Tình Yêu Của Hứa Nhị Gia

Chương 31

Đại Cô Nương Lãng

2024-09-17 20:26:26

Hứa Ngạn Khanh vừa mới bước qua Nguyệt môn, lập tức nghe thấy tiếng dùng hết sức lực mở cửa sổ “rầm rầm”, khiến cho khung cửa sổ cũng va đập hết cỡ vào bức tường bao phủ đầy sương mù, nặng nề vang lên một tiếng thật to, như sấm nổ rền vang trước khi cơn giông mùa hè trút nước xuống tựa thác đổ.

Anh ngước mắt nhìn lên, mặt mày biến sắc, một cô đào hát đang trèo lên bục cửa sổ tung người nhảy xuống, nhằm ngay chỗ lát đá dưới đất mà lao tới.

Không kịp suy nghĩ nhiều, Hứa Ngạn Khanh nhanh chân chạy về phía trước, vươn hai cánh tay ra đón lấy bóng dáng màu đen đang cuộn người kia. Cho dù thân thể mềm mại thì vẫn tính là nặng, lực quán tính khiến anh bị đẩy ngã xuống đất. Chiếc trâm quấn tóc của cô sượt qua gò má của anh, nhưng cũng không đau bằng khi cánh tay đập vào đường đi được lát đá, một cơn đau nhức lan tỏa đến tận xương cốt.

Trên cửa sổ mở toang người người chạy tới, trong đó có Tam gia Ngạn Hòe, khuôn mặt đầy hãi hùng nhìn xuống dưới tìm kiếm.

“Nhị lão gia!” Người hầu bên người Hứa Cẩm vừa mới đi xả xong, chỉ tới trễ một chút mà đã xảy ra chuyện như thế này.

“Có người nhảy lầu!” Một cô đào hát bỗng từ đâu xuất hiện la lên, giọng nói sắc bén tựa như một lưỡi dao, tiếng hét phá vỡ màn đêm tối tăm căng thẳng, có tiếng bước chân vội vã nhốn nháo chạy tới.

“Đi nhanh!” Hứa Ngạn Khanh quát khẽ Hứa Cẩm. Hứa Cẩm hiểu ngay tức thì, quay người chạy đi. Bấy giờ anh mới nhìn về phía người con gái đang hôn mê bất tỉnh ở trong ngực, khuôn mặt cô tái nhợt, đôi mắt khép hờ, cánh môi bị rách tứa ra một chút máu, tà áo bị xé rách, thấp thoáng chiếc yếm màu đào ở bên trong. Dẫu chật vật như vậy nhưng vẫn đầy hồn nhiên và quyến rũ, không phải ai khác chính là tiểu Hoa Đán Quế Hỷ liều mạng kia.

Đêm nay đã định trước là không bình yên!

Trong phòng không đèn đuốc, mẹ Hứa không giống như những phu nhân nhà giàu kia, bình thường sẽ đi xem những vở kịch mới nhất từ Bắc Kinh trước mọi người, thử các loại gấm vóc mới, ra luật đánh bài Cửu mới, nếm thử các món điểm tâm mới… Bà còn thường đề cập đến việc ủng hộ các tiểu thư đến trường học chữ, ngay cả với chuyện hôn sự của cô Sáu quá lứa lỡ thì, bà cũng miệng nam mô trộm một câu: “Không thể tùy tiện lập gia đình được, dù sao phải tâm đầu ý hợp với nó!”. Tư tưởng của bà vừa đi kịp với thời đại, không giống như những phu nhân đầy suy nghĩ bảo thủ cổ hủ kia.

Tuy nhiên, bà vẫn có lập trường của mình, như chuyện thắp sáng, bà hay thích dùng nến, mờ mờ ảo ảo chập chờn mông lung, ánh lửa đỏ vàng hấp dẫn, dẫn dụ những con muỗi vằn lao vào lớp sáp, để rồi thân xác chìm trong ánh lửa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nghe như tiếng bỏng ngô nổ tí tách, ngân nga chậm rãi qua tai, như thể quay ngược trở về thời xa xưa ấy.

Hiện tại bà đang ngồi trên chiếc giường lớn bằng gỗ gụ mà bực bội, lòng muốn đốt ngọn đèn sáng, để có thể nhìn thấy thằng ba đang quỳ trước mặt, xem trên mặt nó có tràn đầy vẻ hổ thẹn không thôi hay không.

Cách đó năm sáu bước, con dâu thứ ba và các vợ lẽ Tam phòng ngồi trên hai chiếc ghế, tròn mắt nhìn nhau, ẩn giấu giữa ánh sáng và bóng tối, lặng lẽ không hé một lời.

Bà còn nghĩ rằng cũng may là không có đèn đuốc, đỡ cho các cô nhìn thấy vẻ mặt đang không được đẹp đẽ của bà.

“Thứ khốn nạn, trong phòng của mày chứa toàn Tây Thi Điêu Thuyền còn chưa đủ, lại còn cùng lũ phóng đãng kia hoang dâm bừa bãi khắp nơi, tao vẫn mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua cho mày. Nhưng không ngờ rằng mày lại lăn lộn ầm ĩ cả ở nhà, ép cả một tiểu đào hát phải nhảy lầu, khiến cho anh hai của mày bị thương, nếu lỡ nó xảy ra chuyện gì, mày, mày…”

Mẹ Hứa ‘mày, mày’ một lúc lâu vẫn không thể nói ra được lời cay độc. Ngạn Hòe không giống với con thứ hai Ngạn Khanh, là đứa từ nhỏ đã ở bên cạnh bà. Dáng dấp hoạt bát, lại còn ăn nói trôi chảy, đứa trẻ thấu hiểu lòng người, họ hàng bà con xa gần ai cũng yêu thích, không những khen nó là người tài, mà còn bảo vinh quang gia tộc sau này còn phải nhờ tay nó.

Bà cũng cố gắng nhẫn nhục, muốn cho người Hứa gia nhìn thấy, tuy bà có dòng dõi xuất thân không tốt lắm, nhưng vẫn có thể nuôi dạy một đứa con trai có triển vọng như vậy.

Sự thật vẫn đánh bại lời nói, bao nhiêu tâm huyết của bà đều cho chó ăn rồi!

Tức giận là chuyện hiển nhiên, nhưng oán hận chỉ mang tới bất hạnh, làm đáy lòng trở nên hoang vu. Mẹ Hứa tức giận mà không có chỗ phát tiết cho nên không thể không rơi nước mắt lã chã, bỗng nhiên nghe tiếng màn cửa lay động, con dâu ba quay đầu lại hỏi: “Là ai?”

Người hầu ghé đầu vào nói: “Nhị lão gia tới!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Yêu Của Hứa Nhị Gia

Số ký tự: 0