Tình Yêu Đắm Say Của Em

Cánh diều

Đoàn Tiếu Tiếu

2025-04-07 10:00:47

Sau khi thốt ra câu đó, Lâm Tương Tư cũng cảm thấy mình hơi lộ liễu quá. Anh ho nhẹ mấy tiếng như để che giấu, giả vờ không thấy phần vành tai đỏ bừng phía sau.Hôm sau, khi ánh nắng rực rỡ chiếu vào, Thiệu Minh Nguyệt ôm chăn tỉnh dậy.Nhớ đến câu nói của Lâm Tương Tư ngày hôm qua, tai cô lập tức nóng ran, má cũng đỏ ửng theo.Cô cuộn mình trong chăn lười biếng một lúc rồi mới mở mắt, nheo nheo nhìn ra ngoài. Những ngày cuối thu thế này, bầu trời xanh như biển cả, sắc vàng của mùa thu rực rỡ, trông như một bức tranh màu nước được vẩy mực lên.Trong thời tiết thế này, tâm trạng vui vẻ đã lâu không có của cô cũng quay lại. Quả thật không có thời điểm nào tuyệt vời hơn bây giờ.Thiệu Minh Nguyệt dụi má vào chiếc chăn tràn ngập mùi nắng, khẽ nở nụ cười dịu dàng, rồi lại nhắm mắt tận hưởng.Nhưng sự yên tĩnh ấy chỉ kéo dài khoảng mười lăm phút, cho đến khi Tưởng Vân Phàm trở về.Tưởng Vân Phàm tay xách nách mang một đống đồ, cô nàng thở hồng hộc đặt lên ghế, ngẩng đầu nhìn cô – người đang giả vờ ngủ, rồi tươi cười nói:“Người đẹp~ mau nhìn xem mình mang gì về cho cậu nè?”Thiệu Minh Nguyệt không giả vờ ngủ nữa, cô bật cười, chống tay ngồi dậy trên giường: “Cậu mang gì thế?”Đôi mắt cô rất sáng, đen láy lấp lánh như có ánh sao, vừa cười vừa nhìn sang, đôi mắt long lanh ấy dường như xua tan bầu không khí ủ ê bao trùm ký túc xá mấy ngày nay.Tưởng Vân Phàm ngạc nhiên: “Oa, sao hôm nay vui thế!”Cô nàng lôi mấy con diều to từ trong túi trên bàn ra, như hiến vật quý mà chìa ra trước mặt Thiệu Minh Nguyệt: “Thích không? Mau nói cậu thích đi!”“Diều ở đâu ra thế?” Thiệu Minh Nguyệt nhảy xuống giường, đôi chân trần chạm xuống sàn, nhận lấy cánh diều từ tay cô nàng, vui sướng reo lên: “Đẹp quá!”“Tất nhiên rồi.” Tưởng Vân Phàm nói: “Cái của cậu là đẹp nhất đấy, mình định đặt cho nó một cái tên thật kêu.”“Ừm.” Thiệu Minh Nguyệt chống cằm suy nghĩ hai giây, sau đó phất tay: “Thôi, để cậu tự nghĩ đi, bây giờ nó là của cậu rồi.”Nói xong, cô nàng ấn Thiệu Minh Nguyệt, người vẫn đang chăm chú nhìn cánh diều, ngồi xuống ghế xoay, tiện tay đá một đôi dép đến cho cô.“Cậu xem này.” Tưởng Vân Phàm cầm hai con diều còn lại lên: “Cái này là của mình, cái này là của An Tĩnh.”Ba con diều rực rỡ sắc màu, mỗi con đều rất đẹp, đuôi dài và còn có cả tua rua.Thiệu Minh Nguyệt nhẹ nhàng đặt cánh diều của mình lên đầu gối, sau đó liếc nhìn lên bàn, quả thật chỉ có hai cái, cộng thêm cái trong tay cô nữa là ba.Cô lại đếm lại một lần, ba chiếc túi, không thừa không thiếu.Chớp mắt một cái, cô vừa định mở miệng.Tưởng Vân Phàm liền nói: “Đừng nhìn nữa, chỉ có ba cái thôi.” Cô nàng tiếp lời: “Không mang cho Điềm Điềm.”Thiệu Minh Nguyệt ngạc nhiên: “Tại sao?”Tưởng Vân Phàm đi qua chọc chọc vào khuôn mặt trắng nõn của cô, bĩu môi nói: “Còn có thể vì sao nữa? Cậu ta không cần, bảo là người yêu cậu ta có rồi.”“Ồ.” Thiệu Minh Nguyệt ngoan ngoãn để cô ấy bẹo má, đột nhiên ngước mắt lên: “Sao cậu biết mình muốn chơi diều?”“Tuần trước cậu không phải đã nói rồi sao?” Tưởng Vân Phàm hồi tưởng lại, chắc chắn đáp.Thiệu Minh Nguyệt lắc đầu: “Mình chưa từng nói.”Cô vẫn nhớ rõ mình đã nói gì.“Cậu có nói mà.”“Không có.” Thiệu Minh Nguyệt nhớ rất rõ, cô nói: “Thật sự là mình chưa từng nói.”Tưởng Vân Phàm dựa vào tay vịn ghế của cô, thờ ơ phất tay: “Vậy thì cậu chưa nói, không quan trọng đâu~”Vừa nói, cô nàng nhẹ nhàng huých vai Thiệu Minh Nguyệt một cái.Phối hợp nghiêng người sang một bên, Thiệu Minh Nguyệt ôm vai lườm cô ấy một cái, làm nũng: “Vậy sao cậu biết?”“An Tĩnh nói à?” Tưởng Vân Phàm gãi đầu, mắt đảo lên trên, cứ nhất quyết không chịu thừa nhận là tự mình phát hiện.“Xạo.” Thiệu Minh Nguyệt nhìn cô nàng, nói: “Dạo này cậu ấy có cuộc thi, làm gì có thời gian.”“À, cũng không hẳn.” Tưởng Vân Phàm nói: “Thật ra hôm qua cậu ấy còn lén hỏi mình nữa kìa, nhưng mình bảo là cậu không có chuyện gì đâu.”Thiệu Minh Nguyệt ngước mắt lên, cười nhìn cô nàng: “Cảm ơn nhé.”“Thật là…” Tưởng Vân Phàm lại huých vai cô một cái: “Giữa chúng ta nói gì cảm ơn chứ.”Cô tiện tay lấy từ trong túi ra hai cây kẹo mút, bóc một cây cho vào miệng mình, cây còn lại nhét vào miệng Thiệu Minh Nguyệt.Là vị dâu ngọt ngào.Thiệu Minh Nguyệt hơi nheo mắt lại, ngửa mặt nhìn cô nàng.Ánh nắng rọi vào, một nửa khuôn mặt cô đắm chìm trong ánh sáng, phần tóc bị ánh nắng chiếu vào trở nên óng ánh như màu vàng nhạt, như có ánh sáng mặt trời nhảy múa trên đó.Lông mi dài, đôi mắt dịu dàng, làn da trắng nõn, ngay cả lớp lông tơ mỏng manh trên gương mặt cũng hiện lên rõ ràng.Tưởng Vân Phàm cúi đầu nhìn cô một cái, lại nhìn thêm một cái, lẩm bẩm mấy câu nhỏ đến mức Thiệu Minh Nguyệt không nghe rõ, mà cô cũng không hỏi.Nhắm mắt lại hưởng thụ chút tĩnh lặng, trong mắt cô phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt, cô mỉm cười nói: “Cậu đoán được mình muốn chơi diều, đúng không?”Tưởng Vân Phàm răng rắc nhai vỡ viên kẹo, nói mơ hồ không rõ: “Cũng xem như vậy đi.”Ghế xoay một vòng, Thiệu Minh Nguyệt ôm lấy eo cô nàng, má áp lên bụng cô nàng.Khoảng cách rất gần, có thể ngửi thấy mùi tóc thoang thoảng, mùi sữa tắm còn lưu lại từ tối qua, thậm chí còn phảng phất chút hương rượu nhè nhẹ.Mặt Tưởng Vân Phàm nóng lên, cô nàng gãi gãi má, nâng tay lên nửa ngày mới nhẹ nhàng đặt xuống vai Thiệu Minh Nguyệt rồi vỗ vỗ, lấy lại tự tin: “Thế nào, có phải cậu thích mình rồi không?”Cô nàng chống tay lên hông, cười nói: “Có phải cậu phát hiện ra mình tốt hơn An Tĩnh không biết bao nhiêu lần? Định từ bỏ cậu ấy, lao vào vòng tay mình rồi chứ gì?”Thiệu Minh Nguyệt khẽ cong môi cười ở nơi cô nàng không nhìn thấy, sau đó đẩy cô nàng ra, thần sắc tỉnh táo đáp: “Vẫn chưa đến mức đó đâu.”“Ây da.” Tưởng Vân Phàm ôm ngực lùi vài bước, ngã lên bàn, đúng ngay chỗ ánh nắng chiếu vào, cô nàng than vãn: “Mình bị tổn thương rồi, vết thương rất nặng í.”Thiệu Minh Nguyệt nhìn cô nàng cười.Mái tóc ngắn chưa đến tai rối bù, cách ăn mặc lúc nào cũng như một tomboy, nhưng thực chất, con người này lại vô cùng tinh tế và dịu dàng.Kéo ghế lại gần cô nàng, Thiệu Minh Nguyệt nắm lấy tay cô, nói: “Nhanh chóng hồi phục đi, chiều nay chúng ta đi thả diều.”Ngủ một giấc đến tận chiều, sau khi thu dọn xong đồ đạc, hai người liền ra ngoài.Một lúc sau, An Tĩnh mới lững thững đến muộn, tiếng giày cao gót gõ nhịp theo từng bước chân.“Hôm nay tâm trạng tốt như vậy là vì con diều à?” An Tĩnh nhẹ nhàng đá một cái vào Tưởng Vân Phàm, người đang ngửa đầu với vẻ mặt chán chường.“Này chị hai, cậu không thấy con diều của mình sắp rơi xuống rồi sao?” Tưởng Vân Phàm trợn trừng mắt, bực bội nói: “Cậu không đi chỗ khác thì mình gọi người đấy.”An Tĩnh hờ hững: “…Cậu gọi ai?”“Đây.” Tưởng Vân Phàm hất cằm về phía Thiệu Minh Nguyệt, “Gọi tình nhân của cậu đó.”“Cậu bị thần kinh à?” An Tĩnh cũng trợn mắt. Hôm nay cô ấy mặc một chiếc sườn xám dạ hội, chân đi đôi giày cao gót hơn mười phân, khiến cô ấy cao hơn Tưởng Vân Phàm gần một cái đầu.“Phải, phải, phải.” Gió thổi qua làm cơn buồn ngủ của Tưởng Vân Phàm tan bớt, cộng thêm cuộc trò chuyện kỳ lạ với An Tĩnh, cô nàng hoàn toàn tỉnh táo, chỉ là vẫn mang dáng vẻ uể oải.“Có thể nói là một phần nguyên nhân.” Cô đáp.Bước chân trên bãi cỏ vàng úa, lớp cỏ mềm mại khiến bước đi chênh vênh, Tưởng Vân Phàm trông thấy An Tĩnh suýt trẹo chân thì bật cười chế nhạo: “Cậu không về luyện đi đứng lại à? Chậc chậc chậc, cậu nhìn xem cái dáng đi này.”Đội nghi thức ngày nào cũng phải tập đi, nhắc đến chuyện này là An Tĩnh lại bực mình, cứ như thể suốt hai mươi năm qua cô ấy toàn bò chứ chưa từng đi vậy.Cô ấy hừ một tiếng, xách váy lên, từng bước loạng choạng đi về phía Thiệu Minh Nguyệt.Hôm nay cô mặc một chiếc áo gió màu be, bên trong là váy dài màu nhạt, đi đôi giày trắng nhỏ. Mái tóc xoăn dài xõa xuống, khuôn mặt mộc tươi cười rạng rỡ, trông đầy sức sống và trẻ trung.“Bên cậu xong rồi à?” Nhìn thấy An Tĩnh đi tới, Thiệu Minh Nguyệt vui vẻ ra mặt, vừa kéo dây diều vừa nhìn cô: “Bộ này cậu mặc đẹp lắm đó!”Xem như chịu thua rồi, gặp phải cô bạn cùng phòng biết nịnh thế này thì phải làm sao đây?An Tĩnh cười đến mức khóe mắt cong cong, đôi mắt nâu nhạt khi chăm chú nhìn ai đó lại càng dễ khiến người ta rung động.Ở một bên, Tưởng Vân Phàm lén lút chụp cho họ không ít ảnh.Lúc mặt trời sắp lặn, trên đường về ký túc xá.Cô nàng gửi hết cả loạt ảnh cho Thiệu Minh Nguyệt.Cô nàng còn tinh quái gửi thêm một tấm, trong đó An Tĩnh đứng sau lưng cô, còn cô thì trông nhỏ nhắn dịu dàng như một chú chim nép vào người đối phương.Quyết định rồi, cô nàng phải đăng lên Moments! Chính tấm này!!Cô nàng cười gian hai tiếng, nhưng ngay lúc đó, cánh tay đã bị Thiệu Minh Nguyệt khoác lấy. Nhìn thấy cô nàng đang ngó mình, Thiệu Minh Nguyệt mím môi cười: “Sao thế?”“Không có gì.” Tưởng Vân Phàm nghĩ, xem như An Tĩnh may mắn đi, vì danh tiếng của Minh Nguyệt, cô nàng tạm thời giữ lại tấm ảnh này vậy.–Thiệu Minh Nguyệt chụp lại đủ mọi góc độ của con diều, còn quay hẳn một đoạn video gửi cho Lâm Tương Tư.Thấy cô bận rộn hết đi lại quay, Tưởng Vân Phàm dứt khoát bước tới giúp một tay.Thiệu Minh Nguyệt vội xua tay từ chối.Tưởng Vân Phàm hừ một tiếng: “Làm gì thế? Sợ mình ăn mất nó à?”“Không phải.” Thiệu Minh Nguyệt liếc cô nàng một cái từ khóe mắt, sợ bị phát hiện nên lập tức thu lại ánh nhìn, sau đó nhỏ giọng nói: “Sợ cậu ăn mất mình thì có.”“Hả?” Tưởng Vân Phàm ngoáy ngoáy tai, nghi ngờ mình nghe nhầm, bật cười: “Mình rảnh lắm hay gì mà đi ăn cậu?”Tuần trước, cô còn ủ rũ như thể vừa thất tình, đến mức An Tĩnh tức giận bắt cô thề rằng sẽ không nhắn tin cho tên con trai kia nữa, cũng không được thích anh ta nữa.Tưởng Vân Phàm không nói gì, nhưng thực ra cũng đã có quyết định như thế.Thiệu Minh Nguyệt lại liếc cô nàng một cái. Nếu để bọn họ biết không những cô còn nhắn tin, mà còn là người chủ động lấy lòng đối phương, chắc hẳn họ sẽ giận lắm.Cô khẽ mím môi, chần chừ một lúc rồi thì thầm: “Dù sao thì, mình cũng có thể tự mình làm được.”“Đồ vô ơn.” Tưởng Vân Phàm búng nhẹ lên trán cô, nói: “Không thèm nhìn xem ai đã dày công chọn giúp cậu nữa.”“Dù vậy cũng không cần.” Thiệu Minh Nguyệt làm nũng, đẩy cô nàng đi, sau đó tự mình thay đồ mặc ở nhà, động tác nhanh nhẹn trèo lên giường.Vừa ngồi yên ổn trên giường, việc đầu tiên cô làm là ôm lấy con thỏ bông mà Lâm Tương Tư tặng, cằm khẽ tì lên đầu nó, hai chân vòng lại, cánh tay cũng siết chặt.Cô vùi mặt vào đầu con thỏ, hít sâu một hơi, sau đó thỏa mãn mở điện thoại ra.Lâm Tương Tư nhắn: [Diều?]Ngừng lại một chút, anh lại hỏi: [Ra ngoài chơi à?]Thiệu Minh Nguyệt nghiêng đầu, tựa lên con thỏ, ngón tay gõ nhẹ trên màn hình: [Ừm, đi với bạn cùng phòng.]Bản năng muốn giải thích mà chẳng hiểu sao lại như vậy. Chỉ là cô cảm thấy nếu nói thế, anh sẽ vui hơn.Cô không muốn anh có dù chỉ một chút không vui.Nhìn dòng tin nhắn ấy, trong lòng Lâm Tương Tư dâng lên niềm vui, nhưng ngoài miệng lại nói: [Đương nhiên là tôi biết rồi, chẳng lẽ còn có thể đi với ai khác sao?]Thiệu Minh Nguyệt: [Ý cậu là ngoài bạn cùng phòng, mình chẳng còn ai khác làm bạn nữa à?]Thiệu Minh Nguyệt: [[nhíu mày]]Rõ ràng là đang làm nũng.Lâm Tương Tư bật cười: [Sao có thể chứ? Cậu có nhiều bạn lắm, bạn cậu nhiều nhất luôn ấy.]Giọng nói dịu dàng của anh len qua sóng điện thoại, mang theo chút hơi thở ấm áp và một chút tình cảm lặng lẽ, như thể có ai đó lén hôn cô một cái.Má cô thoáng ửng đỏ.Cô mím môi, hơi ghé sát điện thoại, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Thật ra… mình chẳng có nhiều bạn chút nào.”Lâm Tương Tư “à” một tiếng, khóe môi cong lên: “Vậy thì để tôi giới thiệu tất cả bạn của tôi cho cậu nhé.” Editor có lời muốn nói:Mùi ‘lé biên’ tràn màn hình các cậu ạ :))))

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Yêu Đắm Say Của Em

Số ký tự: 0