Bỏ đi
2024-11-20 12:45:02
Tô Thiên Tuyết rời đi trong cảm xúc buồn bã, đau khổ thì trên giường Lục Bách Ngôn lại chìm đắm vào giấc ngủ ngọt ngào của mình. Miệng còn nở một nụ cười thật tươi, chắc là đang nằm mơ chuyện gì đó rất vui.
“ Bách Ngôn, anh về rồi à ”
Trong mơ Lục Bách Ngôn vừa mới đi công tác về, lần này anh đi cũng hơn nửa tháng. Xa vợ làm anh không chịu nổi. Anh còn đặc biệt mua quà về cho Tô Thiên Tuyết.
“ Vợ có nhớ anh không!” anh ôm cô vào lòng, còn hôn lên trán cô “ chụt ”
“ Nhớ, em nhớ anh nhiều lắm chồng ơi ” tuy rằng ngày nào hai người cũng gọi video cho nhau, nhưng hình hình làm sao bằng người thật cơ chứ.
“ Ngoan, thưởng cho em ” Lục Bách Ngôn lấy hộp quà ra tặng cô.
“ Đây là...” quà là một sợi dây chuyền được làm bằng kim cương đỏ, nhìn sơ cũng đủ biết rất là tốn kém.
Đối tác lần này có mời anh đi một buổi triển lãm trang sức, từ trước đến nay cũng chưa từng tặng em món quà nào nên anh mới mua nó tặng em.
‘Cảm ơn anh, em yêu anh Lục Bách Ngôn"
“ Ưm... Thiên Tuyết? ” sáng hôm sau Lục Bách Ngôn dậy khá sớm, nhưng lúc anh quơ tay qua bên cạnh thì thấy hơi trống trải, hơi ấm cũng không còn sót lại phần nào.
Bỗng chốc Lục Bách Ngôn có linh cảm không tốt một chút nào, tim cũng hơi nhói đau. Nhưng nghĩ đến điều đó là không có khả năng, đêm qua cô đã nói tha thứ cho anh, hai người còn mặn nồng rất nhiều lần.
Lục Bách Ngôn bật dậy khỏi giường, nhàn nhã đánh răng rồi thay đồ sau đó liền đi xuống lầu. Anh đinh ninh trong đầu chắc chắn Tô Thiên Tuyết đã dậy từ sớm để nấu bữa sáng cho mình.
“ Thiếu gia, mau vào ăn sáng đi tôi nấu xong rồi ” bà vú vừa dọn đồ ăn ra bàn thì Lục Bách Ngôn cũng xuống tới.
“ Thiên Tuyết đâu vú?”
‘Không phải thiếu phu nhân còn ở trên phòng sao? Vú còn tính lên kêu con bé xuống ăn sáng đây ” bà vú tươi cười nói.
Hôm qua tận mắt thấy chính tay Tô Thiên Tuyết xuống bếp nấu ăn cho Lục Bách Ngôn bà nhìn liền vui vẻ rất nhiều. Thấy hai người hòa hợp trở lại bà đương nhiên rất mừng.
Một tia suy nghĩ chạy qua trong não Lục Bách Ngôn, anh liền buông dao nĩa trong tay xuống tức tốc chạy lên phòng. Nhưng không phải phòng ngủ chính mà là căn phòng trước đây anh bắt cô ở riêng.
Mở cửa bước vào vẫn là khung cảnh trống vắng, còn có chút bụi do mấy ngày rồi không có dọn dẹp. Nhìn là biết cô đã không có ngủ ở đây, sau đó anh lại chạy về phòng mình.
Nhìn kỹ qua một lượt, quả thật đồ của cô đã biến mất tất cả. Từ những đồ trang điểm, dưỡng da, thậm chí khi anh mở cửa tủ đồ ra cũng không còn bộ đồ nào trong đó. Chiếc vali của cô cũng đã biến mất.
“ Tất cả mọi người ra đây cho tôi ” Lục Bách Ngôn trở lại phòng khách tập hợp tất cả người làm trong nhà ra hỏi chuyện.
“ Thiếu gia có gì căn dặn? ”
Trong nhà anh chỉ có bốn người giúp việc trừ bà vú ra thì chỉ có hai người hầu là nữ phụ giúp việc trong nhà và một người là tài xế riêng của anh.
‘Sáng nay mọi người có thấy thiếu phu nhân đi ra ngoài hay không? ” Lục Bách Ngôn cũng không biết rõ cô đã rời đi từ lúc nào.
Trước nay anh là người sẽ ngủ không sâu, nhưng đêm qua vì vui mừng khi được cô tha thứ và còn có chút rượu trong người liền cảm thấy vui vẻ mà ngủ rất ngon. Còn mơ thấy một giấc mơ vô cùng hạnh phúc, cũng chính điều đó làm anh quá lơ là quá chủ quan.
“ Chúng tôi không thấy ạ”
"Ai là người thức sớm nhất? '
“ Là vú, nhưng vú không hề thấy Thiên Tuyết bước xuống lầu lần nào cả” bà vú thức dậy từ 5h sáng, nhưng không hề thấy bóng dáng cô đâu.
Lục Bách Ngôn im lặng một hồi, cũng không biết đã sai ở chỗ nào.
"
‘Mọi người giải tán đi ”
Mọi người còn chưa giải tán mà Lục Bách Ngôn đã gấp gáp trở lên lầu lại. Nhưng lần này anh vào phòng sách của mình, mở camera lên xem.
Nếu lúc sáng sớm không ai thấy Tô Thiên Tuyết đâu thì chắc chắn cô đã rời đi từ sớm hơn. Thế là Lục Bách Ngôn chuyển thời gian hẳn từ tối hôm qua lúc cô còn ở đây. Cuối cùng Lục Bách Ngôn cũng trông thấy cảnh tượng mà mình mong muốn, đó là lúc gần 5h sáng cô một mình kéo vali ra khỏi nhà một đi không ngoảnh lại.
Lục Bách Ngôn liền tức tối, anh thật sự không kiềm chế nổi nữa liền hất tung đồ đạc trên bàn rơi xuống đất hết. Tại sao chứ, tại sao Tô Thiên Tuyết lại bỏ anh mà đi! Không phải cô đã nói tha thứ cho anh rồi ư, tại sao lại đối xử với anh như vậy chứ!
“ Vũ Thiên cậu điều tra cho tôi hoạt động của Thiên Tuyết với mấy ngày nay cô ấy đã đi đâu làm gì và gặp ai. Tôi muốn chiều nay có kết quả.”
Cúp máy mà tay của Lục Bách Ngôn vẫn run rẩy không ngừng. Trên tay anh là đơn ly hôn mà Tô Thiên Tuyết đã để lại cho anh. Lúc đầu chắc là cô để trên đầu tủ giường nằm nhưng do gió luồng vào từ cửa sổ nên nó bị rớt xuống đất. Lục Bách Ngôn trở về phòng một lần nữa mới thấy có tờ giấy liền nhặt lên xem.
Vậy mà đập vào mắt anh là 3 chữ “ đơn ly hôn ” tên của cô cũng đã được ký sẵn, còn có bức thư cô để lại vẫn nằm gọn trên tủ.
"
‘Lục Bách Ngôn được làm vợ anh quả thật em rất vui. Nhưng những thứ em nhận lại được quả thực cũng rất đau, nó dường như sắp bào mòn cả cơ thể của em rồi. Em biết là em có lỗi với anh, vì cưới em theo hôn ước mà anh không thể đến với người mình yêu. Em nghĩ hiện tại vẫn còn chưa quá muộn để bắt đầu lại mọi thứ đâu anh à, con đã mất nên em cũng không còn gì phải lưu luyến. Giấy ly hôn em đã ký, phiền anh ký tên xong thì gửi đến cục dân chính để họ giải quyết. Tạm biệt anh, Lục Bách Ngôn.
“ Bách Ngôn, anh về rồi à ”
Trong mơ Lục Bách Ngôn vừa mới đi công tác về, lần này anh đi cũng hơn nửa tháng. Xa vợ làm anh không chịu nổi. Anh còn đặc biệt mua quà về cho Tô Thiên Tuyết.
“ Vợ có nhớ anh không!” anh ôm cô vào lòng, còn hôn lên trán cô “ chụt ”
“ Nhớ, em nhớ anh nhiều lắm chồng ơi ” tuy rằng ngày nào hai người cũng gọi video cho nhau, nhưng hình hình làm sao bằng người thật cơ chứ.
“ Ngoan, thưởng cho em ” Lục Bách Ngôn lấy hộp quà ra tặng cô.
“ Đây là...” quà là một sợi dây chuyền được làm bằng kim cương đỏ, nhìn sơ cũng đủ biết rất là tốn kém.
Đối tác lần này có mời anh đi một buổi triển lãm trang sức, từ trước đến nay cũng chưa từng tặng em món quà nào nên anh mới mua nó tặng em.
‘Cảm ơn anh, em yêu anh Lục Bách Ngôn"
“ Ưm... Thiên Tuyết? ” sáng hôm sau Lục Bách Ngôn dậy khá sớm, nhưng lúc anh quơ tay qua bên cạnh thì thấy hơi trống trải, hơi ấm cũng không còn sót lại phần nào.
Bỗng chốc Lục Bách Ngôn có linh cảm không tốt một chút nào, tim cũng hơi nhói đau. Nhưng nghĩ đến điều đó là không có khả năng, đêm qua cô đã nói tha thứ cho anh, hai người còn mặn nồng rất nhiều lần.
Lục Bách Ngôn bật dậy khỏi giường, nhàn nhã đánh răng rồi thay đồ sau đó liền đi xuống lầu. Anh đinh ninh trong đầu chắc chắn Tô Thiên Tuyết đã dậy từ sớm để nấu bữa sáng cho mình.
“ Thiếu gia, mau vào ăn sáng đi tôi nấu xong rồi ” bà vú vừa dọn đồ ăn ra bàn thì Lục Bách Ngôn cũng xuống tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Thiên Tuyết đâu vú?”
‘Không phải thiếu phu nhân còn ở trên phòng sao? Vú còn tính lên kêu con bé xuống ăn sáng đây ” bà vú tươi cười nói.
Hôm qua tận mắt thấy chính tay Tô Thiên Tuyết xuống bếp nấu ăn cho Lục Bách Ngôn bà nhìn liền vui vẻ rất nhiều. Thấy hai người hòa hợp trở lại bà đương nhiên rất mừng.
Một tia suy nghĩ chạy qua trong não Lục Bách Ngôn, anh liền buông dao nĩa trong tay xuống tức tốc chạy lên phòng. Nhưng không phải phòng ngủ chính mà là căn phòng trước đây anh bắt cô ở riêng.
Mở cửa bước vào vẫn là khung cảnh trống vắng, còn có chút bụi do mấy ngày rồi không có dọn dẹp. Nhìn là biết cô đã không có ngủ ở đây, sau đó anh lại chạy về phòng mình.
Nhìn kỹ qua một lượt, quả thật đồ của cô đã biến mất tất cả. Từ những đồ trang điểm, dưỡng da, thậm chí khi anh mở cửa tủ đồ ra cũng không còn bộ đồ nào trong đó. Chiếc vali của cô cũng đã biến mất.
“ Tất cả mọi người ra đây cho tôi ” Lục Bách Ngôn trở lại phòng khách tập hợp tất cả người làm trong nhà ra hỏi chuyện.
“ Thiếu gia có gì căn dặn? ”
Trong nhà anh chỉ có bốn người giúp việc trừ bà vú ra thì chỉ có hai người hầu là nữ phụ giúp việc trong nhà và một người là tài xế riêng của anh.
‘Sáng nay mọi người có thấy thiếu phu nhân đi ra ngoài hay không? ” Lục Bách Ngôn cũng không biết rõ cô đã rời đi từ lúc nào.
Trước nay anh là người sẽ ngủ không sâu, nhưng đêm qua vì vui mừng khi được cô tha thứ và còn có chút rượu trong người liền cảm thấy vui vẻ mà ngủ rất ngon. Còn mơ thấy một giấc mơ vô cùng hạnh phúc, cũng chính điều đó làm anh quá lơ là quá chủ quan.
“ Chúng tôi không thấy ạ”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ai là người thức sớm nhất? '
“ Là vú, nhưng vú không hề thấy Thiên Tuyết bước xuống lầu lần nào cả” bà vú thức dậy từ 5h sáng, nhưng không hề thấy bóng dáng cô đâu.
Lục Bách Ngôn im lặng một hồi, cũng không biết đã sai ở chỗ nào.
"
‘Mọi người giải tán đi ”
Mọi người còn chưa giải tán mà Lục Bách Ngôn đã gấp gáp trở lên lầu lại. Nhưng lần này anh vào phòng sách của mình, mở camera lên xem.
Nếu lúc sáng sớm không ai thấy Tô Thiên Tuyết đâu thì chắc chắn cô đã rời đi từ sớm hơn. Thế là Lục Bách Ngôn chuyển thời gian hẳn từ tối hôm qua lúc cô còn ở đây. Cuối cùng Lục Bách Ngôn cũng trông thấy cảnh tượng mà mình mong muốn, đó là lúc gần 5h sáng cô một mình kéo vali ra khỏi nhà một đi không ngoảnh lại.
Lục Bách Ngôn liền tức tối, anh thật sự không kiềm chế nổi nữa liền hất tung đồ đạc trên bàn rơi xuống đất hết. Tại sao chứ, tại sao Tô Thiên Tuyết lại bỏ anh mà đi! Không phải cô đã nói tha thứ cho anh rồi ư, tại sao lại đối xử với anh như vậy chứ!
“ Vũ Thiên cậu điều tra cho tôi hoạt động của Thiên Tuyết với mấy ngày nay cô ấy đã đi đâu làm gì và gặp ai. Tôi muốn chiều nay có kết quả.”
Cúp máy mà tay của Lục Bách Ngôn vẫn run rẩy không ngừng. Trên tay anh là đơn ly hôn mà Tô Thiên Tuyết đã để lại cho anh. Lúc đầu chắc là cô để trên đầu tủ giường nằm nhưng do gió luồng vào từ cửa sổ nên nó bị rớt xuống đất. Lục Bách Ngôn trở về phòng một lần nữa mới thấy có tờ giấy liền nhặt lên xem.
Vậy mà đập vào mắt anh là 3 chữ “ đơn ly hôn ” tên của cô cũng đã được ký sẵn, còn có bức thư cô để lại vẫn nằm gọn trên tủ.
"
‘Lục Bách Ngôn được làm vợ anh quả thật em rất vui. Nhưng những thứ em nhận lại được quả thực cũng rất đau, nó dường như sắp bào mòn cả cơ thể của em rồi. Em biết là em có lỗi với anh, vì cưới em theo hôn ước mà anh không thể đến với người mình yêu. Em nghĩ hiện tại vẫn còn chưa quá muộn để bắt đầu lại mọi thứ đâu anh à, con đã mất nên em cũng không còn gì phải lưu luyến. Giấy ly hôn em đã ký, phiền anh ký tên xong thì gửi đến cục dân chính để họ giải quyết. Tạm biệt anh, Lục Bách Ngôn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro