi ngờ hai người đã đặt camera ở trên người con………"
"Trừ khả năng này mẹ chẳng nghĩ ra được lý do gì nữa." Úc Hàn Yên nhún nhún vai, đáp.
"Tại sao không thể có khả năng là cô ấy không thích con, khuông muốn cho con ở trên?" Lăng Húc trợn mắt nhìn, tò mò hỏi.
Úc Hàn Yên kiêu hãnh, tự hào nói: "Bởi vì con trai mẹ hào hoa phong nhã, là phụ nữ thì sẽ đều bổ nhào vào!"
Lăng Húc được mẹ mình ca ngợi, nhất thời vui rạo rực, nhìn thấy mặt cha mình đen thui, càng khoái trá, miệng anh cong lên, như con cáo ăn trộm được thịt sống.
"Em cũng muốn?" Lăng Diệp nhìn chằm chằm Úc Hàn Yên với tính nguy hiểm tràn đầy, giọng trầm xuống hỏi.
"Hắc hắc, trừ em ra, trừ em ra." Úc Hàn Yên cười khúc khích nói.
"Em mệt rồi, anh đưa em về phòng nghỉ ngơi." Lăng Diệp đột nhiên bồng Úc Hàn Yên, sải bước đi lên tầng.
"Tiểu Húc, con có biết cái gì gọi là “họa từ miệng mà ra” không?" Qua bờ vai Lăng Diệp, Úc Hàn Yên nhìn về phía Lăng Húc hỏi.
Đầu Lăng Diệp đầy vạch đen.
Khóe miệng Lăng Húc bất giác kéo ra, nói: "Đa tạ mẹ đã hy sinh bản thân để diễn giải cho con câu này……….."
Đối lập với nơi đây vui vẻ hòa thuận, tại một khách sạn năm sao, trong một căn phòng cao cấp có thể nói là gươm súng đã sẵn sàng.
"Cô là ai?" Cô gái tóc ngắn mặc đồ ngủ chĩa súng vào một cô gái tóc dài, mặc quần áo bình thường, lạnh giọng hỏi.
Cũng chĩa súng vào đối phương, cô gái tóc dài khẽ cười một tiếng, nói xa xôi: "Số Hai, không đúng, bây giờ phải là Số Một."
Cô gái tóc ngắn nghe thấy giọng nói quen thuộc xa lạ đó, bất giác hai mắt trợn to lên, không khỏi lùi về phía sau nửa bước, khiếp sợ nói: "Cô là Số Một?!"
"Sao hả? Không phải các người đang tìm tôi sao? Bây giờ tôi tự đưa tới cửa, cô cũng không biết." Cô gái tóc dài nói có chút tiếc nuối.
"Đúng rồi, đừng gắn cái số hiệu ghê tởm đó lên người tôi nữa, bây giờ tôi gọi là Phong, Khuynh, Lam." Cô dừng một lúc, lại nói.
"Ghê tởm?! Không phải cô đã từng vắt hết óc, dốc hết toàn lực để có được số hiệu này sao!" Cô gái tóc ngắn nói châm chọc.
Khóe miệng Phong Khuynh Lam giật giật tự giễu: "Đã từng quá ngây thơ. Tôi cũng từng rất tin tưởng cô, nhưng cô lại bán đứng tôi; tôi đã từng rất yêu nước M, nhưng chính phủ nước M lại không coi tôi là con người."
Nghe đến đây, trong mắt cô gái tóc ngắn thoáng qua một chút áy náy thật nhanh, sau đó lại bị sự ác độc bao trùm: "Tất cả của cô đều là do quốc gia ban cho, vì quốc gia mà cống hiến thì sao nào!"
"Chẳng lẽ tôi không cống hiến cho đất nước? Những năm qua tôi ra sống vào chết làm việc cho đất nước thì coi là gì hả?!" Phong Khuynh Lam nói có chút kích động.
"Là Số Một có cảm giác như thế nào? Để trở thành Số Một mà bán đứng tôi có cảm giác như thế nào?" Cô cười lạnh một tiếng, hỏi.
Cô gái tóc ngắn không trả lời câu hỏi của cô, mà nghiêm túc khuyên nhủ đầu hàng: "Bây giờ cô hãy từ bỏ kháng cự đi, có thể sẽ tránh được đau đớn!"
Phong Khuynh Lam cười khinh miệt: "Cô sẽ không cho mình là đối thủ của tôi chứ?"
"Cô nằm trên thớt mặc người ta ức hiếp ba năm, còn tôi lại không có lúc nào không rèn luyện mình!" Cô gái tóc ngắn cười châm chọc nói.
Khóe miệng Phong Khuynh Lam giật giật, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: "Vậy thì thử một chút đi."
Lời của cô vừa dứt, tay trái không cầm súng súng chợt nắm chặt, tay cầm súng kìm chặt cò súng, viên đạn xoay tròn với tốc độ cao, nhất thời lao vút về phía đối phương.
Cô gái tóc ngắn muốn kìm cò súng, lại vô cùng kinh ngạc khi phát hiện súng của mình đã bị luồng không khí cuồng loạn bao vây, ngay sau đó, "Bùm" một tiếng, súng lục đã bị chia năm xẻ bảy. Trong nháy mắt sao lãng, viên đạn của Phong Khuynh Lam đã chui vào vị trí tiếp giáp trái tim của cô ta.
Khóe miệng cô ta giật giật tự giễu, lẩm bẩm: "Tôi đã đoán sai thực lực của cô………"
"Tôi chưa từng động thủ với cô lần nào, nói gì đến việc sử dụng khả năng đặc biệt để đối phó với cô." Phong Khuynh Lam chậm rãi đáp.
"Đến cả lần tôi dùng khả năng đặc biệt đó, người duy nhất thấy được cũng là cô, và cũng là để cứu cô…….." Cô cười khổ một tiếng, nói tiếp.
Nói xong, cô nhắm thẳng trái tim của cô gái tóc ngắn, bóp cò súng.
Cô gái tóc ngắn nhắm hai mắt lại, để mặc cho đạn trúng tim của mình, nói thầm: "Thật xin lỗi……."
Phong Khuynh Lam ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, dòng lệ mơ hồ, lững lờ trong đôi mắt.
Trong một tòa biệt thự nhìn ra biển, Lăng Húc nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, nhận cuộc điện thoại gọi đến.
"Bang chủ, đã tra ra được người ở trong căn phòng kia. Thân phận thật sự của cô ta là đặc công nước M, biệt danh Số Một."
Lăng Húc "Ừ" một tiếng, cúp điện thoại.
Anh nhìn vào điểm đỏ vẫn đứng nguyên một chỗ, nhăn mày, lẩm bẩm: "Tiểu Lam, em đau lòng sao?"
Dựa vào thực lực của cô ấy, hẳn đã giải quyết người kia từ sớm rồi, nhưng cô ấy vẫn ở lại nơi đó.
Lăng Húc im lặng một hồi, bất chợt đứng dậy, mở đôi chân thon dài, sải bước rời đi.
"Cốc cốc." Một hồi tiếng gõ cửa vang lên.
Chân mày Phong Khuynh Lam khẽ nhíu vào, cô kéo vội chiếc chăn từ trên giường phủ lên trên người nằm dưới đất.
Cô nhẹ nhàng, đi đến phía sau cửa không một tiếng động, nhìn qua lỗ xuyên ra bên ngoài, sau khi thấy rõ, cô ngây ngẩn cả người, vô số các ý tưởng hiện lên trong đầu cô: quan hệ của bọn họ là gì? Anh ta đến là để cho cô biết mình đã biết tin tức của cô? Tình cảm của anh ta đối với mình là giả?... .......
"Tiểu Lam, mở cửa ra." Một giọng nói trầm thấp truyền vào trong đầu cô, cắt đứt những suy nghĩ viển vông, vô tận của cô.
Cô phối hợp mở cửa ra, để người kia đi vào, sau đó lập tức đóng cửa lại.
"Sao anh biết tôi ở đây?" Phong Khuynh Lam ngẩng đầu nhìn anh, tò mò hỏi.
Lăng Húc bất ngờ ôm lấy cô, cúi đầu thủ thỉ bên tai cô: "Anh nhớ em lắm."
"Đừng có nói lảng sang chuyện khác, làm sao anh biết tôi ở đây?" Phong Khuynh Lam lạnh lùng nói.
"Nỗi nhớ em đã chỉ đường cho anh tới đây." Lăng Húc tình cảm nồng nàn nói.
Phong Khuynh Lam cau mày, quát: "Lăng Húc! Anh đừng có mà giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt tôi!"
"Đây là lần đầu tiên em gọi tên anh, nhưng anh thích em gọi anh là “Húc” hơn." Lăng Húc hơi cong khóe môi, thong thả nói.
"Anh cho người theo dõi tôi?" Lời vừa ra khỏi miệng, Phong Khuynh Lam đã bác bỏ luôn, nếu có người theo dõi mình, cô nhất định sẽ nhận biết được.
"Trên hoa tai có hệ thống định vị GPS!" Cô vừa nghĩ một lúc, rồi khẳng định luôn.
Lăng Húc đưa tay chà chà vào sóng mũi cao của cô, cười khen ngợi: "Tiểu Lam thật thông minh."
Phong Khuynh Lam trừng mắt liếc anh một cái, lập tức đưa tay lên tháo hoa tai.
Lăng Húc giữ chặt tay trái và tay phải của cô, thành công ngăn cản động tác của cô, đồng thời sâu kín hỏi: "Tiểu Lam, còn nhớ anh đã từng nói gì với em không?"
"Nói gì?" Phong Khuynh Lam thấp giọng hỏi.
"Lúc em tháo hoa tai, cũng chính là lúc bị bang Liệt Diễm truy nã." Lăng Húc nhấn mạnh từng chữ chữ một.
"Có được khuôn mặt này, em sẽ không phải lo lắng đám đặc công nước M tìm được mình. Nhưng mà, em lại không thoát khỏi sự truy đuổi của bang Liệt Diễm." Anh đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt của cô, nói.
Phong Khuynh Lam lạnh lùng đáp: "Tôi không quan tâm!"
"Tin anh, em sẽ quan tâm." Lăng Húc nói giọng khẳng định.
Anh đưa tay chuyển qua chiếc hoa tai đang buông xuống trên tai phải cô, dịu dàng nói: "Ngoan, đeo nó, em sẽ có tự do."
"Có ý gì?" Phong Khuynh Lam cau mày hỏi.
"Nếu như em tháo nó ra, em sẽ không thể rời khỏi tầm mắt của anh, anh sẽ cột em vào bên người mình." Lăng Húc cố chấp, nghiêm túc nói.
Phong Khuynh Lam bị sự điên cuồng trong mắt anh dọa sợ, quên cả phản ứng.
"Chúng ta về nhà thôi." Lăng Húc cúi đầu hôn một cái lên trán cô, dịu dàng nói.
Phong Khuynh Lam trừng mắt nhìn anh, có chút không theo kịp lối suy nghĩ của anh.
Lăng Húc ôm eo cô, mở cửa, đi ra ngoài.
Bốn người đàn ông mặc đồ đen canh giữ ở cửa thấy thế, lập tức đi vào trong phòng, xử lý xác chết.
"Khoan đã, về nhà nào cơ?" Phong Khuynh Lam phản ứng kịp, sống chết không chịu đi, hỏi.
"Đương nhiên là về nhà chúng ta." Lăng Húc hùng hồn nói.
"Từ lúc nào tôi với anh đã cùng một nhà?" Phong Khuynh Lam nhíu mày hỏi.
Lăng Húc nhếch miệng tà mị, dùng giọng trầm thấp khêu gợi nói: "Từ giây phút anh nhìn trúng em."
"Tôi không đi." Phong Khuynh Lam chợt lắc đầu, cự tuyệt.
"Không đi? Em còn có chuyện phải làm?" Lăng Húc hai tay khoanh ngực, sâu kín nhìn cô, hỏi.
Phong Khuynh Lam há mồm định liệt kê một hai ba vấn đề, sau khi nghe ra câu nói của người kia, nuốt lời vừa tới miệng xuống.
"Tôi đi với anh."
"Ngoan lắm, đừng cau mày nữa, mẹ muốn thấy em nên cố tình quay về trước đấy." Lăng Húc giơ tay vuốt nhẹ vùng lông mày của cô, dịu dàng nói.
Nói xong, anh lập tức bồng cô lên, không để ý đến ánh mắt người ngoài, ra khỏi khách sạn.
Ngồi ở vị trí kế bên tay lái, mày Phong Khuynh Lam nhíu lại thành chữ "Xuyên", chất vấn: "Không phải anh nói sẽ thả tôi đi sao?"
"Chẳng lẽ trước đó anh không thả em đi?" Lăng Húc nhoài người sang thắt dây an toàn cho cô, hỏi ngược lại.
Một ngụm máu bị nghẹn lại ở ngực, Phong Khuynh Lam cắn răng nghiến lợi nói: "Không phải anh đã nói sẽ không ngăn cản tôi đi báo thù?"
Lăng Húc ngồi trở lại vị trí của mình, khởi động máy, vừa lái xe, vừa vô tội hỏi vặn lại: "Anh có ngăn cản à?"
"Anh cưỡng chế đưa tôi đi, chẳng lẽ không được coi là ngăn cản tôi?" Phong Khuynh Lam trầm giọng nói.
Lăng Húc bình tĩnh đáp: "Việc báo thù không được nóng vội, đến lúc đó anh sẽ đi cùng em."
"Nếu anh đoán không sai, em định tới cơ sở nghiên cứu đã giam giữ mình." Anh hòa hoãn, nói giọng khẳng định.
Phong Khuynh Lam im lặng.
"Đúng lúc, người của anh cũng cảm thấy có hứng thú với nơi đó." Lăng Húc nhếch nhếch khóe môi, nói.
Thân thể Phong Khuynh Lam cứng đờ, giễu cợt: "Vậy hẳn là người của anh cũng cảm thấy rất có hứng thú với tôi."
"Không ai dám đánh chủ ý lên em." Trong mắt Lăng Húc thoáng qua sự khát máu, nói.
Phong Khuynh Lam nhìn khuôn mặt để nghiêng hoàn mỹ của anh, đáy mắt tràn đầy phức tạp, rốt cuộc, tôi có nên tin tưởng anh? Hay là, anh chính là quý nhân trong cuộc đời tăm tối của tôi?
Hồi lâu sau, cô quay mặt đi, nhìn ra phong cảnh đang di chuyển nhanh chóng bên ngoài cửa xe, đáy mắt là một mảnh thanh tỉnh, sáng rõ và kiên định, cứ để cho mình đánh cược một lần đi………
Chiếc xe thể thao màu đen dừng lại trước một ngôi biệt thự vô cùng rộng lớn có tầm nhìn ra biển, Lăng Húc xuống xe, đang định đi vòng qua bên kia cửa để lôi cô xuống, lại thấy cô đã tự đi từ trong xe ra.
Anh nhíu mày, đối với việc này rất bất ngờ.
"Có ai ở đây?" Phong Khuynh Lam đứng ở trước cửa biệt thự, nhìn người bên cạnh, hỏi.
"Bây giờ mới căng thẳng có phải đã quá muộn rồi không?" Lăng Húc ôm eo cô, đi vào biệt thự, trêu chọc.
Khóe miệng Phong Khuynh Lam rút rút, hỏi: "Con mắt nào của anh thấy tôi căng thẳng?"
"Cả hai." Lăng Húc chỉ chỉ vào mắt mình, đáp.
Phong Khuynh Lam trừng mắt, không nói gì.
"Ba và mẹ đều ở trong nhà." Lăng Húc nói.
"Nhưng em yên tâm, bây giờ chưa gặp bọn họ đâu, em còn có thời gian để chuẩn bị tâm lý." Anh nói ý vị sâu xa.
"Tại sao chưa gặp được?" Phong Khuynh Lam vừa kín đáo quan sát sự bày biện bên trong, vừa hỏi.
Khóe môi Lăng Húc cong lên, nói mập mờ: "Bởi vì bọn họ đã đại chiến một hồi. Hiện tại, nhất định mẹ đang ngủ, hẳn là ba đang ở bên cạnh làm việc."
". . . . . . Bây giờ là ban ngày." Khóe miệng Phong Khuynh Lam giật giật, nói.
"Sau này em sẽ biết." Lăng Húc lơ đễnh đáp.
Sau khi anh dìu người vào trong phòng ngủ của mình, đóng "Bùm" cửa lại.
Phong Khuynh Lam nhìn phòng ngủ phối màu đen trắng trước mặt, nghi ngờ hỏi: "Anh đưa tôi vào đây làm gì?"
"Anh giúp em tháo mặt nạ ra." Lăng Húc đưa cô vào phòng tắm, đáp.
Lúc này, Phong Khuynh Lam mới nhớ ra mình vẫn luôn mang chiếc mặt nạ này. "Chiếc mặt nạ này rất kì lạ, tôi không gỡ ra được."
"Đương nhiên, trên thế giới này chỉ có anh và mẹ mới có thể gỡ được nó ra." Lăng Húc tập trung quét nước thuốc vào mặt cô, đồng thời nói.
Đầu tiên là hoa tai, sau đó là mặt nạ, Phong Khuynh Lam không nhịn đượchỏi: "Rốt cuộc mẹ anh là ai?"
"Ngoan, bỏ chữ “anh” ở sau đi." Lăng Húc dịu dàng dỗ dành.
". . . . . ."
"Em nghe lời, anh sẽ nói cho em biết." Lăng Húc dụ dỗ.
". . . . . . Tại sao tôi phải tự bán mình vì một thông tin?" Phong Khuynh Lam hỏi ngược lại.
"Dù sao thì sớm hay muộn em cũng phải gọi như vậy, tập trước đi." Động tác trên tay Lăng Húc vẫn không ngừng, vẫn tiếp tục dụ dỗ.
Khuôn mặt Phong Khuynh Lam ảm đạm xuống, nhàn nhạt nói: "Chuyện sau này ai mà biết được."
"Cuộc sống sẽ vận hành theo dự định của anh." Lăng Húc lập tức đáp.
"……..Anh có thể ngạo mạn hơn chút nữa không." Đầu Phong Khuynh Lam đầy vạch đen, nói.
Lăng Húc nhếch nhếch khóe môi, nói thản nhiên: "Chỉ cần em đủ lớn, tất cả sẽ xoay chuyển quanh em."
"Mẹ từng là sát thủ thần thoại trong giới." Một lát sau, anh hài lòng nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, nói.
Phong Khuynh Lam vô thức trợn to mắt lên, sau đó vẻ mặt đã hiểu rõ, thảo nào………
"Anh đổ thuốc lên người tôi làm gì?!" Đột nhiên, cô lớn tiếng chất vấn.
"Tay run." Lăng Húc thờ ơ khoát khoát tay, đáp.
Phong Khuynh Lam căm hận nhìn anh chằm chằm.
"Anh giúp em gột sạch." Lăng Húc kéo cô đến dưới vòi hoa sen, mở vòi nước ấm, những giọt nước óng ánh trong suốt không ngừng rơi xuống, nhất thời làm ướt quần áo cả hai.
Tròng mắt của Phong Khuynh Lam cũng trợn lồi ra rồi, gân xanh trên trán nhảy lên nhảy xuống thình thịch.
"Sạch rồi." Một lát sau, Lăng Húc có cảm giác rất thành tựu, nói.
"Sao quần áo của em lại ướt thế?" Dường như lúc này anh mới phản ứng kịp, hỏi có chút hốt hoảng.
". . . . . ."
"Nếu ướt rồi, vậy cởi ra đi." Lăng Húc vừa nói, vừa đưa hai bộ móng vuốt của mình tới gần cô.
". . . . . . Vô sỉ." Phong Khuynh Lam vội vàng lách người, thoát khỏi bộ móng vuốt của anh, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ tìm được từ này để mắng.
Lăng Húc nhìn cô bằng ánh mắt tăm tối, đưa ra đề nghị: "Người thắng làm vua, người thua làm ấm giường, thế nào hả?"
"Thấy thế nào tôi cũng đều thua thiệt được không hả!" Phong Khuynh Lam tức giận nói.
"Anh thắng, em nằm ở trên giường mặc anh giày xéo; em thắng, anh nằm ở trên giường mặc em câu xé, giữa hai việc này, hoàn toàn có sự khác biệt." Lăng Húc giải thích.
"Huống hồ, anh vẫn còn là trai tân, vô cùng sạch sẽ đấy." Anh dây dưa, tiếp tục nói.
Chuyện mà người đàn ông khác rất khó có thể mở miệng, khi qua miệng anh, lại lấy đó làm niềm tự hào.
"Tôi cũng vậy!" Phong Khuynh Lam lập tức lên tiếng.
"Thế không phải rất tuyệt sao! Chẳng ai thua thiệt cả." Lăng Húc cười đến vô cùng rạng rỡ, không có gì khiến người ta vui vẻ hơn thông tin này.
Nói xong, anh không nói lời nào hành động.
Phong Khuynh Lam thấy vậy, đồng tử co thắt lại, chợt hạ thấp người, đồng thời đôi chân thon dài lướt ra ngoài.
"Anh. . . . . ." Cô thấy mình đã dùng toàn bộ sức lực xuống hai chân vậy mà vẫn không nhúc nhích được, bộ mặt không thể tưởng tượng nổi.
"Anh bắt được em rồi." Lăng Húc cúi người kéo cô vào lòng mình, nhẹ nhàng nói.
Phong Khuynh Lam như bị tường đồng vách sắt giam giữ, không thể cử động được.
"Được rồi, chúng ta tới tắm thôi." Lăng Húc thấy cô không nói gì, tức là đã nhận mình thua, nhất thời mặt mày lập tức hớn hở nói.
Lúc anh cởi áo của mình xuống đến cổ tay, Phong Khuynh Lam vội vàng lùi về phía sau.
Lăng Húc ném áo của cô xuống đất, nhìn cô gái đứng cách xa mình vài bước đang mặc áo lót giằng co với mình, cười nói: "Như thế này thoạt nhìn có một ý vị thật đặc biệt."
". . . . . ." Phong Khuynh Lam tức giận nhìn người nào đó đang chọc ghẹo mình, đánh đòn phủ đầu trước, hai tay nắm chặt thành quyền.
Lăng Húc bình tĩnh cảm thụ luồng khí xoay tròn quanh mình với tốc độ cao, không hề cử động.
Đây chính là khả năng đặc biệt của cô………. Quả nhiên rất mạnh! Anh không hề nghi ngờ, chỉ cần mình đi lên một bước, sẽ bị luồng gió sắc nhọn xé rách.
"Tiểu Lam, áo lót của em tuột kìa." Lăng Húc nói xa xôi. Thật ra, anh hoàn toàn không nhìn thấy rõ hình dáng của cô, thế giới xung quanh đã là một mảng màu xám trắng.
Mặc dù biết áo lót của mình không hề tuột, Phong Khuynh Lam vẫn bị mất tập trung trong nháy mắt.
Cảm giác luồng khí vây quanh mình đã yếu đi vài phần, khóe môi Lăng Húc cong lên, anh dường như đã biết được hai điều kiện tất yếu để cô sử dụng khả năng đặc biệt - nắm tay thành quyền và tập trung lực chú ý cao độ.
"Tiểu Lam, còn giằng co như thế nữa, người thua thiệt nhất định sẽ là em thôi. Chờ đến khi thể lực của em tiêu hao, anh thật đã có thể muốn làm gì thì làm rồi." Anh chậm rãi khuyên nhủ.
Phong Khuynh Lam bực tức buông lỏng hai tay ra.
"Ngoan, lại đây tắm." Lăng Húc nhìn bóng dáng rõ dần của cô, cười nói.
"Anh đi ra ngoài!" Phong Khuynh Lam chỉ vào cửa phòng tắm, nói.
Lăng Húc kéo kéo áo sơ mi của mình ra, nói: "Quần áo của anh cũng bị ướt."
"Đó là đáng đời anh." Phong Khuynh Lam hừ nhẹ một tiếng, nói.
Lăng Húc chậm rãi cởi áo ra, hào phóng nói: "Em đã không tắm, thì đứng ở đó nhìn anh tắm đi."
"Anh không đi ra ngoài, vậy tôi đi!" Phong Khuynh Lam vừa đi ra ngoài, vừa nói.
"Không được." Lăng Húc duỗi một cánh tay dài ra, ngăn cản đường đi của cô.
Phong Khuynh Lam ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, nói: "Rốt cuộc anh muốn thế nào hả!"
"Không phải đã rất rõ ràng sao? Anh muốn tắm chung với em, nhưng em không đồng ý, anh không thể làm gì khác hơn đành phải lùi một bước, để em nhìn anh tắm." Lăng Húc nhíu mày, đáp.
Phong Khuynh Lam nhìn anh một hồi, hai tay khoanh trước ngực, dựa người vào vách tường, nói: "Anh tắm đi."
Chẳng phải là nhìn trần truồng thôi sao, cũng không phải là chưa từng thấy, cảnh tục tĩu sống động cô cũng đã từng xem rồi!
Đối mặt với cô, Lăng Húc chậm rãi cởi bỏ áo sơ mi của mình ra, để lộ lồng ngực và đường cong cơ bụng hoàn mỹ, tiếp theo anh cởi quần dài, lộ ra hai chân thon dài, rắn chắc, tiếp đó hai tay có khớp xương rõ ràng lại di chuyển đến chỗ quần lót.
"Anh xoay qua chỗ khác." Khuôn mặt Phong Khuynh Lam chuyển sang đỏ bừng, nói.
Lăng Húc không cởi ra, đi tới trước mặt cô, với tay lên nắm cằm cô, để cho cô nhìn mình, dùng giọng trầm thấp khêu gợi hỏi: "Em đang nghĩ gì? Sao mặt lại đỏ rần lên?"
"Nóng." Phong Khuynh Lam vội vàng đáp.
"Nóng sao không cởi quần áo ra? Nhiệt tỏa ra bị bệnh sẽ không hay." Lăng Húc vòng hai tay ra sau cô, cởi chính xác khuy cài áo lót của cô.
"Anh thật tốt bụng!" Hai tay Phong Khuynh Lam ôm gắt gao trước ngực, tức giận nhìn anh nói.
Lăng Húc cười yêu nghiệt, nói: "Đẹp lắm."
Lời vừa dứt, anh dùng thân hình cao lớn đè cô lên vách tường, cúi đầu hôn lên môi cô.
Nhất thời, nhiệt độ trong phòng tắm dần dần tăng lên.
Lăng Húc vừa ra tới cửa cabin, đã thấy Tề Mẫn chạy rất nhanh về phía mình.
Anh quay đầu liếc nhìn Mạc Thiên phía sau, ánh mắt tràn đầy nguy hiểm.
Mạc Thiên đưa hai tay lên làm tư thế đầu hàng, vội vàng giải thích: "Nói từ trước khi làm nhiệm vụ rồi."
"Anh Húc!" Tề Mẫn chạy đến bên cạnh anh, ôm vòng eo gầy gò của anh, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của anh, vui mừng gọi.
Lần này Lăng Húc không đưa tay vuốt tóc cô như trước đây, chỉ cúi đầu nhìn cô, nghiêm túc nói: "Tiểu Mẫn, về sau không được nhào lên nữa."
Để giữ lại sự tôn nghiêm cho Tề Mẫn, Mạc Thiên thức thời nói: "Tôi có việc đi trước."
Tề Mẫn như gặp phải sét đánh, kinh hãi nhìn anh, lẩm bẩm: "Tại sao?"
"Anh không thích." Lăng Húc lạnh lùng, tàn nhẫn nói.
Đã đến lúc phải hung dữ với với cô ấy một chút rồi………… Có lẽ chỉ có như vậy, cô ấy mới có thể buông tay.
Chóp mũi Tề Mẫn cay cay, ngay lập tức nước mắt đã đong đầy, càng ôm chặt anh, tựa đầu vào ngực anh, kích động nói: "Em không muốn, em không muốn!"
Lăng Húc đặt tay lên vai cô, cưỡng chế kéo cô ra, lạnh lùng nói: "Tề Mẫn, không có người nào được phép chống lại lời anh, em cũng không được."
Nói xong, anh buông tay, lướt qua cô đi xuống thang gác.
"Tại sao?! Trước đây anh không như vậy! Tại sao mới biến mất có vài ngày, anh đã thay đổi!" Tề Mẫn ngồi xổm xuống, khóc lóc thét to.
Lăng Húc hơi dừng lại, tiếp đó lại bước đi.
"Anh Húc, em thích anh!" Tề Mẫn thấy anh không trả lời mình, thậm chí bước chân cũng không dừng, vội vàng bày tỏ tình cảm.
Rốt cuộc Lăng Húc cũng dừng bước, anh xoay người nhìn cô, lạnh lùng nói: "Đối với em, anh chẳng có một chút tình yêu nào, từ đầu đến cuối, anh đều chỉ coi em như người em gái anh thương yêu."
"Việc em thích anh khiến cho anh rất phiền hà, vì vậy đừng thích anh nữa." Anh tàn nhẫn nói.
Hai mắt Tề Mẫn đẫm lệ nhìn anh, hỏi: "Anh đã có người trong lòng rồi?"
"Ừ." Lăng Húc đáp không hề giấu giếm.
Trong đôi mắt ngập nước của Tề Mẫn thoáng qua tia ghen ghét lẫn nham hiểm, kích động hỏi: "Là ai?!"
Lăng Húc là loại người nào chứ, anh nhìn không sót điểm nào ánh mắt của Tề Mẫn, lúc này mặt anh lạnh tanh, cảnh cáo: "Cho dù cô ấy là ai, cũng không phải là người em có thể động vào!"
Tề Mẫn cười tự giễu: "Không ngờ trong mắt anh Húc, em lại là loại người ích kỷ, nhỏ mọn như vậy."
"Tiểu Mẫn, đừng đóng kịch trước mặt anh, bởi vì cái dạng này sẽ khiến cho em trông rất xấu." Lăng Húc trầm giọng nói.
"Có thể em đã lừa được Chuẩn, lừa được Thiên, thậm chí lừa mọi người, nhưng thật đáng tiếc, em không lừa được anh. Tâm tư của em, anh nhìn không sót điểm nào."
"Anh Húc, anh coi em như vậy, khiến cho em thật thất vọng." Tề Mẫn đầy bi thương nói.
Lăng Húc thở dài một cái, nhẹ giọng nói: "Tiểu Mẫn, đừng bôi đen hình ảnh của em trong lòng anh."
Nói xong, anh xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng đoạn tuyệt của anh, Tề Mẫn ngã xuống đất, thất thanh khóc rống.
Khi không nhìn thấy anh nữa, hai tay Tề Mẫn ôm lấy đầu gối, vùi đầu khóc thút thít.
Mạc Thiên lặng lẽ, đi tới bên cạnh cô không một tiếng động, cúi đầu nhìn cô một hồi, sau đó khẽ thở dài một cái, đưa tay vuốt vuốt tóc cô, dịu dàng khuyên: "Đừng khóc, khóc nhiều nhìn chẳng đẹp chút nào."
Tề Mẫn ngẩng đầu nhìn anh, chợt đứng dậy nhào vào lòng anh, thương tâm nói: "Anh Húc đã có người mình thích. . . . . ."
Mạc Thiên do dự một lúc, tiếp đó đặt tay trái lên eo cô, tay phải đặt ở sau đầu cô, nhẹ giọng đáp: "Ừ."
"Vậy em phải làm thế nào? Tại sao anh Húc không thích em? Em thích anh ấy lâu như vậy! Em có điểm nào không tốt chứ?" Tề Mẫn hỏi liên tiếp.
Mạc Thiên dịu dàng an ủi: "Tiểu Mẫn, em điểm nào cũng tốt, là Húc không có mắt."
"Cậu ấy không thích em, vẫn còn có rất nhiều người thích em." Ví như anh. Ba chữ cuối, rốt cuộc anh vẫn không thể nói ra khỏi miệng.
"Em không cần người khác, em chỉ muốn anh Húc!" Tề Mẫn nói cố chấp.
Trong mắt Mạc Thiên thoáng qua tia đau đớn, khóe miệng giật giật tự giễu.
"Anh Thiên, anh có biết người trong lòng của anh Húc là ai không?" Tề Mẫn ngẩng đầu nhìn Mạc Thiên, lệ tuôn như mưa, vừa thấy đã thương.
Mạc Thiên lắc đầu, đáp: "Đó là người Húc vừa mới gặp mấy hôm rồi đi ra ngoài một mình, bọn anh cũng chưa từng thấy."
"Thì ra là như vậy . . . . . ." Tề Mẫn lẩm bẩm.
"Được rồi, đừng khóc, chẳng khác nào con mèo hoa nhỏ." Mạc Thiên dùng ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, đồng thời nói.
"Anh Thiên, có tin tức của cô ấy, thì nói ngay cho em biết được không?" Tề Mẫn nói có chút cầu xin.
"Em muốn tin tức của cô ấy để làm gì?" Mạc Thiên nhíu nhíu mày, hỏi.
Tề Mẫn bĩu môi: "Em chỉ muốn nhìn xem người có thể khiến cho anh Húc mê điên đảo rốt cuộc là người như thế nào thôi."
"Tiểu Mẫn, nếu như em động vào cô ấy, Húc sẽ trở mặt không cần biết người đó là ai đâu." Mạc Thiên tận tình khuyên bảo.
Tề Mẫn đẩy mạnh Mạc Thiên ra, tức giận nói: "Tại sao các anh đều cho rằng em sẽ làm gì cô ấy! Em chỉ muốn nhìn xem cô ấy là người như thế nào mà thôi!"
Nói xong, cô chạy nhanh xuống thang gác, biến mất khỏi tầm mắt của Mạc Thiên.
Mạc Thiên nhìn về phương hướng cô biến mất, lẩm bẩm: "Bởi vì anh hiểu rõ em….."
Lăng Húc ở lại bang Liệt Diễm chưa được bao lâu, đã lái xe về nhà. Sau khi về đến nhà, anh tắm rửa qua loa, rót cho mình một ly cà phê, sau đó ngồi xuống chiếc ghế sofa trong phòng khách, vừa uống cà phê, vừa nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính.
Đột nhiên, anh nghe thấy một tiếng động rất nhỏ, quay đầu nhìn, bất ngờ phát hiện ra cha và mẹ mình trở về. Anh đặt cà phê xuống cạnh máy vi tính, đứng dậy nghênh đón, ôm Úc Hàn Yên, cười nói: "Mẹ, sao nhanh vậy đã về rồi?"
Bình thường, không phải bọn họ sẽ đi cả tuần lễ sao.
Lăng Diệp mặt lạnh, cưỡng chế tách Lăng Húc và Úc Hàn Yên ra, tiếp đó cực kỳ bất mãn lườm Lăng Húc một cái, nói: "Còn không phải là chuyện tốt con làm sao!"
Lăng Húc sờ sờ mũi vô tội, nhìn Úc Hàn Yên hỏi: "Con đã làm chuyện tốt gì?"
Úc Hàn Yên đi qua anh, vào trong phòng khách, tìm kiếm bóng dáng người mình đang quan tâm, đồng thời hỏi: "Con dâu của mẹ đâu?"
". . . . . ." Khóe miệng Lăng Húc giật giật, rốt cuộc anh đã biết chuyện tốt mình làm là gì rồi. Thì ra mẹ nghĩ đến người anh nói, nên đã trở về trước.
Anh đi tới bên cạnh Úc Hàn Yên, kéo cô ngồi xuống ghế sofa, rót cho cô một ly nước, đặt máy tính trước mặt cô, chỉ vào điểm đỏ đang di động: "Ở chỗ này này."
Úc Hàn Yên nhìn lướt qua màn hình, ngẩng đầu nhìn anh, nói có chút kinh ngạc: "Con không bắt cô ấy về đây!"
Không phải từ trước đến giờ hai cha con bọn họ đều luôn thờ phụng nguyên tắc "Nhìn trúng chính là của mình, của mình thì sẽ cột vào bên người" sao……….
Lăng Diệp chen vào giữa Úc Hàn Yên và Lăng Húc, ngồi xuống bên cạnh Úc Hàn Yên, ôm lấy eo cô chiếm hữu.
"Buông tay thỏa đáng, sẽ thu được kết quả tốt hơn." Lăng Húc hơi mỉm cười, trong lòng đã có dự định. Anh đi vòng ra phía sau lưng Úc Hàn Yên, dùng lực vừa phải xoa bóp bả vai cho cô.
"Anh nghe đi, nghe đi." Úc Hàn Yên vỗ vỗ đùi Lăng Diệp, nhìn anh nói.
Lăng Diệp hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói: "Không có bản lĩnh thì chính là không có, còn viện cớ dễ nghe như vậy."
Úc Hàn Yên tức giận lườm anh một cái, quay đầu nói với Lăng Húc: "Con đừng nghe ba con, con nói đúng."
"Con chỉ nghe mẹ ." Lăng Húc cười đáp.
Úc Hàn Yên bất giác cong môi lên, Lăng Diệp lại hừ lạnh một tiếng.
Đột nhiên, Úc Hàn Yên đưa tay lên vuốt mắt Lăng Húc xuống, cau mày hỏi: "Con đã không ngủ mấy ngày rồi?"
"Mẹ, thật ra thì không khoa trương như vậy đâu, chẳng qua con không ngủ được nhiều lắm thôi." Lăng Húc dịu dàng lên tiếng.
Giọng Lăng Diệp trầm thấp chen vào: "Hoặc là túng dục quá độ, hoặc là chưa thỏa mãn dục vọng."
". . . . . . Xem ra ba thật sự thấu hiểu rất rõ đấy." Lăng Húc cắn răng nghiến lợi nói.
"Là về trước hay vế sau?" Úc Hàn Yên khẽ trừng lớn tròng mắt, hỏi.
Lăng Húc cười cười, hỏi: "Mẹ hy vọng là vế trước hay là vế sau?"
"Cả hai đều không hi vọng, vế trước đại biểu cơ thể con mẹ có khả năng sẽ sập tiệm, vế sau đại biểu con mẹ không đủ sức quyến rũ." Úc Hàn Yên mím mím môi, đáp.
". . . . . ."
Lăng Diệp liếc Lăng Húc một cái, nói giọng khẳng định: "Xem ra là không ăn được."
". . . . . . Ba, ba thật thần thông!" Lăng Húc không nhịn được trừng mắt, cắn răng nghiến lợi nói.
Anh làm sao biết được, cái nạn này Lăng Diệp đã từng khắc sâu, đương nhiên nhìn một cái đã ra tình huống của anh.
Úc Hàn Yên nhíu mày, suy đoán: "Cô ấy bị thương?"
Tận sâu trong đáy lòng Lăng Húc hiện lên cảm giác vô lực sâu sắc, có chút thất bại nói: "Con rất nghi ngờ hai người đã đặt camera ở trên người con………"
"Trừ khả năng này mẹ chẳng nghĩ ra được lý do gì nữa." Úc Hàn Yên nhún nhún vai, đáp.
"Tại sao không thể có khả năng là cô ấy không thích con, khuông muốn cho con ở trên?" Lăng Húc trợn mắt nhìn, tò mò hỏi.
Úc Hàn Yên kiêu hãnh, tự hào nói: "Bởi vì con trai mẹ hào hoa phong nhã, là phụ nữ thì sẽ đều bổ nhào vào!"
Lăng Húc được mẹ mình ca ngợi, nhất thời vui rạo rực, nhìn thấy mặt cha mình đen thui, càng khoái trá, miệng anh cong lên, như con cáo ăn trộm được thịt sống.
"Em cũng muốn?" Lăng Diệp nhìn chằm chằm Úc Hàn Yên với tính nguy hiểm tràn đầy, giọng trầm xuống hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hắc hắc, trừ em ra, trừ em ra." Úc Hàn Yên cười khúc khích nói.
"Em mệt rồi, anh đưa em về phòng nghỉ ngơi." Lăng Diệp đột nhiên bồng Úc Hàn Yên, sải bước đi lên tầng.
"Tiểu Húc, con có biết cái gì gọi là “họa từ miệng mà ra” không?" Qua bờ vai Lăng Diệp, Úc Hàn Yên nhìn về phía Lăng Húc hỏi.
Đầu Lăng Diệp đầy vạch đen.
Khóe miệng Lăng Húc bất giác kéo ra, nói: "Đa tạ mẹ đã hy sinh bản thân để diễn giải cho con câu này……….."
Đối lập với nơi đây vui vẻ hòa thuận, tại một khách sạn năm sao, trong một căn phòng cao cấp có thể nói là gươm súng đã sẵn sàng.
"Cô là ai?" Cô gái tóc ngắn mặc đồ ngủ chĩa súng vào một cô gái tóc dài, mặc quần áo bình thường, lạnh giọng hỏi.
Cũng chĩa súng vào đối phương, cô gái tóc dài khẽ cười một tiếng, nói xa xôi: "Số Hai, không đúng, bây giờ phải là Số Một."
Cô gái tóc ngắn nghe thấy giọng nói quen thuộc xa lạ đó, bất giác hai mắt trợn to lên, không khỏi lùi về phía sau nửa bước, khiếp sợ nói: "Cô là Số Một?!"
"Sao hả? Không phải các người đang tìm tôi sao? Bây giờ tôi tự đưa tới cửa, cô cũng không biết." Cô gái tóc dài nói có chút tiếc nuối.
"Đúng rồi, đừng gắn cái số hiệu ghê tởm đó lên người tôi nữa, bây giờ tôi gọi là Phong, Khuynh, Lam." Cô dừng một lúc, lại nói.
"Ghê tởm?! Không phải cô đã từng vắt hết óc, dốc hết toàn lực để có được số hiệu này sao!" Cô gái tóc ngắn nói châm chọc.
Khóe miệng Phong Khuynh Lam giật giật tự giễu: "Đã từng quá ngây thơ. Tôi cũng từng rất tin tưởng cô, nhưng cô lại bán đứng tôi; tôi đã từng rất yêu nước M, nhưng chính phủ nước M lại không coi tôi là con người."
Nghe đến đây, trong mắt cô gái tóc ngắn thoáng qua một chút áy náy thật nhanh, sau đó lại bị sự ác độc bao trùm: "Tất cả của cô đều là do quốc gia ban cho, vì quốc gia mà cống hiến thì sao nào!"
"Chẳng lẽ tôi không cống hiến cho đất nước? Những năm qua tôi ra sống vào chết làm việc cho đất nước thì coi là gì hả?!" Phong Khuynh Lam nói có chút kích động.
"Là Số Một có cảm giác như thế nào? Để trở thành Số Một mà bán đứng tôi có cảm giác như thế nào?" Cô cười lạnh một tiếng, hỏi.
Cô gái tóc ngắn không trả lời câu hỏi của cô, mà nghiêm túc khuyên nhủ đầu hàng: "Bây giờ cô hãy từ bỏ kháng cự đi, có thể sẽ tránh được đau đớn!"
Phong Khuynh Lam cười khinh miệt: "Cô sẽ không cho mình là đối thủ của tôi chứ?"
"Cô nằm trên thớt mặc người ta ức hiếp ba năm, còn tôi lại không có lúc nào không rèn luyện mình!" Cô gái tóc ngắn cười châm chọc nói.
Khóe miệng Phong Khuynh Lam giật giật, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: "Vậy thì thử một chút đi."
Lời của cô vừa dứt, tay trái không cầm súng súng chợt nắm chặt, tay cầm súng kìm chặt cò súng, viên đạn xoay tròn với tốc độ cao, nhất thời lao vút về phía đối phương.
Cô gái tóc ngắn muốn kìm cò súng, lại vô cùng kinh ngạc khi phát hiện súng của mình đã bị luồng không khí cuồng loạn bao vây, ngay sau đó, "Bùm" một tiếng, súng lục đã bị chia năm xẻ bảy. Trong nháy mắt sao lãng, viên đạn của Phong Khuynh Lam đã chui vào vị trí tiếp giáp trái tim của cô ta.
Khóe miệng cô ta giật giật tự giễu, lẩm bẩm: "Tôi đã đoán sai thực lực của cô………"
"Tôi chưa từng động thủ với cô lần nào, nói gì đến việc sử dụng khả năng đặc biệt để đối phó với cô." Phong Khuynh Lam chậm rãi đáp.
"Đến cả lần tôi dùng khả năng đặc biệt đó, người duy nhất thấy được cũng là cô, và cũng là để cứu cô…….." Cô cười khổ một tiếng, nói tiếp.
Nói xong, cô nhắm thẳng trái tim của cô gái tóc ngắn, bóp cò súng.
Cô gái tóc ngắn nhắm hai mắt lại, để mặc cho đạn trúng tim của mình, nói thầm: "Thật xin lỗi……."
Phong Khuynh Lam ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, dòng lệ mơ hồ, lững lờ trong đôi mắt.
Trong một tòa biệt thự nhìn ra biển, Lăng Húc nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, nhận cuộc điện thoại gọi đến.
"Bang chủ, đã tra ra được người ở trong căn phòng kia. Thân phận thật sự của cô ta là đặc công nước M, biệt danh Số Một."
Lăng Húc "Ừ" một tiếng, cúp điện thoại.
Anh nhìn vào điểm đỏ vẫn đứng nguyên một chỗ, nhăn mày, lẩm bẩm: "Tiểu Lam, em đau lòng sao?"
Dựa vào thực lực của cô ấy, hẳn đã giải quyết người kia từ sớm rồi, nhưng cô ấy vẫn ở lại nơi đó.
Lăng Húc im lặng một hồi, bất chợt đứng dậy, mở đôi chân thon dài, sải bước rời đi.
"Cốc cốc." Một hồi tiếng gõ cửa vang lên.
Chân mày Phong Khuynh Lam khẽ nhíu vào, cô kéo vội chiếc chăn từ trên giường phủ lên trên người nằm dưới đất.
Cô nhẹ nhàng, đi đến phía sau cửa không một tiếng động, nhìn qua lỗ xuyên ra bên ngoài, sau khi thấy rõ, cô ngây ngẩn cả người, vô số các ý tưởng hiện lên trong đầu cô: quan hệ của bọn họ là gì? Anh ta đến là để cho cô biết mình đã biết tin tức của cô? Tình cảm của anh ta đối với mình là giả?... .......
"Tiểu Lam, mở cửa ra." Một giọng nói trầm thấp truyền vào trong đầu cô, cắt đứt những suy nghĩ viển vông, vô tận của cô.
Cô phối hợp mở cửa ra, để người kia đi vào, sau đó lập tức đóng cửa lại.
"Sao anh biết tôi ở đây?" Phong Khuynh Lam ngẩng đầu nhìn anh, tò mò hỏi.
Lăng Húc bất ngờ ôm lấy cô, cúi đầu thủ thỉ bên tai cô: "Anh nhớ em lắm."
"Đừng có nói lảng sang chuyện khác, làm sao anh biết tôi ở đây?" Phong Khuynh Lam lạnh lùng nói.
"Nỗi nhớ em đã chỉ đường cho anh tới đây." Lăng Húc tình cảm nồng nàn nói.
Phong Khuynh Lam cau mày, quát: "Lăng Húc! Anh đừng có mà giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt tôi!"
"Đây là lần đầu tiên em gọi tên anh, nhưng anh thích em gọi anh là “Húc” hơn." Lăng Húc hơi cong khóe môi, thong thả nói.
"Anh cho người theo dõi tôi?" Lời vừa ra khỏi miệng, Phong Khuynh Lam đã bác bỏ luôn, nếu có người theo dõi mình, cô nhất định sẽ nhận biết được.
"Trên hoa tai có hệ thống định vị GPS!" Cô vừa nghĩ một lúc, rồi khẳng định luôn.
Lăng Húc đưa tay chà chà vào sóng mũi cao của cô, cười khen ngợi: "Tiểu Lam thật thông minh."
Phong Khuynh Lam trừng mắt liếc anh một cái, lập tức đưa tay lên tháo hoa tai.
Lăng Húc giữ chặt tay trái và tay phải của cô, thành công ngăn cản động tác của cô, đồng thời sâu kín hỏi: "Tiểu Lam, còn nhớ anh đã từng nói gì với em không?"
"Nói gì?" Phong Khuynh Lam thấp giọng hỏi.
"Lúc em tháo hoa tai, cũng chính là lúc bị bang Liệt Diễm truy nã." Lăng Húc nhấn mạnh từng chữ chữ một.
"Có được khuôn mặt này, em sẽ không phải lo lắng đám đặc công nước M tìm được mình. Nhưng mà, em lại không thoát khỏi sự truy đuổi của bang Liệt Diễm." Anh đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt của cô, nói.
Phong Khuynh Lam lạnh lùng đáp: "Tôi không quan tâm!"
"Tin anh, em sẽ quan tâm." Lăng Húc nói giọng khẳng định.
Anh đưa tay chuyển qua chiếc hoa tai đang buông xuống trên tai phải cô, dịu dàng nói: "Ngoan, đeo nó, em sẽ có tự do."
"Có ý gì?" Phong Khuynh Lam cau mày hỏi.
"Nếu như em tháo nó ra, em sẽ không thể rời khỏi tầm mắt của anh, anh sẽ cột em vào bên người mình." Lăng Húc cố chấp, nghiêm túc nói.
Phong Khuynh Lam bị sự điên cuồng trong mắt anh dọa sợ, quên cả phản ứng.
"Chúng ta về nhà thôi." Lăng Húc cúi đầu hôn một cái lên trán cô, dịu dàng nói.
Phong Khuynh Lam trừng mắt nhìn anh, có chút không theo kịp lối suy nghĩ của anh.
Lăng Húc ôm eo cô, mở cửa, đi ra ngoài.
Bốn người đàn ông mặc đồ đen canh giữ ở cửa thấy thế, lập tức đi vào trong phòng, xử lý xác chết.
"Khoan đã, về nhà nào cơ?" Phong Khuynh Lam phản ứng kịp, sống chết không chịu đi, hỏi.
"Đương nhiên là về nhà chúng ta." Lăng Húc hùng hồn nói.
"Từ lúc nào tôi với anh đã cùng một nhà?" Phong Khuynh Lam nhíu mày hỏi.
Lăng Húc nhếch miệng tà mị, dùng giọng trầm thấp khêu gợi nói: "Từ giây phút anh nhìn trúng em."
"Tôi không đi." Phong Khuynh Lam chợt lắc đầu, cự tuyệt.
"Không đi? Em còn có chuyện phải làm?" Lăng Húc hai tay khoanh ngực, sâu kín nhìn cô, hỏi.
Phong Khuynh Lam há mồm định liệt kê một hai ba vấn đề, sau khi nghe ra câu nói của người kia, nuốt lời vừa tới miệng xuống.
"Tôi đi với anh."
"Ngoan lắm, đừng cau mày nữa, mẹ muốn thấy em nên cố tình quay về trước đấy." Lăng Húc giơ tay vuốt nhẹ vùng lông mày của cô, dịu dàng nói.
Nói xong, anh lập tức bồng cô lên, không để ý đến ánh mắt người ngoài, ra khỏi khách sạn.
Ngồi ở vị trí kế bên tay lái, mày Phong Khuynh Lam nhíu lại thành chữ "Xuyên", chất vấn: "Không phải anh nói sẽ thả tôi đi sao?"
"Chẳng lẽ trước đó anh không thả em đi?" Lăng Húc nhoài người sang thắt dây an toàn cho cô, hỏi ngược lại.
Một ngụm máu bị nghẹn lại ở ngực, Phong Khuynh Lam cắn răng nghiến lợi nói: "Không phải anh đã nói sẽ không ngăn cản tôi đi báo thù?"
Lăng Húc ngồi trở lại vị trí của mình, khởi động máy, vừa lái xe, vừa vô tội hỏi vặn lại: "Anh có ngăn cản à?"
"Anh cưỡng chế đưa tôi đi, chẳng lẽ không được coi là ngăn cản tôi?" Phong Khuynh Lam trầm giọng nói.
Lăng Húc bình tĩnh đáp: "Việc báo thù không được nóng vội, đến lúc đó anh sẽ đi cùng em."
"Nếu anh đoán không sai, em định tới cơ sở nghiên cứu đã giam giữ mình." Anh hòa hoãn, nói giọng khẳng định.
Phong Khuynh Lam im lặng.
"Đúng lúc, người của anh cũng cảm thấy có hứng thú với nơi đó." Lăng Húc nhếch nhếch khóe môi, nói.
Thân thể Phong Khuynh Lam cứng đờ, giễu cợt: "Vậy hẳn là người của anh cũng cảm thấy rất có hứng thú với tôi."
"Không ai dám đánh chủ ý lên em." Trong mắt Lăng Húc thoáng qua sự khát máu, nói.
Phong Khuynh Lam nhìn khuôn mặt để nghiêng hoàn mỹ của anh, đáy mắt tràn đầy phức tạp, rốt cuộc, tôi có nên tin tưởng anh? Hay là, anh chính là quý nhân trong cuộc đời tăm tối của tôi?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hồi lâu sau, cô quay mặt đi, nhìn ra phong cảnh đang di chuyển nhanh chóng bên ngoài cửa xe, đáy mắt là một mảnh thanh tỉnh, sáng rõ và kiên định, cứ để cho mình đánh cược một lần đi………
Chiếc xe thể thao màu đen dừng lại trước một ngôi biệt thự vô cùng rộng lớn có tầm nhìn ra biển, Lăng Húc xuống xe, đang định đi vòng qua bên kia cửa để lôi cô xuống, lại thấy cô đã tự đi từ trong xe ra.
Anh nhíu mày, đối với việc này rất bất ngờ.
"Có ai ở đây?" Phong Khuynh Lam đứng ở trước cửa biệt thự, nhìn người bên cạnh, hỏi.
"Bây giờ mới căng thẳng có phải đã quá muộn rồi không?" Lăng Húc ôm eo cô, đi vào biệt thự, trêu chọc.
Khóe miệng Phong Khuynh Lam rút rút, hỏi: "Con mắt nào của anh thấy tôi căng thẳng?"
"Cả hai." Lăng Húc chỉ chỉ vào mắt mình, đáp.
Phong Khuynh Lam trừng mắt, không nói gì.
"Ba và mẹ đều ở trong nhà." Lăng Húc nói.
"Nhưng em yên tâm, bây giờ chưa gặp bọn họ đâu, em còn có thời gian để chuẩn bị tâm lý." Anh nói ý vị sâu xa.
"Tại sao chưa gặp được?" Phong Khuynh Lam vừa kín đáo quan sát sự bày biện bên trong, vừa hỏi.
Khóe môi Lăng Húc cong lên, nói mập mờ: "Bởi vì bọn họ đã đại chiến một hồi. Hiện tại, nhất định mẹ đang ngủ, hẳn là ba đang ở bên cạnh làm việc."
". . . . . . Bây giờ là ban ngày." Khóe miệng Phong Khuynh Lam giật giật, nói.
"Sau này em sẽ biết." Lăng Húc lơ đễnh đáp.
Sau khi anh dìu người vào trong phòng ngủ của mình, đóng "Bùm" cửa lại.
Phong Khuynh Lam nhìn phòng ngủ phối màu đen trắng trước mặt, nghi ngờ hỏi: "Anh đưa tôi vào đây làm gì?"
"Anh giúp em tháo mặt nạ ra." Lăng Húc đưa cô vào phòng tắm, đáp.
Lúc này, Phong Khuynh Lam mới nhớ ra mình vẫn luôn mang chiếc mặt nạ này. "Chiếc mặt nạ này rất kì lạ, tôi không gỡ ra được."
"Đương nhiên, trên thế giới này chỉ có anh và mẹ mới có thể gỡ được nó ra." Lăng Húc tập trung quét nước thuốc vào mặt cô, đồng thời nói.
Đầu tiên là hoa tai, sau đó là mặt nạ, Phong Khuynh Lam không nhịn đượchỏi: "Rốt cuộc mẹ anh là ai?"
"Ngoan, bỏ chữ “anh” ở sau đi." Lăng Húc dịu dàng dỗ dành.
". . . . . ."
"Em nghe lời, anh sẽ nói cho em biết." Lăng Húc dụ dỗ.
". . . . . . Tại sao tôi phải tự bán mình vì một thông tin?" Phong Khuynh Lam hỏi ngược lại.
"Dù sao thì sớm hay muộn em cũng phải gọi như vậy, tập trước đi." Động tác trên tay Lăng Húc vẫn không ngừng, vẫn tiếp tục dụ dỗ.
Khuôn mặt Phong Khuynh Lam ảm đạm xuống, nhàn nhạt nói: "Chuyện sau này ai mà biết được."
"Cuộc sống sẽ vận hành theo dự định của anh." Lăng Húc lập tức đáp.
"……..Anh có thể ngạo mạn hơn chút nữa không." Đầu Phong Khuynh Lam đầy vạch đen, nói.
Lăng Húc nhếch nhếch khóe môi, nói thản nhiên: "Chỉ cần em đủ lớn, tất cả sẽ xoay chuyển quanh em."
"Mẹ từng là sát thủ thần thoại trong giới." Một lát sau, anh hài lòng nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, nói.
Phong Khuynh Lam vô thức trợn to mắt lên, sau đó vẻ mặt đã hiểu rõ, thảo nào………
"Anh đổ thuốc lên người tôi làm gì?!" Đột nhiên, cô lớn tiếng chất vấn.
"Tay run." Lăng Húc thờ ơ khoát khoát tay, đáp.
Phong Khuynh Lam căm hận nhìn anh chằm chằm.
"Anh giúp em gột sạch." Lăng Húc kéo cô đến dưới vòi hoa sen, mở vòi nước ấm, những giọt nước óng ánh trong suốt không ngừng rơi xuống, nhất thời làm ướt quần áo cả hai.
Tròng mắt của Phong Khuynh Lam cũng trợn lồi ra rồi, gân xanh trên trán nhảy lên nhảy xuống thình thịch.
"Sạch rồi." Một lát sau, Lăng Húc có cảm giác rất thành tựu, nói.
"Sao quần áo của em lại ướt thế?" Dường như lúc này anh mới phản ứng kịp, hỏi có chút hốt hoảng.
". . . . . ."
"Nếu ướt rồi, vậy cởi ra đi." Lăng Húc vừa nói, vừa đưa hai bộ móng vuốt của mình tới gần cô.
". . . . . . Vô sỉ." Phong Khuynh Lam vội vàng lách người, thoát khỏi bộ móng vuốt của anh, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ tìm được từ này để mắng.
Lăng Húc nhìn cô bằng ánh mắt tăm tối, đưa ra đề nghị: "Người thắng làm vua, người thua làm ấm giường, thế nào hả?"
"Thấy thế nào tôi cũng đều thua thiệt được không hả!" Phong Khuynh Lam tức giận nói.
"Anh thắng, em nằm ở trên giường mặc anh giày xéo; em thắng, anh nằm ở trên giường mặc em câu xé, giữa hai việc này, hoàn toàn có sự khác biệt." Lăng Húc giải thích.
"Huống hồ, anh vẫn còn là trai tân, vô cùng sạch sẽ đấy." Anh dây dưa, tiếp tục nói.
Chuyện mà người đàn ông khác rất khó có thể mở miệng, khi qua miệng anh, lại lấy đó làm niềm tự hào.
"Tôi cũng vậy!" Phong Khuynh Lam lập tức lên tiếng.
"Thế không phải rất tuyệt sao! Chẳng ai thua thiệt cả." Lăng Húc cười đến vô cùng rạng rỡ, không có gì khiến người ta vui vẻ hơn thông tin này.
Nói xong, anh không nói lời nào hành động.
Phong Khuynh Lam thấy vậy, đồng tử co thắt lại, chợt hạ thấp người, đồng thời đôi chân thon dài lướt ra ngoài.
"Anh. . . . . ." Cô thấy mình đã dùng toàn bộ sức lực xuống hai chân vậy mà vẫn không nhúc nhích được, bộ mặt không thể tưởng tượng nổi.
"Anh bắt được em rồi." Lăng Húc cúi người kéo cô vào lòng mình, nhẹ nhàng nói.
Phong Khuynh Lam như bị tường đồng vách sắt giam giữ, không thể cử động được.
"Được rồi, chúng ta tới tắm thôi." Lăng Húc thấy cô không nói gì, tức là đã nhận mình thua, nhất thời mặt mày lập tức hớn hở nói.
Lúc anh cởi áo của mình xuống đến cổ tay, Phong Khuynh Lam vội vàng lùi về phía sau.
Lăng Húc ném áo của cô xuống đất, nhìn cô gái đứng cách xa mình vài bước đang mặc áo lót giằng co với mình, cười nói: "Như thế này thoạt nhìn có một ý vị thật đặc biệt."
". . . . . ." Phong Khuynh Lam tức giận nhìn người nào đó đang chọc ghẹo mình, đánh đòn phủ đầu trước, hai tay nắm chặt thành quyền.
Lăng Húc bình tĩnh cảm thụ luồng khí xoay tròn quanh mình với tốc độ cao, không hề cử động.
Đây chính là khả năng đặc biệt của cô………. Quả nhiên rất mạnh! Anh không hề nghi ngờ, chỉ cần mình đi lên một bước, sẽ bị luồng gió sắc nhọn xé rách.
"Tiểu Lam, áo lót của em tuột kìa." Lăng Húc nói xa xôi. Thật ra, anh hoàn toàn không nhìn thấy rõ hình dáng của cô, thế giới xung quanh đã là một mảng màu xám trắng.
Mặc dù biết áo lót của mình không hề tuột, Phong Khuynh Lam vẫn bị mất tập trung trong nháy mắt.
Cảm giác luồng khí vây quanh mình đã yếu đi vài phần, khóe môi Lăng Húc cong lên, anh dường như đã biết được hai điều kiện tất yếu để cô sử dụng khả năng đặc biệt - nắm tay thành quyền và tập trung lực chú ý cao độ.
"Tiểu Lam, còn giằng co như thế nữa, người thua thiệt nhất định sẽ là em thôi. Chờ đến khi thể lực của em tiêu hao, anh thật đã có thể muốn làm gì thì làm rồi." Anh chậm rãi khuyên nhủ.
Phong Khuynh Lam bực tức buông lỏng hai tay ra.
"Ngoan, lại đây tắm." Lăng Húc nhìn bóng dáng rõ dần của cô, cười nói.
"Anh đi ra ngoài!" Phong Khuynh Lam chỉ vào cửa phòng tắm, nói.
Lăng Húc kéo kéo áo sơ mi của mình ra, nói: "Quần áo của anh cũng bị ướt."
"Đó là đáng đời anh." Phong Khuynh Lam hừ nhẹ một tiếng, nói.
Lăng Húc chậm rãi cởi áo ra, hào phóng nói: "Em đã không tắm, thì đứng ở đó nhìn anh tắm đi."
"Anh không đi ra ngoài, vậy tôi đi!" Phong Khuynh Lam vừa đi ra ngoài, vừa nói.
"Không được." Lăng Húc duỗi một cánh tay dài ra, ngăn cản đường đi của cô.
Phong Khuynh Lam ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, nói: "Rốt cuộc anh muốn thế nào hả!"
"Không phải đã rất rõ ràng sao? Anh muốn tắm chung với em, nhưng em không đồng ý, anh không thể làm gì khác hơn đành phải lùi một bước, để em nhìn anh tắm." Lăng Húc nhíu mày, đáp.
Phong Khuynh Lam nhìn anh một hồi, hai tay khoanh trước ngực, dựa người vào vách tường, nói: "Anh tắm đi."
Chẳng phải là nhìn trần truồng thôi sao, cũng không phải là chưa từng thấy, cảnh tục tĩu sống động cô cũng đã từng xem rồi!
Đối mặt với cô, Lăng Húc chậm rãi cởi bỏ áo sơ mi của mình ra, để lộ lồng ngực và đường cong cơ bụng hoàn mỹ, tiếp theo anh cởi quần dài, lộ ra hai chân thon dài, rắn chắc, tiếp đó hai tay có khớp xương rõ ràng lại di chuyển đến chỗ quần lót.
"Anh xoay qua chỗ khác." Khuôn mặt Phong Khuynh Lam chuyển sang đỏ bừng, nói.
Lăng Húc không cởi ra, đi tới trước mặt cô, với tay lên nắm cằm cô, để cho cô nhìn mình, dùng giọng trầm thấp khêu gợi hỏi: "Em đang nghĩ gì? Sao mặt lại đỏ rần lên?"
"Nóng." Phong Khuynh Lam vội vàng đáp.
"Nóng sao không cởi quần áo ra? Nhiệt tỏa ra bị bệnh sẽ không hay." Lăng Húc vòng hai tay ra sau cô, cởi chính xác khuy cài áo lót của cô.
"Anh thật tốt bụng!" Hai tay Phong Khuynh Lam ôm gắt gao trước ngực, tức giận nhìn anh nói.
Lăng Húc cười yêu nghiệt, nói: "Đẹp lắm."
Lời vừa dứt, anh dùng thân hình cao lớn đè cô lên vách tường, cúi đầu hôn lên môi cô.
Nhất thời, nhiệt độ trong phòng tắm dần dần tăng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro