Chương 35
Đại Cô Nương Lãng
2024-09-17 20:26:26
Má Lý gọi một tiếng "Bà lớn", tay nắm chiếc khăn, đứng dậy an ủi bà.
"Chỗ cái kẽ hở... Nếu không lấy hết ra sẽ lại bốc mùi." Mẹ Hứa vừa khóc thút thít vừa nhìn chằm chằm cái chân bàn màu đỏ thẫm, bề ngoài đóng một lớp bụi, không còn sáng bóng.
Má Lý đành phải cúi đầu tiếp tục lấy khăn kỳ cọ, miệng nói: "Bà lớn cũng đừng quá đau lòng. Của đi thay người, Tam gia không có chuyện gì là tốt rồi."
"Ta có phải vì nó đâu..." Mẹ Hứa lại ấm ức vì không ai hiểu mình, tiếng khóc mang theo vài phần giận dữ: "Ngạn Khanh trách ta đó, trách ta báo tin chậm trễ... làm chậm trễ chuyện cái chân của anh nó. Nó nào có hiểu phận đàn bà như ta khổ sở như thế nào. Lão thái gia kia tính tình khó chịu, sớm báo tin, một chân đền một chân, thì giờ bà cũng không cần phí sức lau cái bậc giẫm chân cho ta đâu... Đừng có không tin, ông ta có thể làm được đó. Ta lúc đó mông lung, cả người rối bời, Ngạn Hòe lại không dùng được, ngay cả một người tâm phúc cũng không có."
Má Lý gật đầu phụ họa: "Phải chi lão gia còn sống, bà lớn cũng không cần phải gánh phần tội này."
Mẹ Hứa sửng sốt tỉnh hồn, nhìn ngọn nến cháy tí tách. Ai biết được, cũng không có cơ hội kiểm chứng. Nhưng những gì bà nghĩ trong đầu, cũng chưa chắc là đúng.
"Cũng không hẳn là... nếu lão gia còn sống..." Bà mở miệng qua loa lấy lệ, lấy khăn lau khô nước mắt, lại nói trớ lại: "Lúc đó ta nghĩ gấp rút tìm bác sĩ cho nó, nói không chừng một hai ngày sẽ tốt. Má Lý, bà cũng chính mắt nhìn thấy, lúc đó mời tới bao nhiêu người. Thái y, đạo sỹ, thái y từ trong cung, còn cả bác sĩ Tây Dương mắt xanh mũi lõ... Cửa lớn rộng mở, thậm chí san bằng luôn bậc cửa ta cũng không chớp mắt. Tiền tiêu từng bó từng bó, bà nói ta bạc đãi Ngạn Chiêu chỗ nào? Không quan tâm chỗ nào? Trời đất làm chứng, ta mà có bạc đãi như thế, vậy để ta đi chết!"
"Bà lớn, tôi chưa từng nói như vậy!” Má Lý sợ hãi khoát tay lia lịa, quay đầu nhìn ra mành cửa. Nếu lời này mà truyền ra ngoài, người thực sự phải đi chết là bà ấy.
"Ta cũng không nói bà." Mẹ Hứa cảm thấy bà ấy cũng hơi ngốc nghếch: "Ai dám nói vậy, thì ta nói người đó."
Má Lý vừa vòng qua đến, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhị gia rốt cuộc cũng còn trẻ tuổi. Tam gia gây họa làm ngài ấy phiền lòng rồi trút ra miệng, lời nói không được thuận tai, phu nhân cũng đừng để trong lòng. Nhị gia cuối cùng cũng đã giúp đấy thôi. Ngay cả con đào hát nhảy lầu kia ngài ấy cũng nhận về, chứng tỏ là có lòng để lại mặt mũi cho Tam gia và phu nhân.”
Mẹ Hứa cúi đầu không nói, chợt nghe tiếng mành vén lên, má Lý hỏi: "Ai đó?"
Quản sự Hứa Tuyển ló nửa người vào thăm dò: "Phu nhân có mệt không? Nếu mệt mỏi, sáng mai nói cũng được."
Má Lý nói: "Ông vào đi thôi, phu nhân vẫn ổn."
Lúc này Hứa Tuyển mới vào phòng, đi đến bên mép giường, rút từ trong ống tay áo ra một tờ ngân phiếu, trả lại cho mẹ Hứa.
Mẹ Hứa nhận lấy, đưa sát lại mắt mà soi, kinh ngạc hỏi: "Này là ta mới đưa cho ông mà, sao lại cầm về?"
Mặt Hứa Tuyển lộ rõ vẻ đắc ý: "Lời của loại hạ lưu vô lại ấy sao mà nghe được. Hắn muốn một nghìn lượng, người lại cho một nghìn lượng, hắn sẽ lại nghĩ người nóng lòng, lại đẻ ra nhiều chuyện không chính đáng mà bòn rút. Tôi giao thiệp với nhiều loại người như thế rồi, cũng hiểu được miệng và lòng dạ hắn là sâu không đáy. Nên ban đầu cũng không bóp chẹt hắn. Sau đó tôi nói với Kiều Tứ rằng Hứa gia của chúng ta ở Kinh thành danh tiếng lẫy lừng, Hoàng thân quốc thích, quý tộc đâu đâu cũng giao thiệp tốt. Bây giờ hắn lại không biết chừa đường lùi, tiểu Hoa Đán kia chúng ta cũng không thèm. Tướng mạo Nhị gia như thế, tìm một người lại không dễ dàng sao? Nhưng gánh Tứ Hỷ bọn họ đến Kinh thành, sợ cũng không có nhà nào dám dựng rạp mời đến hát. Tôi hỏi hắn tin không, dám cược thử một lần không?"
Ông ta dừng một chút, lại nói tiếp: "Kiều Tứ nghe vậy thì xìu xuống, vội vàng nói lời tâng bốc. Ả vợ hắn còn lắm mồm, bị hắn tát một cái không dám lên tiếng, trả lại một nửa, nhận năm trăm lượng, đồng ý ký tên, đưa khế ước bán thân của tiểu Hoa Đán kia cho chúng ta."
Mẹ Hứa nghe đến đâu lòng dạ thoải mái đến đó, thầm nghĩ tên già này ngày thường mánh khóe xảo trá, đến thời điểm mấu chốt lại biết nghĩ thay bà, giọng điệu cũng hòa hoãn lại: "Khế ước bán thân gì đó, ta không cần, ông cầm đi đưa cho Ngạn Khanh giữ!"
Hứa Tuyển vâng lời rời đi, má Lý hầu bà ngủ, thả tấm rèm hạt châu xuống, đốt trầm hương, dập tắt tim đèn, rồi mới rón rén bước ra ngoài.
"Chỗ cái kẽ hở... Nếu không lấy hết ra sẽ lại bốc mùi." Mẹ Hứa vừa khóc thút thít vừa nhìn chằm chằm cái chân bàn màu đỏ thẫm, bề ngoài đóng một lớp bụi, không còn sáng bóng.
Má Lý đành phải cúi đầu tiếp tục lấy khăn kỳ cọ, miệng nói: "Bà lớn cũng đừng quá đau lòng. Của đi thay người, Tam gia không có chuyện gì là tốt rồi."
"Ta có phải vì nó đâu..." Mẹ Hứa lại ấm ức vì không ai hiểu mình, tiếng khóc mang theo vài phần giận dữ: "Ngạn Khanh trách ta đó, trách ta báo tin chậm trễ... làm chậm trễ chuyện cái chân của anh nó. Nó nào có hiểu phận đàn bà như ta khổ sở như thế nào. Lão thái gia kia tính tình khó chịu, sớm báo tin, một chân đền một chân, thì giờ bà cũng không cần phí sức lau cái bậc giẫm chân cho ta đâu... Đừng có không tin, ông ta có thể làm được đó. Ta lúc đó mông lung, cả người rối bời, Ngạn Hòe lại không dùng được, ngay cả một người tâm phúc cũng không có."
Má Lý gật đầu phụ họa: "Phải chi lão gia còn sống, bà lớn cũng không cần phải gánh phần tội này."
Mẹ Hứa sửng sốt tỉnh hồn, nhìn ngọn nến cháy tí tách. Ai biết được, cũng không có cơ hội kiểm chứng. Nhưng những gì bà nghĩ trong đầu, cũng chưa chắc là đúng.
"Cũng không hẳn là... nếu lão gia còn sống..." Bà mở miệng qua loa lấy lệ, lấy khăn lau khô nước mắt, lại nói trớ lại: "Lúc đó ta nghĩ gấp rút tìm bác sĩ cho nó, nói không chừng một hai ngày sẽ tốt. Má Lý, bà cũng chính mắt nhìn thấy, lúc đó mời tới bao nhiêu người. Thái y, đạo sỹ, thái y từ trong cung, còn cả bác sĩ Tây Dương mắt xanh mũi lõ... Cửa lớn rộng mở, thậm chí san bằng luôn bậc cửa ta cũng không chớp mắt. Tiền tiêu từng bó từng bó, bà nói ta bạc đãi Ngạn Chiêu chỗ nào? Không quan tâm chỗ nào? Trời đất làm chứng, ta mà có bạc đãi như thế, vậy để ta đi chết!"
"Bà lớn, tôi chưa từng nói như vậy!” Má Lý sợ hãi khoát tay lia lịa, quay đầu nhìn ra mành cửa. Nếu lời này mà truyền ra ngoài, người thực sự phải đi chết là bà ấy.
"Ta cũng không nói bà." Mẹ Hứa cảm thấy bà ấy cũng hơi ngốc nghếch: "Ai dám nói vậy, thì ta nói người đó."
Má Lý vừa vòng qua đến, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhị gia rốt cuộc cũng còn trẻ tuổi. Tam gia gây họa làm ngài ấy phiền lòng rồi trút ra miệng, lời nói không được thuận tai, phu nhân cũng đừng để trong lòng. Nhị gia cuối cùng cũng đã giúp đấy thôi. Ngay cả con đào hát nhảy lầu kia ngài ấy cũng nhận về, chứng tỏ là có lòng để lại mặt mũi cho Tam gia và phu nhân.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ Hứa cúi đầu không nói, chợt nghe tiếng mành vén lên, má Lý hỏi: "Ai đó?"
Quản sự Hứa Tuyển ló nửa người vào thăm dò: "Phu nhân có mệt không? Nếu mệt mỏi, sáng mai nói cũng được."
Má Lý nói: "Ông vào đi thôi, phu nhân vẫn ổn."
Lúc này Hứa Tuyển mới vào phòng, đi đến bên mép giường, rút từ trong ống tay áo ra một tờ ngân phiếu, trả lại cho mẹ Hứa.
Mẹ Hứa nhận lấy, đưa sát lại mắt mà soi, kinh ngạc hỏi: "Này là ta mới đưa cho ông mà, sao lại cầm về?"
Mặt Hứa Tuyển lộ rõ vẻ đắc ý: "Lời của loại hạ lưu vô lại ấy sao mà nghe được. Hắn muốn một nghìn lượng, người lại cho một nghìn lượng, hắn sẽ lại nghĩ người nóng lòng, lại đẻ ra nhiều chuyện không chính đáng mà bòn rút. Tôi giao thiệp với nhiều loại người như thế rồi, cũng hiểu được miệng và lòng dạ hắn là sâu không đáy. Nên ban đầu cũng không bóp chẹt hắn. Sau đó tôi nói với Kiều Tứ rằng Hứa gia của chúng ta ở Kinh thành danh tiếng lẫy lừng, Hoàng thân quốc thích, quý tộc đâu đâu cũng giao thiệp tốt. Bây giờ hắn lại không biết chừa đường lùi, tiểu Hoa Đán kia chúng ta cũng không thèm. Tướng mạo Nhị gia như thế, tìm một người lại không dễ dàng sao? Nhưng gánh Tứ Hỷ bọn họ đến Kinh thành, sợ cũng không có nhà nào dám dựng rạp mời đến hát. Tôi hỏi hắn tin không, dám cược thử một lần không?"
Ông ta dừng một chút, lại nói tiếp: "Kiều Tứ nghe vậy thì xìu xuống, vội vàng nói lời tâng bốc. Ả vợ hắn còn lắm mồm, bị hắn tát một cái không dám lên tiếng, trả lại một nửa, nhận năm trăm lượng, đồng ý ký tên, đưa khế ước bán thân của tiểu Hoa Đán kia cho chúng ta."
Mẹ Hứa nghe đến đâu lòng dạ thoải mái đến đó, thầm nghĩ tên già này ngày thường mánh khóe xảo trá, đến thời điểm mấu chốt lại biết nghĩ thay bà, giọng điệu cũng hòa hoãn lại: "Khế ước bán thân gì đó, ta không cần, ông cầm đi đưa cho Ngạn Khanh giữ!"
Hứa Tuyển vâng lời rời đi, má Lý hầu bà ngủ, thả tấm rèm hạt châu xuống, đốt trầm hương, dập tắt tim đèn, rồi mới rón rén bước ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro