Chương 38
Đại Cô Nương Lãng
2024-09-17 20:26:26
Quế Hỷ cho rằng đó là một giấc mơ. Trong giấc mơ ấy, Diệp thị lải nhải rất nhiều chuyện, đều là những lời cô không thích nghe. Cô lăn lộn qua lại trên tấm đệm mỏng, ngủ không yên giấc, rồi đột ngột giật mình tỉnh giấc.
Giờ mão* tháng chín, sắc trời ửng lên một màu xanh xanh xám xám, bên trong phòng, ngoại trừ chỗ cửa sổ giấy đã dần dần nhìn thấy ánh sáng, những nơi khác vẫn còn chìm trong bóng đêm mờ mịt.
*Giờ mão: tầm 5-7 giờ sáng
Hứa trạch đã không còn dùng nến để chiếu sáng. Bọn họ dùng những ngọn đèn điện ánh sáng vàng chói chang, có một sợi dây thừng nối theo, kéo một cái là tỏa ra ánh sáng rực rỡ, lại kéo thêm một cái nữa, lập tức tắt ngay.
Cô mang giày bước xuống đất, mò mẫm trên vách tường tìm sợi dây đèn, lại nghe một tiếng ngựa hí vang bên tai. Con ngựa nổi điên ghìm vó, ngẩng cao cái cổ, như muốn chọc vỡ miếng ngói phủ rêu xanh trên mái hiên.
Sâu trong lòng cảm nhận được điều bất thường, Quế Hỷ không để ý đến chuyện tìm sợi dây đèn nữa, chân đăm đá chân chiêu, đau đến rơi nước mắt, lảo đảo đẩy chấn song. Đây là một tòa nhà khép kín, phía dưới là sân, mặt đất được tưới nước còn in đầy những dấu chân hỗn độn, có dấu vó ngựa, có dấu giày, còn có hàng hàng dấu bánh xe. Cô nhìn thấy chiếc rương màu bạc cũ của mình, bị vứt bỏ trơ trọi ở một bên. Một tiếng loảng xoảng vang lên, cánh cửa khép lại, hai cái khoen mặt thú bằng đồng chạm vào cánh cửa đóng chặt, phát ra âm thanh leng keng vang rền.
Cô xoay người chạy về phía cửa, vén tấm rèm hoa lên, phía trước hành lang có một bà hầu sức lực lớn đẩy cô trở ngược vào phòng, rồi canh không cho cô trốn đi.
Rốt cuộc đây không phải là một giấc mơ. Những lời Diệp thị nói đều là thật, bọn họ bán cô cho Hứa Nhị gia làm vợ lẽ, thừa lúc sớm tinh mơ tiếp tục khởi hành đến Kinh thành.
Hứa Ngạn Khanh nhàn hạ ngồi trên chiếc ghế dựa, nheo mắt quan sát sắc mặt Quế Hỷ bên cạnh. Quả thực tướng mạo trời sinh xinh đẹp, cặp mắt đào hoa hơi nhọn, chóp mũi cao thẳng, cái miệng nhỏ nhắn căng mọng, nhìn là muốn cắn vào. Mái tóc thắt thành bím dài, đôi tai đeo chiếc khuyên vàng sáng bóng, càng làm tôn thêm làn da mịn màng như bơ. Con gái Giang Nam như mực nhạt vẽ hoa đào, mà cô lại như thêm vài nét mực đậm chấm phá, yêu kiều mà lại thanh tú, làm người ta mở mang tầm mắt.
Nếu chấp nhận làm vợ lẽ của anh, anh nhất định không tiếc gì mà đối tốt với cô.
Thấy cô ăn xong, anh lại lấy ra một chiếc hộp gấm điểm ngọc từ ống tay áo.
Quế Hỷ nhận lấy mở ra, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch. Hứa Ngạn Khanh bộ dạng ôn hòa, nói: "Chiếc vòng ngọc của em... Tôi để thợ bọc bạc khắc hình hoa quế, là dùng chữ "Quế" trong tên của em, nếu vẫn chưa vui, sau này tôi lại cho thêm..."
Lời còn chưa nói xong, Quế Hỷ đã đứng lên đi đến trước mặt anh, "phịch", hai đầu gối quỳ xuống đất, ngẩng mặt lên, hốc mắt đỏ ửng, giọng run rẩy: "Trưởng đoàn nói Nhị gia với em là vừa gặp đã yêu, là thật sao?"
Hứa Ngạn Khanh ho khan một tiếng, cầm lấy chén trà thơm uống một ngụm, khóe miệng cong lên mỉm cười: “Vừa gặp đã yêu chẳng qua là hạng thấy sắc nảy lòng tham, ta không phải người như thế."
Quế Hỷ thở phào, nước mắt tuôn rơi: "Nhị gia có điều không biết. Chiếc vòng ngọc này là sư huynh Kiều Ngọc Lâm đêm trước khi vào cung ca diễn đã tặng riêng em. Hai chúng tôi đều không còn cha mẹ, cầm chiếc vòng ngọc tự ước định chuyện cả đời..."
Cô cắn chặt môi dưới, tim đập loạn rồi lại nói: "Em cũng là người của anh ấy rồi, sao có thể lại làm lẽ của Nhị gia!"
Hứa Ngạn Khanh nghe thấy, khóe mắt co rút, thu lại nụ cười, giọng nói âm trầm: "Những lời em nói đều là thật, không hề lừa gạt ta?"
Quế Hỷ thấp giọng trả lời: "Em sao lại dám lấy danh tiết của mình ra làm trò đùa!"
Hứa Ngạn Khanh im lìm không nói, cầm lấy chén trà trong tay, lòng ngổn ngang trăm mối.
Anh cầm ấm trà tự châm cho mình rồi uống một hơi cạn sạch.
Trong phòng yên ắng không một tiếng động.
Hứa Ngạn Khanh chợt cong ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, tấm rèm cửa lay động. Hứa Cẩm đưa đầu vào hỏi dò: "Lão gia có việc gì sai bảo?"
Giờ mão* tháng chín, sắc trời ửng lên một màu xanh xanh xám xám, bên trong phòng, ngoại trừ chỗ cửa sổ giấy đã dần dần nhìn thấy ánh sáng, những nơi khác vẫn còn chìm trong bóng đêm mờ mịt.
*Giờ mão: tầm 5-7 giờ sáng
Hứa trạch đã không còn dùng nến để chiếu sáng. Bọn họ dùng những ngọn đèn điện ánh sáng vàng chói chang, có một sợi dây thừng nối theo, kéo một cái là tỏa ra ánh sáng rực rỡ, lại kéo thêm một cái nữa, lập tức tắt ngay.
Cô mang giày bước xuống đất, mò mẫm trên vách tường tìm sợi dây đèn, lại nghe một tiếng ngựa hí vang bên tai. Con ngựa nổi điên ghìm vó, ngẩng cao cái cổ, như muốn chọc vỡ miếng ngói phủ rêu xanh trên mái hiên.
Sâu trong lòng cảm nhận được điều bất thường, Quế Hỷ không để ý đến chuyện tìm sợi dây đèn nữa, chân đăm đá chân chiêu, đau đến rơi nước mắt, lảo đảo đẩy chấn song. Đây là một tòa nhà khép kín, phía dưới là sân, mặt đất được tưới nước còn in đầy những dấu chân hỗn độn, có dấu vó ngựa, có dấu giày, còn có hàng hàng dấu bánh xe. Cô nhìn thấy chiếc rương màu bạc cũ của mình, bị vứt bỏ trơ trọi ở một bên. Một tiếng loảng xoảng vang lên, cánh cửa khép lại, hai cái khoen mặt thú bằng đồng chạm vào cánh cửa đóng chặt, phát ra âm thanh leng keng vang rền.
Cô xoay người chạy về phía cửa, vén tấm rèm hoa lên, phía trước hành lang có một bà hầu sức lực lớn đẩy cô trở ngược vào phòng, rồi canh không cho cô trốn đi.
Rốt cuộc đây không phải là một giấc mơ. Những lời Diệp thị nói đều là thật, bọn họ bán cô cho Hứa Nhị gia làm vợ lẽ, thừa lúc sớm tinh mơ tiếp tục khởi hành đến Kinh thành.
Hứa Ngạn Khanh nhàn hạ ngồi trên chiếc ghế dựa, nheo mắt quan sát sắc mặt Quế Hỷ bên cạnh. Quả thực tướng mạo trời sinh xinh đẹp, cặp mắt đào hoa hơi nhọn, chóp mũi cao thẳng, cái miệng nhỏ nhắn căng mọng, nhìn là muốn cắn vào. Mái tóc thắt thành bím dài, đôi tai đeo chiếc khuyên vàng sáng bóng, càng làm tôn thêm làn da mịn màng như bơ. Con gái Giang Nam như mực nhạt vẽ hoa đào, mà cô lại như thêm vài nét mực đậm chấm phá, yêu kiều mà lại thanh tú, làm người ta mở mang tầm mắt.
Nếu chấp nhận làm vợ lẽ của anh, anh nhất định không tiếc gì mà đối tốt với cô.
Thấy cô ăn xong, anh lại lấy ra một chiếc hộp gấm điểm ngọc từ ống tay áo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quế Hỷ nhận lấy mở ra, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch. Hứa Ngạn Khanh bộ dạng ôn hòa, nói: "Chiếc vòng ngọc của em... Tôi để thợ bọc bạc khắc hình hoa quế, là dùng chữ "Quế" trong tên của em, nếu vẫn chưa vui, sau này tôi lại cho thêm..."
Lời còn chưa nói xong, Quế Hỷ đã đứng lên đi đến trước mặt anh, "phịch", hai đầu gối quỳ xuống đất, ngẩng mặt lên, hốc mắt đỏ ửng, giọng run rẩy: "Trưởng đoàn nói Nhị gia với em là vừa gặp đã yêu, là thật sao?"
Hứa Ngạn Khanh ho khan một tiếng, cầm lấy chén trà thơm uống một ngụm, khóe miệng cong lên mỉm cười: “Vừa gặp đã yêu chẳng qua là hạng thấy sắc nảy lòng tham, ta không phải người như thế."
Quế Hỷ thở phào, nước mắt tuôn rơi: "Nhị gia có điều không biết. Chiếc vòng ngọc này là sư huynh Kiều Ngọc Lâm đêm trước khi vào cung ca diễn đã tặng riêng em. Hai chúng tôi đều không còn cha mẹ, cầm chiếc vòng ngọc tự ước định chuyện cả đời..."
Cô cắn chặt môi dưới, tim đập loạn rồi lại nói: "Em cũng là người của anh ấy rồi, sao có thể lại làm lẽ của Nhị gia!"
Hứa Ngạn Khanh nghe thấy, khóe mắt co rút, thu lại nụ cười, giọng nói âm trầm: "Những lời em nói đều là thật, không hề lừa gạt ta?"
Quế Hỷ thấp giọng trả lời: "Em sao lại dám lấy danh tiết của mình ra làm trò đùa!"
Hứa Ngạn Khanh im lìm không nói, cầm lấy chén trà trong tay, lòng ngổn ngang trăm mối.
Anh cầm ấm trà tự châm cho mình rồi uống một hơi cạn sạch.
Trong phòng yên ắng không một tiếng động.
Hứa Ngạn Khanh chợt cong ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, tấm rèm cửa lay động. Hứa Cẩm đưa đầu vào hỏi dò: "Lão gia có việc gì sai bảo?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro