Chương 49
Đại Cô Nương Lãng
2024-09-17 20:26:26
Quế Hỷ theo sau lưng Hứa Ngạn Khanh rời khỏi phòng mẹ Hứa. Mấy phu nhân các phòng và cô sáu còn ở bên trong để bàn chuyện hôn nhân đại sự của cô sáu.
Vừa thấy người đàn bà đứng tĩnh lặng một mình ở phía trước bậc thềm, một tay vuốt ve mấy bông hoa trên tóc mai, một tay chống cửa, đầu ngón tay nắm chặt chiếc khăn tay màu vàng gừng đang rũ xuống, thấp thoáng có thể nhìn thấy bên trên có thêu hai quả đào chín hồng.
Cô ta có một thân hình gầy đến đáng sợ, mặc chiếc áo màu xanh vỏ đậu. Vạt áo phía trước màu xanh biếc có viền hoa, chiếc váy lụa màu bạc có hình hoa sen. Thấy hai người họ đến gần, cô ta vội vàng bước đến chào, lúc đi lộ ra đôi chân gót sen nhỏ nhắn xinh xắn.
Là dì ba Trân Lan.
Cô ta chắp tay hành lễ rồi thân thiết kéo Quế Hỷ đến nhìn từ trên xuống dưới, khóe miệng giương lên thành một nụ cười: "Sắc đẹp của chị thật động lòng người, em cũng không dám ở trước mặt chị mà lớn tiếng nói chuyện."
Hứa Ngạn Khanh đi đến cuối cầu thang, chắp tay sau lưng, giao phó việc gì đó cho quản sự Hứa Cẩm.
Trân Lan nhích lại gần Quế Hỷ, nói khẽ bên tai: "Mấy người vợ lớn đều ỷ xuất thân tốt, nên xa cách chúng ta. Sau này chị có việc muốn giải sầu cứ đến tìm em, cả cửa nhà hay cửa trái tim đều rộng mở mà chờ chị đến."
Phụ nữ từ trong kỹ viện mà ra, tuy nói chuyện bình thường cũng toát lên vẻ phong trần quyến rũ.
Quế Hỷ cười một tiếng, đừng nói đến việc lần này cô đến Kinh thành là một đi không trở lại, mà cho dù có trở lại cũng không muốn có chút giao tình gì với người của Tam phòng.
"Dì ba, bà lớn mời dì vào!" Rèm cửa vén lên, Xuân Mai thò đầu ra liếc mắt gọi lớn.
Trân Lan không để ý đến cô ấy, chỉ rũ mắt nhìn chiếc vòng vàng trên tay Quế Hỷ: "Này là bà lớn ban thưởng sao? Điêu khắc rồng phượng tinh xảo..." Lại cười một tiếng: "Thật là mặt trời mọc đằng tây!"
Người hầu Tú Cầm không biết từ chỗ nào chui ra, nâng tay trái của cô ta đi vào phòng. Quế Hỷ kéo ống tay áo xuống che đi chiếc vòng ngọc bọc vàng.
Hứa Ngạn Khanh nghe sau lưng có tiếng bước chân huyên náo, quay đầu thấy Quế Hỷ đi đến, không còn là cô gái nhỏ với bím tóc đen dài bóng mượt, mà đã búi lên sau đầu, phía trước trán vài sợi tóc lơ thơ phủ trên mày én, trông có vẻ cũng ra hình ra dạng.
Anh giơ một tay lên đến trước trán cô, vén mớ tóc phía trước lên thành một túm kéo đến giữa chân mày, nhìn có hơi dài, xuyên qua hàng lông mi, cọ vào trong tròng mắt đen láy đang trợn tròn của cô, nước mắt bỗng chốc muốn tuôn ra.
Hứa Ngạn Khanh trầm thấp cười lên: "Về nhớ lấy kéo cắt ngắn đi một chút!" Lại chạm vào chiếc trâm cài hình đóa hoa cúc đỏ thẫm trên tóc cô, thực sự càng làm tôn thêm nhan sắc yêu kiều.
Quế Hỷ bỗng có cảm giác mờ mịt khó hiểu.
Bỏ qua một bên ánh nhìn của quản sự Hứa Cẩm với bàn tay quấn băng vải trắng, trong lòng cô bỗng khẽ lay động khó hiểu, cô khom người hành lễ với Hứa Ngạn Khanh, rồi dẫn theo người hầu còn xa lạ rời đi.
Hứa Cẩm chờ cho đến khi bóng dáng kia dần trở nên mơ hồ, Hứa Nhị gia thu hồi tầm mắt, rồi mới nhe răng há miệng mà than khổ.
Hứa Ngạn Khanh lạnh nhạt liếc nhìn: "Không phải giống nhau cả sao? Thiếu niên yếu ớt khó mà trưởng thành được." Rồi từ ống tay áo lôi ra một xâu tiền ném cho cậu ta: "Đi mua chút đồ về bồi bổ."
Lão gia, ngài cứ thử một chút xem... Hứa Cẩm lầm bầm rồi nhét tiền vào trong túi quần, lại lấy phong thư đưa lên: "Diêu quản gia trong Kinh sai người khẩn cấp gửi đến."
Trong lòng Hứa Ngạn Khanh hiểu rõ đó là gì, nhận lấy rồi nắm chặt trong tay, siết một cái rồi sải bước đi về hướng thư phòng.
...................
Buổi tối, từ rất sớm Quế Hỷ đã rửa mặt rồi lên giường nghỉ ngơi.
Cô không quen dùng đèn điện, má Triệu từ nơi nào mang đến được một cây nến đỏ, lại lấy từ trong hộp ra một mảnh của cái đĩa ghép, nhỏ một giọt sáp đèn cầy xuống để cố định rồi đặt trên bàn trang điểm cạnh giường.
Phòng bên cạnh, Đại lão gia lại kéo đàn nhị tỉ tê, không hề theo bài bản gì.
Cách tấm rèm phủ, cô nhìn ánh nến vàng đong đưa đến xuất thần, hồi lâu tay sờ vào gối đầu lấy ra chiếc khăn gói chiếc vòng khảm bạc, cầm lên nâng nâng ước lượng, rồi đưa lên để cạnh bên chiếc vòng long phượng.
Chợt nghe thấy tiếng má Triệu đang chào hỏi ai đó bên ngoài, là má Tần hầu Phùng thị đi sang gặp, lại nghe nói cô ngủ rồi, Phùng thị áy náy: "Đại gia vẫn còn kéo đàn."
Lại nghe má Tần đóng cánh cửa sổ trên hành lang kêu ken két: "Lúc sáng trời còn nắng tốt, vậy mà lúc này lại khác rồi, mỗi trận mưa thu một trận rét, nhìn xem, tôi cả ngày bận bịu, lại quên mang áo ấm ra ngoài phơi."
Má Triệu cười khẽ: "Áo mùa đông của bà xanh xanh đỏ đỏ sến quá. Ở phương Nam không mặc như thế. Bà cả tính tình hiền lành tốt bụng, bà xin bà ấy sắm cho cái khác."
Lúc nói lời này, bà cả hẳn đã về phòng, Quế Hỷ vểnh tai nghe, trong đầu nghĩ thầm, bỗng tiếng đàn nhị đột nhiên dừng lại.
Má Tần không trả lời, chợt nhẹ giọng hỏi: "Dì hai sao sớm vậy đã ngủ..."
Quế Hỷ cũng không nghe rõ được họ nói gì, giọng nói nhỏ tựa như sợ đánh thức mấy chục con bồ câu mập mạp đang ngủ dưới mái hiên.
Ánh nến nổ tí tách thành những tia sáng, giọng má Triệu có chút gấp gáp: "Nhị gia về rồi sao? Sao không mang theo dù..."
Quế Hỷ trở mình ngồi dậy, vén một bên bức rèm lên cài vào cái móc bạc, vừa lúc Hứa Ngạn Khanh đi vào phòng. Anh mặc một chiếc áo choàng gấm bằng lụa tơ tằm màu xanh đen bên trên có hình con ngỗng ngậm cọng cỏ lau, chỗ bả vai có hình một con quạ đen lớn.
"Má Triệu bảo em ngủ rồi." Hứa Ngạn Khanh nhìn cô một cái, lấy bộ quần áo trong màu trắng ra từ trong tủ, lại xoay người đi ra bên ngoài.
"A..." Lời vừa tới miệng, chưa kịp nói, người đã đi mất dạng.
......................
Hứa Ngạn Khanh tắm xong trở về phòng, thấy Quế Hỷ cầm quyển sách, sát lại gần ánh nến, xem rất nghiêm túc.
Anh không khỏi buồn cười, nụ cười lan lên đến tận chân mày, đi đến rút sách trong tay cô ra, lại nhét chiếc khăn to vào trong tay cô: "Đọc được sao? Giúp tôi lau tóc đi."
Rồi rất tự nhiên ngồi xuống trước chân cô, mặt đối mặt.
"Bên trong có hình vẽ..." Quế Hỷ không phục, chợt nhớ đến chuyện lần trước trong cửa hàng trang sức, mặt chợt nóng lên, cũng không suy nghĩ gì nhiều, thẳng lưng chụm hai chân lại, quỳ xuống sau lưng Hứa Ngạn Khanh, cầm cái khăn đưa lên lau khô tóc cho anh.
"Nhị gia..." Quế Hỷ mím môi: "Chiếc vòng vàng bà lớn thưởng, em không thể nhận, nên đặt trong hộc tủ trên giường, Nhị gia xem rồi xử lý."
"Ừ..." Hứa Ngạn Khanh khép hờ hai mắt, cô gái nhỏ giúp anh lau khô tai, vô cùng săn sóc, xoa xoa một chút thực sự rất thoải mái.
Quế Hỷ nghe anh đồng ý, lắp bắp nói: "Nhị Gia cùng Quế Hỷ rốt cuộc là diễn trò, không thể cùng chung chăn gối. Ngài xem, em nên đi tìm phòng trống nghỉ, hay là Nhị gia đi..."
"Ừ." Hứa Ngạn Khanh trả lời, giọng điệu biếng nhác: "Giúp tôi xoa bóp bả vai nữa."
Ngài ấy đồng ý? Quế Hỷ nhất thời vui vẻ ra mặt, giọng điệu lấy lòng: "Em rất giỏi xoa bóp, Nhị gia cứ thoải mái hưởng thụ."
Trong đầu cô nghĩ tính tình Nhị gia như gió mát trăng thanh, không bao giờ cưỡng ép người khác, quả nhiên thực sự không sai.
Cô bé ngốc... Khóe miệng Hứa Ngạn Khanh cong lên thành một nụ cười.
-----------------------------
Đĩa ghép: Là một dụng cụ để đựng thức ăn, xuất hiện tầm khoảng thời Gia Kinh của nhà Minh, và trở nên phổ biến ở đời Khang Hy nhà Thanh. Đĩa gồm tổng cộng chín chiếc mảnh nhỏ ở lớp bên trong. Bản nhỏ có mép gấp, bụng nông, chân vòng. Đĩa được vẽ với nhiều hoa văn khác nhau như hoa nhiều màu sắc, hoa bướm, hoa bóng, có hình dáng độc đáo, được làm tinh xảo và lắp ráp chặt chẽ, là một tác phẩm nghệ thuật kết hợp với tính thực tiễn.
Vừa thấy người đàn bà đứng tĩnh lặng một mình ở phía trước bậc thềm, một tay vuốt ve mấy bông hoa trên tóc mai, một tay chống cửa, đầu ngón tay nắm chặt chiếc khăn tay màu vàng gừng đang rũ xuống, thấp thoáng có thể nhìn thấy bên trên có thêu hai quả đào chín hồng.
Cô ta có một thân hình gầy đến đáng sợ, mặc chiếc áo màu xanh vỏ đậu. Vạt áo phía trước màu xanh biếc có viền hoa, chiếc váy lụa màu bạc có hình hoa sen. Thấy hai người họ đến gần, cô ta vội vàng bước đến chào, lúc đi lộ ra đôi chân gót sen nhỏ nhắn xinh xắn.
Là dì ba Trân Lan.
Cô ta chắp tay hành lễ rồi thân thiết kéo Quế Hỷ đến nhìn từ trên xuống dưới, khóe miệng giương lên thành một nụ cười: "Sắc đẹp của chị thật động lòng người, em cũng không dám ở trước mặt chị mà lớn tiếng nói chuyện."
Hứa Ngạn Khanh đi đến cuối cầu thang, chắp tay sau lưng, giao phó việc gì đó cho quản sự Hứa Cẩm.
Trân Lan nhích lại gần Quế Hỷ, nói khẽ bên tai: "Mấy người vợ lớn đều ỷ xuất thân tốt, nên xa cách chúng ta. Sau này chị có việc muốn giải sầu cứ đến tìm em, cả cửa nhà hay cửa trái tim đều rộng mở mà chờ chị đến."
Phụ nữ từ trong kỹ viện mà ra, tuy nói chuyện bình thường cũng toát lên vẻ phong trần quyến rũ.
Quế Hỷ cười một tiếng, đừng nói đến việc lần này cô đến Kinh thành là một đi không trở lại, mà cho dù có trở lại cũng không muốn có chút giao tình gì với người của Tam phòng.
"Dì ba, bà lớn mời dì vào!" Rèm cửa vén lên, Xuân Mai thò đầu ra liếc mắt gọi lớn.
Trân Lan không để ý đến cô ấy, chỉ rũ mắt nhìn chiếc vòng vàng trên tay Quế Hỷ: "Này là bà lớn ban thưởng sao? Điêu khắc rồng phượng tinh xảo..." Lại cười một tiếng: "Thật là mặt trời mọc đằng tây!"
Người hầu Tú Cầm không biết từ chỗ nào chui ra, nâng tay trái của cô ta đi vào phòng. Quế Hỷ kéo ống tay áo xuống che đi chiếc vòng ngọc bọc vàng.
Hứa Ngạn Khanh nghe sau lưng có tiếng bước chân huyên náo, quay đầu thấy Quế Hỷ đi đến, không còn là cô gái nhỏ với bím tóc đen dài bóng mượt, mà đã búi lên sau đầu, phía trước trán vài sợi tóc lơ thơ phủ trên mày én, trông có vẻ cũng ra hình ra dạng.
Anh giơ một tay lên đến trước trán cô, vén mớ tóc phía trước lên thành một túm kéo đến giữa chân mày, nhìn có hơi dài, xuyên qua hàng lông mi, cọ vào trong tròng mắt đen láy đang trợn tròn của cô, nước mắt bỗng chốc muốn tuôn ra.
Hứa Ngạn Khanh trầm thấp cười lên: "Về nhớ lấy kéo cắt ngắn đi một chút!" Lại chạm vào chiếc trâm cài hình đóa hoa cúc đỏ thẫm trên tóc cô, thực sự càng làm tôn thêm nhan sắc yêu kiều.
Quế Hỷ bỗng có cảm giác mờ mịt khó hiểu.
Bỏ qua một bên ánh nhìn của quản sự Hứa Cẩm với bàn tay quấn băng vải trắng, trong lòng cô bỗng khẽ lay động khó hiểu, cô khom người hành lễ với Hứa Ngạn Khanh, rồi dẫn theo người hầu còn xa lạ rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Cẩm chờ cho đến khi bóng dáng kia dần trở nên mơ hồ, Hứa Nhị gia thu hồi tầm mắt, rồi mới nhe răng há miệng mà than khổ.
Hứa Ngạn Khanh lạnh nhạt liếc nhìn: "Không phải giống nhau cả sao? Thiếu niên yếu ớt khó mà trưởng thành được." Rồi từ ống tay áo lôi ra một xâu tiền ném cho cậu ta: "Đi mua chút đồ về bồi bổ."
Lão gia, ngài cứ thử một chút xem... Hứa Cẩm lầm bầm rồi nhét tiền vào trong túi quần, lại lấy phong thư đưa lên: "Diêu quản gia trong Kinh sai người khẩn cấp gửi đến."
Trong lòng Hứa Ngạn Khanh hiểu rõ đó là gì, nhận lấy rồi nắm chặt trong tay, siết một cái rồi sải bước đi về hướng thư phòng.
...................
Buổi tối, từ rất sớm Quế Hỷ đã rửa mặt rồi lên giường nghỉ ngơi.
Cô không quen dùng đèn điện, má Triệu từ nơi nào mang đến được một cây nến đỏ, lại lấy từ trong hộp ra một mảnh của cái đĩa ghép, nhỏ một giọt sáp đèn cầy xuống để cố định rồi đặt trên bàn trang điểm cạnh giường.
Phòng bên cạnh, Đại lão gia lại kéo đàn nhị tỉ tê, không hề theo bài bản gì.
Cách tấm rèm phủ, cô nhìn ánh nến vàng đong đưa đến xuất thần, hồi lâu tay sờ vào gối đầu lấy ra chiếc khăn gói chiếc vòng khảm bạc, cầm lên nâng nâng ước lượng, rồi đưa lên để cạnh bên chiếc vòng long phượng.
Chợt nghe thấy tiếng má Triệu đang chào hỏi ai đó bên ngoài, là má Tần hầu Phùng thị đi sang gặp, lại nghe nói cô ngủ rồi, Phùng thị áy náy: "Đại gia vẫn còn kéo đàn."
Lại nghe má Tần đóng cánh cửa sổ trên hành lang kêu ken két: "Lúc sáng trời còn nắng tốt, vậy mà lúc này lại khác rồi, mỗi trận mưa thu một trận rét, nhìn xem, tôi cả ngày bận bịu, lại quên mang áo ấm ra ngoài phơi."
Má Triệu cười khẽ: "Áo mùa đông của bà xanh xanh đỏ đỏ sến quá. Ở phương Nam không mặc như thế. Bà cả tính tình hiền lành tốt bụng, bà xin bà ấy sắm cho cái khác."
Lúc nói lời này, bà cả hẳn đã về phòng, Quế Hỷ vểnh tai nghe, trong đầu nghĩ thầm, bỗng tiếng đàn nhị đột nhiên dừng lại.
Má Tần không trả lời, chợt nhẹ giọng hỏi: "Dì hai sao sớm vậy đã ngủ..."
Quế Hỷ cũng không nghe rõ được họ nói gì, giọng nói nhỏ tựa như sợ đánh thức mấy chục con bồ câu mập mạp đang ngủ dưới mái hiên.
Ánh nến nổ tí tách thành những tia sáng, giọng má Triệu có chút gấp gáp: "Nhị gia về rồi sao? Sao không mang theo dù..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quế Hỷ trở mình ngồi dậy, vén một bên bức rèm lên cài vào cái móc bạc, vừa lúc Hứa Ngạn Khanh đi vào phòng. Anh mặc một chiếc áo choàng gấm bằng lụa tơ tằm màu xanh đen bên trên có hình con ngỗng ngậm cọng cỏ lau, chỗ bả vai có hình một con quạ đen lớn.
"Má Triệu bảo em ngủ rồi." Hứa Ngạn Khanh nhìn cô một cái, lấy bộ quần áo trong màu trắng ra từ trong tủ, lại xoay người đi ra bên ngoài.
"A..." Lời vừa tới miệng, chưa kịp nói, người đã đi mất dạng.
......................
Hứa Ngạn Khanh tắm xong trở về phòng, thấy Quế Hỷ cầm quyển sách, sát lại gần ánh nến, xem rất nghiêm túc.
Anh không khỏi buồn cười, nụ cười lan lên đến tận chân mày, đi đến rút sách trong tay cô ra, lại nhét chiếc khăn to vào trong tay cô: "Đọc được sao? Giúp tôi lau tóc đi."
Rồi rất tự nhiên ngồi xuống trước chân cô, mặt đối mặt.
"Bên trong có hình vẽ..." Quế Hỷ không phục, chợt nhớ đến chuyện lần trước trong cửa hàng trang sức, mặt chợt nóng lên, cũng không suy nghĩ gì nhiều, thẳng lưng chụm hai chân lại, quỳ xuống sau lưng Hứa Ngạn Khanh, cầm cái khăn đưa lên lau khô tóc cho anh.
"Nhị gia..." Quế Hỷ mím môi: "Chiếc vòng vàng bà lớn thưởng, em không thể nhận, nên đặt trong hộc tủ trên giường, Nhị gia xem rồi xử lý."
"Ừ..." Hứa Ngạn Khanh khép hờ hai mắt, cô gái nhỏ giúp anh lau khô tai, vô cùng săn sóc, xoa xoa một chút thực sự rất thoải mái.
Quế Hỷ nghe anh đồng ý, lắp bắp nói: "Nhị Gia cùng Quế Hỷ rốt cuộc là diễn trò, không thể cùng chung chăn gối. Ngài xem, em nên đi tìm phòng trống nghỉ, hay là Nhị gia đi..."
"Ừ." Hứa Ngạn Khanh trả lời, giọng điệu biếng nhác: "Giúp tôi xoa bóp bả vai nữa."
Ngài ấy đồng ý? Quế Hỷ nhất thời vui vẻ ra mặt, giọng điệu lấy lòng: "Em rất giỏi xoa bóp, Nhị gia cứ thoải mái hưởng thụ."
Trong đầu cô nghĩ tính tình Nhị gia như gió mát trăng thanh, không bao giờ cưỡng ép người khác, quả nhiên thực sự không sai.
Cô bé ngốc... Khóe miệng Hứa Ngạn Khanh cong lên thành một nụ cười.
-----------------------------
Đĩa ghép: Là một dụng cụ để đựng thức ăn, xuất hiện tầm khoảng thời Gia Kinh của nhà Minh, và trở nên phổ biến ở đời Khang Hy nhà Thanh. Đĩa gồm tổng cộng chín chiếc mảnh nhỏ ở lớp bên trong. Bản nhỏ có mép gấp, bụng nông, chân vòng. Đĩa được vẽ với nhiều hoa văn khác nhau như hoa nhiều màu sắc, hoa bướm, hoa bóng, có hình dáng độc đáo, được làm tinh xảo và lắp ráp chặt chẽ, là một tác phẩm nghệ thuật kết hợp với tính thực tiễn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro